Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 2 - Chương 133: Tượng điêu khắc gỗ




Trần Dương không thèm quay đầu chạy ra khỏi trận pháp, anh bế theo thằng cu con đang khóc thút thít nước mắt đầm đìa còn dưới cằm đang bốc khói đen, bộ quần áo mới thay chưa được bao lâu thế mà giờ đã rách loang lổ.

Thằng nhóc vùi đầu vào ngực anh khóc lớn, tủi thân vô cùng.

Trận pháp Ngụy Thời bày ra là ‘Trận ly hỏa vào thời Nam Minh’, dùng thuật kỳ môn kích khởi lửa của con Bính con Đinh trong tứ tượng, hơn nữa cộng thêm phần khu vực được ngăn cách bởi dòng biến đổi khí hậu, một khi ly hỏa đốt lên sẽ không tiêu tan, tất nhiên sẽ đốt cháy sạch mọi thứ ô uế trong ấy. Thằng quỷ nhỏ không cẩn thận ở trong ấy, sợ rằng sẽ bị trầy da.

Trần Dương nhìn thằng quỷ nhỏ, trên cơ thể mơ hồ của nó là những vết loang lổ, đó là dấu vết để lại sau khi hồn phách bị ly hỏa đốt cháy. Anh đưa tay xoa xoa sau lưng thằng nhóc, tuy động tác có hơi cứng ngắc nhưng đã thêm vào một ít mềm mỏng.

Mấy con cương thi trong trận pháp thì chẳng được may như thằng quỷ nhỏ. Không được một người sống dư thừa dương khí kéo ra, dưới sự đốt cháy của ly hỏa, máu thịt chúng nhanh chóng hóa thành bụi đen còn xương cốt biến cả thành bột mịn. Chốc lát sau trên đất chỉ còn lại đám tro tàn màu xám.

Gió lướt qua đất, thổi tung đám tro ấy bay lất phất giữa trời đêm.

Còn phần đất xung quanh trận pháp thì cây cối héo rũ, hình thành nên sự đối lập rõ rệt với phần đất bên ngoài cây cối biếc xanh. Vùng đất ấy phải đợi đến sang năm cây cỏ mới mọc lại được, còn giờ đây tất nhiên vẫn sẽ trơ trọi, không một ngọn cỏ cọng cây.

Ngụy Thời còn đang ngồi dưới đất, hồi lâu mà chẳng thấy ừ hử gì.

Thấy không đúng, Trần Dương để thằng quỷ con xuống đất, xoa đầu nó, “Ngoan nào, đừng nhúc nhích.” Thằng nhóc túm ống tay áo anh không cho anh đi, sau khi bị anh trừng mắt mới nhỏ giọng khóc buông tay anh ra. Trần Dương đến cạnh Ngụy Thời, thấy cậu sắc mặt trắng bệch, hấp hối, dáng vẻ nửa sống nửa chết. Hoảng quá, anh cuống quýt kéo cậu đứng dậy, tiếp đó thu dọn đống đồ bày trận la liệt trên đất.

Trần Dương cõng Ngụy Thời hôn mê. Tối nay thật đúng là chuyện này chưa qua chuyện khác đã tới khiến khó trở tay kịp, hiện việc cấp thiết nhất là rời đi nơi này, sau đó mới tính đến những chuyện khác.

Trần Dương gian nan cõng Ngụy Thời, lá bùa dán trên lưng anh dần mất đi hiệu lực. Anh lê bước chân nặng trịch, thở hổn hà hổn hển, cả người lảo đảo, mấy lần nghiêng ngả đến mức gần như đánh rơi Ngụy Thời.

Đường vừa tối tăm vừa dài đằng đẵng, chẳng thể thấy rõ gì, thế là bước đi lại càng chậm hơn.

Chắc chừng đau lắm nên thằng quỷ con còn đang khóc, nó không khóc lớn mà khe khẽ nhỏ thôi rất khiến người đau lòng. Lúc đầu nó còn làm nũng với Trần Dương, sau thì thấy ngay cả nói anh còn nói chẳng nói nó mới yên lặng. Nó bá cổ Trần Dương, nhẹ giọng hỏi, “Ba ơi, ba sao vậy?”

Trán anh lấm tấm mồ hôi, chẳng rõ là mồ hôi lạnh hay mồ hôi nóng.

Anh cúi đầu nhìn miệng vết thương trên người mình. Lúc đầu còn thấy đau đớn vô cùng nhưng sau đó lại ngứa ngáy, giờ thì không ngứa không đau cứ như chẳng hề bị thương. Thế mà cả người anh như mất đi cảm giác, bắt đầu từ miệng vết thương rồi dần lan khắp cả người, tứ chi cứng ngắc, tâm trí chậm chạp. Trần Dương biết mình đã trúng phải độc của bọn xác sống.

Lúc đánh nhau với bọn chúng khi nãy, anh đã bị cào vài đường.

Xung quanh im ắng đến mức ngay cả tiếng lào xào của cây cối còn nghe chẳng rõ, ngay cả bọn côn trùng rỉ rả kêu cũng chẳng thấy đâu.

Trần Dương lưng cõng Ngụy Thời, càng đi bước chân càng nặng dần, sau cùng chân nặng như đeo chì chẳng thể nhấc nổi nữa. Anh không cảm giác gì mà ngã nhào về trước, nhưng vốn phải té lăn ra cùng với Ngụy Thời thì lại bỗng bị ai đó ôm lấy.

Nơi chân trời ló dạng rạng đông, trời sắp sáng. Trần Dương ngẩng đầu nhìn Ngụy Lâm Thanh bất thần xuất hiện, “Anh tìm được con yêu thỏ kia rồi?” Lúc này Trần Dương chẳng thể để tâm đến Ngụy Thời bị anh làm té lăn xuống đất được nữa, nếu không phải Ngụy Lâm Thanh đang dìu, chắc anh cũng té lăn luôn rồi.

Ngụy Lâm Thanh đưa tay ôm lấy Trần Dương, cúi đầu nhìn anh, “Để nó chạy thoát rồi, nhưng nó bị thương rất nặng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tới tìm cậu gây phiền được đâu.”

Trần Dương gật đầu, kết quả này coi như tạm được. Hiện tại cứ như vậy trước, đợi sau này sẽ tìm cách giải quyết hoàn toàn con thỏ kia để tránh đêm dài lắm mộng. Tục ngữ nói đúng lắm, không sợ kẻ trộm đến viếng, chỉ sợ kẻ trộm cứ đến mãi.

Trần Dương càng nghĩ càng choáng váng đầu, dần dà mọi thứ mơ hồ hẳn. Mặt anh xanh trắng lẩn khuất cả luồng khí đen, nghĩa là trúng độc đã nặng. Hiện anh chỉ muốn ngủ. Ngụy Lâm Thanh thì thầm gì đó vào tai anh, anh không nghe rõ mà chỉ lung tung đáp lại, chỉ cần để anh ngủ thì dù là gì anh cũng đồng ý.

Đến khi tỉnh giấc, Trần Dương phát hiện mình đang trần như nhộng nằm trên giường, còn Ngụy Lâm Thanh đang ngồi cạnh giường cầm một cái nồi trong tay. Kẻ ấy đang lấy gạo nếp đắp lên phần miệng vết thương đáng sợ của anh.

Không ngẩng đầu lên, Ngụy Lâm Thanh hỏi, “Tỉnh rồi?”

Đau quá, từng thớ thịt khắp người Trần Dương như đang bị điện giật, bị roi quất, anh đau đến mức không ngừng run rẩy, môi run lẩy bẩy không thể phát thành lời, chỉ có vài âm thanh kỳ lạ bật ra từ cuống họng anh.

Ngụy Lâm Thanh đắp hạt gạo nếp lên vết thương, đến khi hạt gạo hút chất độc biến thành màu đen rồi mới lấy ra và dùng khăn cẩn thận lau vết thương, tiếp đó lại đắp lên một lớp gạo mới. Cứ thế cứ thế, mãi đến khi lớp gạo không đổi sắc nữa mới thôi.

Đây sao gọi là đắp gạo nếp, đây là đang dùng dao thì có.

Đến khi hút hết chất độc từ những miệng vết thương to nhỏ trên người Trần Dương rồi, gạo nếp chẳng rõ đã vơi đi bao phần. Trần Dương mồ hôi tuôn như tắm hệt như mới vừa bước ra khỏi nước, anh trừng mắt nghiến răng. Đến khi hút hết giọt độc cuối cùng ra, Ngụy Lâm Thanh mới thở phào, nhưng vẻ mặt thì vẫn bình tĩnh thản nhiên lắm.

Kẻ ấy đặt cái nồi qua một bên, rồi đắp chăn lên người Trần Dương.

Giọng khản đục, Trần Dương hỏi, “Đây là nơi nào?”

Ngụy Lâm Thanh cúi đầu nhìn anh, dịu giọng đáp, “Quán trọ ở trấn trên. Hai ngày này cậu cứ ở đây dưỡng thương, đừng đến thôn Ngụy nữa.”

Nghe xong, Trần Dương nhăn mày lại, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ngụy Lâm Thanh sắc mặt bình tĩnh, “Mấy ngày nữa nơi đó sẽ lộn xộn lắm.”

Lập tức Trần Dương nhớ tới chuyện gần đây kẻ này hành tung không rõ, “Mấy ngày gần đây anh bận lo chuyện này?”

Ngụy Lâm Thanh gật đầu nhưng lại chẳng trả lời tường tận, xem ra là không muốn anh nhúng tay vào chuyện thôn Ngụy. Vừa lúc Trần Dương cũng chẳng hứng thú, phiền phức tự bản thân anh đã nhiều rồi, thêm nữa chắc sẽ tiêu luôn đấy, thế nên anh rất sung sướng bỏ qua chuyện này. Rồi anh bỗng nhớ tới cái tên cùng cảnh ngộ với mình, “Ngụy Thời đâu?”

Trần Dương không lo đến việc Ngụy Lâm Thanh sẽ làm gì Ngụy Thời, dù gì thì đều là họ Ngụy cả, sẽ luôn có loại tình cảm ruột rà.

Quả nhiên, mắt Ngụy Lâm Thanh sầm xuống, “Cậu ta ở phòng kế bên.”

Trần Dương nhẹ nhàng thở ra, anh ho khan một tiếng, liếc tới liếc lui, ánh mắt hơi lưỡng lự, “Thằng quỷ nhỏ đâu?”

Giọng điệu vốn cứng ngắc của Ngụy Lâm Thanh dịu lại, “Nó bị thương, ta để nó đi tu luyện rồi.”

Trần Dương “Ồ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Anh nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ gì, còn Ngụy Lâm Thanh thì thấy yên lặng thế này chẳng có gì không đúng nên tiếp tục bình thản ung dung. Một lúc sau, Ngụy Lâm Thanh đột nhiên biết mất trước mặt Trần Dương sau đó lại xuất hiện, trong tay lại thêm một cái chén. Kẻ ấy đưa chén cho Trần Dương, “Cậu ăn đi.”

Trong chén là cháo nóng hôi hổi, không biết bỏ gì bên trong mà tỏa ra mùi thuốc đông y.

Tuy tay chẳng có tí sức nào nhưng Trần Dương vẫn cầm muỗng được, anh cự tuyệt dự định đút anh của Ngụy Lâm Thanh. Anh múc từng muỗng cháo một, trừ vị thuốc đông y thì chẳng còn vị gì cả, anh đau khổ ăn hết chén cháo.

Quan sát anh ăn cháo, trong ánh mắt ôn hòa của Ngụy Lâm Thanh xen lẫn vài nét cười, đợi đến khi anh ăn xong kẻ ấy mới cầm lấy chén cháo để qua một bên. Ngẫm nghĩ một thoáng, kẻ ấy thấy phải làm xong chuyện kia, thế là bèn bảo với Trần Dương, “Hôm nay ta sẽ hoàn thành chuyện đã hứa với cậu.”

Trần Dương trợn tròn mắt, không nói được gì nhìn Ngụy Lâm Thanh.

Kể cũng lạ, dù đã chờ mong sau khi xong chuyện thừa tự của thôn Ngụy rồi lo liệu đến chuyện này, nhưng hiện anh đang bị thương nằm bẹp trên giường thì Ngụy Lâm Thanh lại nhắc đến. Anh nghiêng đầu nhìn Ngụy Lâm Thanh hồi lâu, như muốn nhìn ra chút manh mối từ vẻ mặt điềm tĩnh như tạc và chẳng chút biểu tình của kẻ này.

Sau một lát, Trần Dương nhụt chí nằm bẹp xuống giường, trong lòng bực bội mắng, “Mặt quan tài.”

Ngụy Lâm Thanh bứt ba sợi tóc trên đầu Trần Dương, lại đâm vào ngón giữa Trần Dương lấy ba giọt máu, rồi kêu anh viết ngày tháng năm sinh ra. Sau đó, trong tay bỗng hiện ra một tượng gỗ và con dao nhỏ, Ngụy Lâm Thanh bắt đầu khắc gỗ. Đang chán gần chết, vô thức Trần Dương đặt mọi sự chú ý lên con quỷ đang ngồi bên cạnh mình.

Những ngón tay thuôn mảnh của Ngụy Lâm Thanh cầm lấy con dao nhỏ, không nhanh không chậm khắc lên khúc gỗ kia, vụn gỗ rơi trên đất.

Dù là chính Ngụy Lâm Thanh hay động tác của kẻ ấy đều rất hợp tai đẹp mắt, Trần Dương nhìn khúc gỗ dần hình thành trong tay kẻ ấy, hỏi, “Là âm trầm mộc?” Dù là câu hỏi nhưng thật chất đó là lời khẳng định.

Âm trầm mộc và dương mộc là hai thứ trái ngược nhau. Một là gỗ thuần âm, đôi khi sẽ được pháp sư thuật sĩ dùng làm nguyên liệu để tạo con rối hoặc kẻ thế thân, chẳng qua âm trầm mộc và dương mộc giống nhau ở điểm rất hiếm gặp, chỉ dùng vào những trường hợp quan trọng.

Ngụy Lâm Thanh tiếp tục khắc gỗ, đầu nhẹ nghiêng sang một bên, những lọn tóc dài hơi che đôi mắt khiến con quỷ sắp cả trăm tuổi này hiện ra vẻ trẻ con lắm. Khóe miệng kẻ ấy hơi nhếch lênh, vẻ ngang bướng ấy dường như Trần Dương đã từng thấy ở đâu rồi thì phải. Anh cẩn thận nhớ lại, không phải là một trong những vẻ mặt của thằng quỷ con đây sao? Đúng thật là cha con, dù không phải cha ruột, nhưng thằng quỷ con đi theo kẻ này đã lâu, thế là như được khắc ra từ một khuôn đúc.

Lúc Trần Dương còn đang đờ ra, Ngụy Lâm Thanh đã khắc xong khối âm trầm mộc. Một con người gỗ nhỏ sống động nằm trong tay kẻ ấy. Trần Dương hứng thú nghiêng đầu qua nhìn thử, thế mà lại giống anh y hệt! Mắt này, mi này, mũi này, giống anh như tạc, ngay cả cái vẻ kiêu ngạo và phóng đãng giữa hai hàng mày anh cũng hiện ra hết. Nếu không cẩn thận quan sát, nếu không hề để tâm, chắc chừng sẽ chẳng thể khắc được sắc nét nhường này.

Kỹ thuật của Ngụy Lâm Thanh khiến Trần Dương phải nhìn kẻ ấy với cặp mắt khác xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.