Lúc nghe thấy hai chữ ‘chứng huyết’, đôi bàn tay khô gầy của Ngụy Thất gia run bắn lên, ông ngẩng phắt đầu, quát lớn với cụ Ngụy, “Chứng huyết thì chứng huyết, chỉ có mấy ông già mấy người mới xem thứ quy củ ấy như thượng phương bảo kiếm!”
Cụ Ngụy mặc kệ ông, người bên ngoài không biết rốt cuộc bên trong đang xảy ra chuyện gì, nhưng họ không tranh cãi ầm ĩ mà vẫn im lặng chờ đợi. Cụ Ngụy gọi gã đứng canh cửa đang lo ngay ngáy vào dặn dò vài câu, sau đó phẩy tay để gã đi xuống.
Còn mấy ông cụ khác thì rất không vừa mắt, đang cãi nhau với Ngụy Thất gia.
Xem ra Ngụy Thất gia định chẳng nể nang gì họ, ông một câu tôi một câu, từ ngữ ngày càng quyết liệt. Từ năm sáu mươi tuổi Ngụy Thất gia đã bị đám người trước mặt này hối thúc chuyện người kế thừa, ông đã ôm bụng tức từ lâu. Giờ thấy chỉ còn bước cuối cũng nữa là xong chuyện lại xảy ra vấn đề, do cảm xúc thay đổi kịch liệt nên ông mất hẳn thái độ bình tĩnh thường lệ.
Nhìn cảnh tượng hệt như khu chợ chồm hổm này, cụ Ngụy lưỡng lự liệu có nên ra tay không. Cụ dộng cây gậy thật mạnh xuống trước bàn thờ rầm rầm mấy cái, cuối cùng mấy ông cụ gần như đã mất hết bình tĩnh bên kia mới im lặng.
Cụ Ngụy liếc mắt qua họ, nghiêm mặt nói, “Mấy người muốn bị đám con cháu bên ngoài chế giễu?”
Trong những người này, cụ có thân phận cao nhất danh tiếng cao nhất, nghe cụ nói thế mấy ông cụ khác đang lớn tiếng tranh cãi mới mặt mày ửng đỏ ngó lớp con cháu bên ngoài, may là tuổi tác lớn mặt đầy nếp nhăn nên nhìn không đoán ra được.
Gã khi nãy dẫn theo một người đi vào, không phải ai khác mà chính là Ngụy Thời.
Ngụy Thời khiêng theo hòm thuốc, bước chân vội vàng vào đại sảnh. Cậu đến chào mấy ông cụ rồi nói với cụ Ngụy, “Cụ à, cụ bảo cháu tới có chuyện gì không?”
Cụ Ngụy nhìn Ngụy Thời rồi lại liếc Ngụy Đông Lai, “Kêu cháu tới là để làm chứng huyết.”
Nghe xong Ngụy Thời nghệt mặt, như thể không biết phải làm gì.
Cụ Ngụy nhìn cậu, thở dài. Thật ra dòng bên Ngụy Thời trước kia là thầy pháp của thôn. Thầy pháp là chỉ những người thần thông quảng đại vào thời cổ, có thể truy điệu, cúng tế, hành y, bói toán, bày mưu. Tuy dòng bên Ngụy Thời không mạnh như thầy pháp nhưng vẫn đảm nhiệm chức ấy, chỉ cần là việc quan trọng trong thôn thì sẽ luôn có dấu vết bên dòng dõi của Ngụy Thời.
Tiếc là cha và ông nội của Ngụy Thời đều mất sớm, rất nhiều bí thuật còn chưa kịp truyền dạy cho cậu. Thế là hễ cứ gặp việc gì cậu lại nghệt mặt đơ ra, chẳng biết gì cả. Nghĩ vậy cụ Ngụy khá buồn bã, lại thêm một thế hệ đời sau thế này, biết chừng nào mới giỏi được đây!
Cụ Ngụy tạm quẳng sự bi quan ấy đi, cụ nói với Ngụy Thời, “Lúc trước khi đi thảo luận chuyện âm hôn không phải ta đã đưa cháu vài cuốn sách dặn phải xem kỹ sao, trong đó có cách chứng huyết, cháu cứ làm theo là được.”
Lập tức Ngụy Thời vỗ đầu rồi gật đầu liên tục, “Đúng đúng đúng, cụ à cháu nhớ rồi, mấy cuốn sách đó cháu đã xem hết. Cụ nói đó là sách ông nội nhờ cụ giữ giúp cháu, cháu đâu dám không xem kỹ.”
Cụ Ngụy phẩy tay, “Vậy bắt đầu đi.”
Chứng huyết là dùng một cách đặc biệt để truy nguyên huyết mạch, thậm chí những thầy pháp hùng mạnh có thể truy ra được huyết mạch từ bốn năm mươi đời trước hoặc xa hơn nữa, nhưng dù không phải thầy pháp đầy quyền năng thì truy mấy đời gần không phải là chuyện lớn.
Nếu huyết mạch không thuần, thế thì chứng huyết tự nhiên sẽ không thành công.
Nếu Ngụy Thất gia một mực chắc rằng cái chén dùng đã trăm năm kia mất linh, vậy thì cứ dùng pháp thuật này, cũng coi như bịt mồm số đông người. Chứng huyết là pháp thuật cổ, từ xưa tổ tiên đã dự đoán được tình huống này phát sinh, luôn có lớp con cháu muốn ngấm ngầm giở trò, thế nên mỗi một thế hệ thầy pháp đều phải am hiểu thuật chứng huyết.
Ngụy Thời kêu người dọn bàn thờ đặt trước cửa đại sảnh. Đầu tiên cậu cúi chào dâng lễ với trời đất bốn phương, sau đó cắm từng cây nến trắng trên bàn thờ từ trái qua phải, rồi đốt nến lên.
Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ, Ngụy Thời kêu Ngụy Đông Lai lại quỳ cạnh cậu.
Ngụy Thời bảo Ngụy Thất gia nói ngày tháng năm sinh của Ngụy Đông Lai, cậu viết lên lá bùa, sau đó lấy hai giọt máu của Ngụy Đông Lai nhỏ lên. Tiếp đó cậu đốt bùa có tẩm máu ấy trên cây nến trắng.
Hiện đang là giữa trưa, lúc dương khí thịnh nhất. Dù đang đầu đông nhưng vẫn thấy mặt trời. Thế mà chẳng rõ vì sao không trung bỗng u ám, nhiệt độ không khí ngày càng thấp, ánh sáng ngày càng nhạt nhòa, như thể bầu trời sẽ lập tức đen kịt.
Từng cơn gió lạnh quét qua, từ từ thổi đến.
Mặt cắt không chút máu, Ngụy Thất gia trừng lớn mắt, sợ hãi nhìn biến hóa của cảnh sắc bên ngoài, ngay cả trong đại sảnh cũng liên tục xảy ra chuyện quái lạ. Nhang đèn đang đốt mù khói lượn lờ, khói xộc thẳng về trước, dù gió buốt đang từng đợt thổi qua vẫn không xua được luồng khói ấy.
Có lẽ những người khác không trông rõ, nhưng Ngụy Thời lại thấy rõ mồn một. Hết bóng trắng này đến bóng trắng nọ xuất hiện trong đại sảnh, chúng im lặng đứng khắp bốn phía. Âm khí dồn dập khiến tay Ngụy Thời run lên.
Ngụy Thời đưa một cây nến trắng cho Ngụy Đông Lai để gã đến đốt trước bàn thờ. Cây nến đầu tiên đại diện cho Ngụy Đông Lai, còn những cây nến sau này sẽ đại diện cho từng thế hệ huyết mạch. Mỗi lần đốt một cây sẽ truy ngược một thế hệ, nếu không thể đốt nến thì chẳng cần nói cũng hiểu rõ.
Một bóng trắng dừng lại trước bàn thờ, tuy chỉ là cái bóng nhưng Ngụy Thời lại thấy nó dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn lom lom Ngụy Đông Lai và nhìn cậu, ánh mắt buốt giá như thể nó sẽ phóng tới và xé xác họ bất cứ lúc nào.
Tay rất vững vàng, Ngụy Đông Lai cúi thấp đầu, nhìn những cây nến trắng.
Gã như láng máng biết được vận mệnh mình sẽ gặp phải, nhưng lại chẳng hề lưỡng lự ngập ngừng. Ngay khoảnh khắc gã đưa tay định đốt cây nến thứ nhất, Ngụy Thất gia chợt gọi giật gã từ sau, “Đông Lai ——”
Nghe tiếng, Ngụy Đông Lai quay đầu nhìn Ngụy Thất gia, rồi dập đầu với ông ba cái.
Ngụy Thất gia bước từng bước tới rồi lại ép mình dừng lại. Ông nhìn kỹ gương mặt con trai. Ba mươi năm xa cách, song chỉ cần ở chung vài ngày mà bà vợ già của ông đã tươi cười rạng rỡ, bầu không khí trong nhà ấm áp chưa bao giờ có.
Trong chớp mắt ngắn ngủi, Ngụy Thất gia mơ hồ, chẳng rõ mình đang hối hận hay đang khiếp sợ.
Dập đầu xong, Ngụy Đông Lai xoay người bắt đầu đốt nến.
Lúc gã đưa tay đốt vào tim ngọn nến thứ hai, Ngụy Thất gia đứng sau hít sâu vào một hơi. Dù cơ thể hiện tại của con trai ông không còn là cơ thể vốn dĩ trước kia, nhưng sau cùng đó vẫn là người họ Ngụy, chẳng lý gì lại không được!
Vào đúng lúc ấy, Ngụy Thời thấy cái bóng trắng đứng cạnh bàn thờ cúi đầu thổi nhẹ, sau đó ngọn nến kêu tách rồi tắt lụi. Thấy thế Ngụy Thất gia lùi ra sau ba bước, té ra đất. Mấy ông cụ khác bắt đầu nhỏ giọng xì xào.
Tay Ngụy Đông Lai run bắn, gã buông cây nến xuống.
Nhưng Ngụy Thời hiện không chú ý tới hành động của gã, hai mắt cậu đang nhìn chòng chọc vào những bóng trắng. Chúng đang bu lại vây quanh Ngụy Đông Lai. Chẳng rõ liệu có phải do cảm nhận được hoàn cảnh nguy hiểm hiện tại không, toàn thân Ngụy Đông Lai không ngừng run rẩy.
Những bóng trắng ấy rít lên, phóng vọt tới.
Ngụy Thời sợ tới mức nhảy lùi về sau. Thấy dáng vẻ kinh hãi của cậu, cụ Ngụy giữ chặt câu lại, “Xảy ra chuyện gì? Cháu làm gì thế? Chứng huyết không thành phải kết thúc ngay, kết thúc ngay, nếu không sẽ xảy ra chuyện!”
Ngụy Thời vẻ mặt đau khổ, đây không phải là ‘sẽ xảy ra chuyện’ mà đã xảy ra chuyện rồi. Bọn bóng trắng ấy chẳng biết từ đâu mà ra, thoạt nhìn giống hồn phách rồi lại chẳng phải hồn phách, âm khí và sát khí trên người chúng rất nặng. Cậu làm sao ngờ được chỉ chứng huyết thôi mà lại dẫn dụ mấy thứ ấy tới cho được, chẳng lẽ vẫn còn tổ tiên chưa thể đầu thai chuyển thế đó sao.
Đang lúc trăm điều không thể hiểu nổi, bất chợt một ý tưởng xuất hiện trong đầu Ngụy Thời. Không lẽ mấy bóng trắng này là tổ tiên của cậu? Nếu không phải thế, chẳng cách nào giải thích được vì sao bọn bóng trắng lại xuất hiện trong nghi thức chứng huyết – thứ nghi thức vốn dĩ phải xuất hiện hồn phách tổ tiên.
Bọn bóng trắng đang bay tứ tung trong đại sảnh, còn Ngụy Đông Lai đã té ngã trên đất từ lâu, toàn thân lạnh run. Ngụy Thời thấy vài bóng trắng quần tới quần lui quanh người Ngụy Đông Lai, sau đó hồn phách của gã bị bọn bóng trắng kéo ra mất. Bắt được hồn phách Ngụy Đông Lai rồi thì bọn bóng trắng rít lên lao ra khỏi nóc nhà, chẳng rõ đi về phương nào, còn bọn bóng trắng còn lại thì yên lặng đứng trong đại sảnh nhìn mọi người bên trong.
Ngụy Đông Lai mất đi hồn phách đang quỳ rạp trên đất không rõ sống chết, nhưng mau chóng, máu thịt trên cơ thể gã tan ra rồi biến thành bãi máu loãng tanh tưởi hôi hám. Bãi máu loãng chảy tràn khiến lớp người già trong đại sảnh sắc mặt đại biến. Chưa tới một phút mà nơi vốn dĩ là nơi Ngụy Đông Lai đang nằm chỉ còn lại bộ xương khô và một bãi máu đen, giống hệt như bộ xương khô mà Trần Dương đã từng nhìn thấy trong hang động.
Đó mới chính là diện mạo thật của Ngụy Đông Lai.
Ngụy Thời biết không thể tiếp tục kéo dài được nữa. Cậu quỳ trước bàn thờ, lấy lá bùa đã chuẩn bị sẵn đốt lên rồi vẩy xung quanh, miệng đọc, “Nhất mạch truyền thừa, không để máu bị vấy bẩn, tổ tiên phù hộ, chứng minh rõ ràng ——” Sau đó, cậu lấy tay bóp tắt ngọn nến đầu tiên đại diện cho Ngụy Đông Lai.
Theo động tác của cậu, bọn bóng trắng tụ tập trong đại sảnh bắt đầu tốp năm tốp ba rời khỏi.
Ngụy Thời lau mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, đây quả là chuyện thử thách năng lực thừa nhận của con tim, làm thêm lần nữa chắc cậu bệnh tim chết mất. Rồi cậu lại nghĩ đến Trần Dương chẳng thèm làm gì chỉ ở một bên xem kịch vui, tâm lý cậu bất bình kinh khủng. Vì sao luôn là cậu làm việc, vì sao luôn là cậu lo lắng hãi hùng.
Trần Dương vẫn chờ bên ngoài, thấy cảnh bọn bóng trắng bay loạn khắp nơi anh cũng ra cả thân mồ hôi lạnh. Dù là anh đề nghị, và dù cũng là anh nghĩ ra cách giở trò trong cái chén kia, nhưng thật chẳng ngờ được sau đó lại xảy ra chuyện lớn như thế. Đây sao còn gọi là chứng huyết cho được, rõ ràng là rước họa mất rồi.