Khi một người cảnh sát địa phương tìm đến cửa để lấy thông tin là Ngụy Ninh biết bản thân anh đánh giá quá thấp năng lực của cảnh sát rồi. Không ngờ dùng điện thoại công cộng báo án mà họ cũng tìm ra.
Phương Chí mang vẻ mặt tươi cười nhìn Ngụy Ninh, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu biết tại sao tôi lại tới tìm cậu phải không?”
Ngụy Ninh hữu khí vô lực nhìn hắn ta, yên lặng gật đầu, rồi lại nói thêm một câu: “Chuyện này tôi không làm, tôi chỉ là một người xui xẻo đi ngang qua đó, vốn chỉ là đi ngang qua ai ngờ lại bị kéo vào rắc rối…”
Phương Chỉ không hề dây dưa: “Chuyện này chúng tôi biết.”
Câu này thật đúng ý Ngụy Ninh, da đầu anh run lên, phấn chấn hơn: “Tôi được loại khỏi vòng nghi vấn nhanh như vậy sao? Hiệu suất làm việc của cảnh sát đúng là đặc biệt nhanh!” Anh giơ ngón tay cái về phía Phương Chí, khen ngợi hết mình.
Phương Chỉ cười: “Ngày Chu Mai bị sát hại cậu vẫn ở Tứ Xuyên, việc này tùy tiện điều tra là biết ngay, nhưng mà, vì sao cậu lại xuất hiện ở khu nhà máy bỏ hoang đó, chuyện này cậu phải cho tôi một lý do thích đáng, nếu không chúng tôi vẫn có lý do hoài nghi cậu có liên quan đến vụ án giết người liên hoàn này.”
Ngụy Ninh hoài nghi tai mình nghe lầm: “Chờ chút chờ chút, anh vừa nói vụ án giết người liên hoàn là sao? Chẳng lẽ nữ…. nữ nhân bị giết rất nhiều sao?” Thiếu chút nữa là thốt ra nữ quỷ, may mà dừng lại đúng lúc, trong lòng Ngụy Ninh thầm thở phào.
Phương Chí nghiêm túc gật đầu: “Từ đầu năm đến giờ, tính cả Chu Mai thì chúng tôi đã phát hiện ra ba nữ thi ở chỗ đó, đều bị chuốc thuốc mê rồi sát hại. Xem xét thủ pháp gây án chúng tôi có cơ sở để hoài nghi đây đều do một hung thủ gây ra.”
Ngụy Ninh đột nhiên nhớ ra đầu năm nay trong thành phố B có một tin tức.
Ở ngoại thành có một nông dân làm nông nuôi chó, không biết từ đâu lại xuất hiện một bàn chân người dọa ông ta sợ đến mức suýt nữa thì xủy, hai chân run rẩy chạy đi báo án. Cảnh sát ngay lập tức chạy tới hiện trường, dùng cảnh khuyển khảo sát xung quanh, cuối cùng tìm được một cỗ thi thể bị chó hoang cắn xé đến không rõ hình dạng.
Vụ án này chấn động một thời, chẳng qua Ngụy Ninh luôn là người không quan tâm tới tin tức xã hội, nếu không phải chuyện của mình thì nhiều người cũng sẽ không quá chú ý, vậy nên ấn tượng của Ngụy Ninh với chuyện này không quá sâu đậm. Vừa rồi Phương Chí nói đến giết người liên hoàn anh mới đột nhiên nhớ đến, liên hệ việc trước việc sau.
Ngụy Ninh nghĩ một hồi: “Là vụ án chó cắn chân người kia phải không?”
Phương Chí bỏ mũ cảnh sát ra cầm trên tay: “Đúng vậy, nhưng mà sau đó còn một vụ án nữa, không đăng báo nên người bình thường không biết.”
Ngụy Ninh như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Vậy các anh điều tra ra gì rồi sao?”
Phương Chí nhìn Ngụy Ninh cười cười, không nói gì.
Ngụy Ninh lập tức tỉnh ngộ, đây không phải chuyện anh nên hỏi, vụ án chưa phá xong được xếp vào hàng cơ mật sao có thể tùy tiện hỏi, đây không phải là phá vỡ kỷ luật của cảnh sát sao.
Phương Chí cười nói: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, cứ nói với tôi vì sao cậu lại tới chỗ đó đi đã.”
Lúc này đến lượt Ngụy Ninh không nói gì, anh còn chưa tìm ra lý do nào hợp lý, vô duyên vô cớ một mình chạy đến vùng đất hoang vu đấy làm gì. Nói thật, nếu không phải thời gian Chu Mai bị giết anh có chứng cứ ngoại phạm thì chắc chắn cảnh sát sẽ liệt anh vào đối tượng tình nghi hàng đầu.
Ngụy Ninh ấp úng nửa ngày vẫn không nói được nguyên nhân.
Cuối cùng, điếu thuốc trong tay Phương Chí cháy hết, không đợi đáp án của anh hắn đã ngồi xuống bàn. Cái bọc mà nữ quỷ đưa đang được đặt ở ngay bên cạnh, Phương Chí liếc mắt nhìn cái bọc đó một cái rồi bảo Ngụy Ninh: “Nhà cậu đúng là không ít vật kỳ quái.”
Ngụy Ninh nhìn theo ánh mắt hắn, lại nghe hắn nói vậy thì tái mặt, trợn mắt há mồm. Không phải mọi chuyện như anh nghĩ chứ? Chẳng lẽ vị cảnh sát này biết bọc giấy kia có lai lịch không bình thường? Thế này chẳng phải quá phản khoa học sao? Một vị cảnh sát bình thường không phải là sẽ không tin vào mấy món tà đạo này sao?
Phương Chỉ vốn mang vẻ mặt nghiêm túc đột nhiên lại hiện lên vẻ sâu sắc: “Cậu sẽ không cho rằng trong đội ngũ cảnh sát không có ai học đạo đấy chứ? Đúng rồi, cậu không phải biết cả sư phụ tôi Từ Lão Tam sao, tôi và tiểu sư đệ là đồng môn.”
Ngụy Ninh chỉ tay vào hắn: “Anh, anh, anh….”
“Anh” hơn nửa ngày cũng không nói được “anh” cái gì, anh thật sự bị chấn kinh rồi. Thì ra là thế, thì ra là vậy, những chuyện trước kia không rõ giờ rõ ràng hết rồi. Ví như vì sao cảnh sát lại nhanh chóng tin tưởng anh không liên quan gì đến vụ ánh của gia đình ông chủ Lý, ví như vì sao Phương Chí đặc biệt quan tâm còn gọi điện thoại cho anh, lại ví như vì sao Từ Lão Tam có thể nhanh chóng điều tra ra hành tung của một người như La Thế Văn… thì ra là có tay trong.
Phương Chí nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Ngụy Ninh mà không nhịn được cười, chẳng còn chút gì của sự nghiêm túc vừa rồi, nhìn qua đúng là giống đồ đệ của Từ Lão Tam: “Tôi là đồ đệ thứ năm của Từ Lão Tam, ở đấy được gọi là Phương Ngũ. Sau khi xuất môn không muốn theo con đường kia nên tôi đi làm cảnh sát.”
Ngụy Ninh có chút không hiểu: “Vậy sao anh không nói từ đầu?”
Phương Chí cười mang chút bất đắc dĩ: “Đây là quy củ bất thành văn trong giới đạo thuật, nếu đã rửa tay gác kiếm thì nhất định phải hoàn toàn thoát ly khỏi vòng luẩn quẩn này, không được chủ động tham gia vào những chuyện ma quỷ, càng không thể dùng pháp thuật, làm người thường phải có dáng vẻ của người thường không phải sao? Đến cả sư phụ tìm tôi nhờ giúp đỡ tôi cũng chỉ giúp trong giới hạn của mình.”
Ngụy Ninh không muốn nói lý do thật vì chuyện kia với người bình thường là vớ vẩn nhảm nhí, nhưng giờ thì tốt rồi, vị cảnh sát ngồi đối diện này là đồ đệ của Từ Lão Tam nên chuyện không nên nói cũng có thể nói. Ngụy Ninh mang chuyện của nữ quỷ kia kể hết cho Phương Chí nghe.
Nghe xong hắn ta liền kêu lên kinh ngạc: “Lá gan cậu thật không nhỏ, đến làm ăn với quỷ mà cũng dám.”
Ngụy Ninh xấu hổ cười hai tiếng, thấp giọng nói: “Không phải là không còn cách nào khác sao.” Anh giữ vững tinh thần hỏi Phương Chí: “Rốt cuộc cảnh sát các anh có tra ra cái gì không?”
Phương Chí sờ sờ cằm: “Thực ra thì có tra ra được một chút, ba người kia đều bị hại ở khu sản xuất bỏ hoang, nhưng họ từ đâu đến, ba gia đình không hề liên quan đến nhau, quan hệ giữa những người bị hại cũng rất đơn giản. Trừ việc Chu Mai và một người bị hại khác từng học chung trường trung học ra thì không còn quan hệ nào khác. Hiện trường vụ án vô cùng sạch sẽ, không tìm được manh mối gì khác, hai vụ án trước đều đi vào ngõ cụt, vừa phát hiện ra vụ án này cấp trên liền ra lệnh điều tra kỹ lưỡng.”
Ngụy Ninh không biết nhiều lắm về việc này, hai người trò chuyện chốc lát Phương Chí liền đứng dậy đi về.
Một mình Ngụy Ninh ngồi trong phòng xoa cằm, suy nghĩ về vụ án này. “Ngụy Tích” đột nhiên xuất hiện ngồi cạnh anh, Ngụy Ninh nhìn “Ngụy Tích” như có điều suy nghĩ: “A Tích, cậu biết triệu hồn phải không?”
“Ngụy Tích” ngẩn người, lập tức gật đầu.
Ngụy Ninh đập bàn: “Vậy tốt rồi, chúng ta gọi hồn phách của hai người bị hại trước đây lên trước, không lý nào cả ba hồn phách đều hồ đồ, một chút manh mối cũng không có chứ?”
Việc này không nên chậm trễ, nói là làm.
“Ngụy Tích” để Ngụy Ninh đi mua một ít nến trắng về, Ngụy Ninh chạy đến phố Phúc Thọ mang về một bọc nến to, nhìn qua khoảng hơn hai trăm ngọn nến, ngoài ra còn có một chút tiền giấy và mấy vật dụng khác.
Chờ đến hơn 12h đêm Ngụy Ninh bắt đầu đốt nến. Một ngọn, hai ngọn, đốt 99 ngọn nến trên sàn nhà phòng khách, theo lời “Ngụy Tích” nói mà xếp thành hình dạng kỳ quái, hơi giống kỳ môn trận pháp. Ngụy Ninh đốt nến xong thì không có việc gì nữa ngồi một góc trên ghế salon, nhìn “Ngụy Tích” bắt đầu “gọi hồn”.
“Ngụy Tích” đứng ở giữa đám nến, chân ở trong không trung, nhắm mắt lại.
Lửa từ ánh nến lay động, “tách” một tiếng bùng lên, cùng lúc đó cơ thể “Ngụy Tích” cũng mơ hồ dần, dần biến thành một mảng sương mù xám trắng. Cỗ sương mù kia như tơ như lũ mà phát tán ra xung quanh, không bao lâu sau “Ngụy Tích” gần như biến mất.
Ngụy Ninh đứng cạnh xem mà khẩn trương, không biết vì sao khi thấy “Ngụy Tích” biến mất trong lòng anh lại lo lắng, biết rõ chỉ là làm phép thôi nhưng vẫn vô ý thức sinh ra sợ hãi. Cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến anh thiếu chút nữa hét lên ngăn cản “Ngụy Tích” làm vậy.
Ngọn lửa bập bùng, lúc mạnh lúc yếu, lúc tỏ lúc mờ, Ngụy Ninh nhìn mà lạnh xương sống, chín mười chín ngọn nến đốt lần lượt nhưng cứ như bị cái gì điều khiển mà nhìn qua chúng giống y nhau.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Ninh không an lòng ngồi đó nên đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, hấp tấp nóng nảy, đi vài bước lại nhìn về phía nến trắng. Vẫn chưa quay về, không phải gặp chuyện gì rồi chứ? Đủ loại suy nghĩ tiêu cực nảy ra trong đầu anh, không sao bỏ chúng ra khỏi đầu được.
Trong phòng im ắng, Ngụy Ninh đột nhiên dừng bước.
Có chút không đúng lắm, trong phòng nhiều thêm một vài thứ, chúng đang nhìn anh, hướng về phía anh. Trán Ngụy Ninh rịn mồ hôi, tay phải cầm chắc “dương mộc”, Ngụy Ninh thấy trên sàn nhà xuất hiện vài vết chân bùn đất, từng bước từng bước tiến về phía mình.
Lưng Ngụy Ninh sát với vách tường, hai hàm răng va vào nhau, nhìn chằm chằm vào dấu chân kia.
Anh run rẩy lấy ra một lá bùa dán vào người mình. Hôm nay lúc đến phố Phúc Thọ anh mua của ông chủ Tiếu – người đã cho anh khúc “dương mộc”, vốn chỉ phòng ngừa vạn nhất, lúc ấy ông chủ Tiếu cứ thề thốt nói đây là đồ tốt, hi vọng ông ấy không nói sai.
May mà vết chân bùn kia đi đến trước mặt anh thì dường như mất mục tiêu, cứ đi đi lại lại ở đó rồi từng bước từng bước xa dần. Nó đi đến cửa sổ, để lại một vết chân ở đó rồi rời khỏi căn phòng này.
Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở phào, cảm thấy sau lưng mình một mảng lạnh lẽo.
Đúng lúc này trong vòng nến rốt cục cũng có động tĩnh, sương mù màu xám như tơ như lũ từ cửa sổ, dưới đất, trần nhà, từ mọi góc gách chui ra. Chúng tụ lại phía trên những ngọn nến, Ngụy Ninh nhìn không chớp mắt, sương mù uốn éo từ từ đọng thành hình dáng của “Ngụy Tích”.
“Ngụy Tích” mở mắt ra, từ từ đáp xuống đất. Cậu vung tay một cái, những ngọn nến sắp tàn kia đều tắt hết, trong phòng tối đen, chỉ có cơ thể cậu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Ngụy Ninh tìm công tắc ấn một cái, trong phòng lại sáng ngời.
Sắc mặt “Ngụy Tích” không tốt lắm, nói với Ngụy Ninh: “Không gọi được hồn phách của mấy người kia.”
Chuyện này rất kì quái, trước lúc “gọi hồn” “Ngụy Tích” có nói qua, cậu dùng cách của âm giới, chỉ cần hồn phách kia chưa đầu thai thì chắc chắn sẽ tìm được. Chẳng lẽ mấy cô gái đó đầu thai sớm vậy? Không phải nói là chết oan, đột tử thì oán khí khó tiêu, khó mà luân hồi chuyển thế sao?
Hiển nhiên với chuyện gọi hồn “Ngụy Tích” cũng không hiểu rõ lắm.
“Đến cả hồn phách của Chu Mai cũng không tìm thấy.”
Ngụy Ninh nghe vậy lập tức nhảy dựng lên: “Tìm không thấy thì cái bọc giấy kia không đi?”
“Ngụy Tích” lắc đầu, Ngụy Ninh thất vọng nhìn qua cái bọc kia. Từ khi anh thăm dò vụ án này thì máu không chảy ra nữa, nhưng không thể tưởng tượng được là đồ vật của âm thế dù chủ nhân đã mất nhưng tác dụng vẫn còn. Ngụy Ninh đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Nếu chúng ta chuyển nhà có phải nó cũng đi theo chúng ta không?”
Câu trả lời của “Ngụy Tích” quả nhiên không khiến anh “thất vọng”: “Vâng.”
Hai người nhất thời không nói gì nữa, Ngụy Ninh đứng đó than thở, cảm thấy vận khí của mình đúng là xui xẻo. “Ngụy Tích” nghĩ gì đó, một lát sau cậu an ủi Ngụy Ninh: “Chúng ta có thể đến khu đất bỏ hoang kia gọi hồn lại một lần nữa, chắc chắn mấy cô đó chưa luân hồi, hồn phách bị nhốt ở chỗ nào đó, đến chỗ mấy cô ta bị giết để gọi hồn chắc chắn sẽ tìm được.”
Nhất thời Ngụy Ninh im lặng, lại phải đến chỗ quỷ quái kia, hi vọng không gặp chuyện lần trước nữa.
Hôm sau hai người bọn họ không đến đó vì buổi sáng Ngụy Ninh đã nhận được một bức thư, bên trong là thiệp cưới, phía trên viết: “Mời ông Ngụy Ninh, ngày 7 tháng 9 năm 20XX đến tham dự hôn lễ của ông Đinh Mậu Thụ và cô Ngô Mỹ Phương.”
Sau khi Ngụy Ninh nhìn tấm thiệp này thì thất hồn lạc phách, nói chuyện hay làm việc đều không tập trung.
Bởi vì cô dâu trên tấm thiệp, Ngô Mỹ Phương chính là cô bạn gái nửa năm trước đã chia tay anh.
“Ngụy Tích” cũng không thúc giục anh, từ lúc tấm thiệp kia xuất hiện thái độ của anh đã kì lạ, dựa vào trực giác của mình “Ngụy Tích” biết tấm thiệp này có ý nghĩa đặc biệt với Ngụy Ninh, tên người con gái trên tấm thiệp nhất định có quan hệ sâu sắc với anh. Sự thật này khiến “Ngụy Tích” không thoải mái chút nào.