Từ khi dọn đến nhà Triệu Tĩnh Vũ, Trình Gia Nhạc gần như không được nghỉ ngơi tử tế.
Triệu Tĩnh Vũ, người đàn ông bản chất đáng ghét, lạnh lùng ban đầu đột nhiên biến thành một dã thú lúc nào cũng có thể động dục. Giường tất nhiên không cần phải kể, ngay cả sàn nhà cùng ban công anh ta cũng có thể chơi tất. Hơn nữa Trình Gia Nhạc cuối cùng xác định đúng như mình nghĩ, Triệu Tĩnh Vũ đích thật là một kẻ ưa ngược đãi, anh ta đặc biệt thích nhìn vẻ đau khổ của Trình Gia Nhạc lúc làm tình, càng đau đớn anh ta lại càng hưng phấn. Sàn nhà bếp cùng ngoài vườn là nơi anh ta thích nhất, bởi vì những nơi đó tuyệt đối Trình Gia Nhạc sẽ không thấy dễ chịu.
Qua cơn khoái cảm, Trình Gia Nhạc mệt mỏi nhắm mắt.
Triệu Tĩnh Vũ bỗng nhiên chồm lên.
“Sinh con trai cho tôi.”
Trình Gia Nhạc trợn mắt, từ từ trừng Triệu Tĩnh Vũ. Cậu không khỏi nhớ tới sinh mệnh nhỏ ngày đó biến thành một đám máu thịt đi ra khỏi cơ thể cậu, cảm giác đau đớn đó… Cậu cả đời cũng không có cách nào quên…
Triệu Tĩnh Vũ không biết cậu nghĩ gì, cứ tự mình nói: “Tôi cần một đứa con trai, tôi hy vọng cậu sinh cho tôi một đứa.”
“Vì cái gì?” Trình Gia Nhạc giọng đã muốn nghẹn lại, anh ta dám nói vậy, anh ta có tư cách gì nói vậy…
“Tôi không muốn.”
Triệu Tĩnh Vũ còn nói: “Tôi sẽ đáp ứng hết thảy yêu cầu của cậu, chỉ cần cậu sinh cho tôi một đứa con trai, chỉ một đứa thôi.”
Trình Gia Nhạc cười nhạt: “Anh muốn có một đứa con không rõ lai lịch? Một đứa con rơi?”
“Chuyện lần trước cậu đừng oán tôi, tôi bình sinh hận nhất là bị người khác lừa dối, lúc đó tôi nghĩ cậu lừa tôi, đương nhiên rất giận…”
“Đừng nói nữa, tôi không đồng ý đâu.”
“Tôi sẽ đưa cậu một khoản…”
Trình Gia Nhạc kéo chăn trùm kín đầu.
Chỉ trong chốc lát từ bên trong truyền ra tiếng nức nở. Cậu căn bản không muốn khóc, nhưng mà không thể kiềm được nước mắt…
Bỗng nhiên, cậu thấy mình bị ôm, giọng Triệu Tĩnh Vũ thấu qua chăn đến bên tai cậu. “Tôi sẽ đưa cậu một khoản, cậu có yêu cầu gì tôi cũng đáp ứng, sau này vĩnh viễn không quấy rầy cậu nữa, và sẽ yêu thương đứa bé hơn cả bảo vật… Nếu cậu muốn ở lại để nhìn nó lớn lên cũng được. Vì tôi đã quyết không kết hôn, cho nên mới muốn có đứa con. Tôi đến giờ mới xác định được mình đồng tính… Cho nên tôi không cách nào cùng phụ nữ, chỉ có thể nhờ cậu… Đồng ý với tôi nhé, Gia Nhạc?”
Cậu lần đầu nghe thấy Triệu Tĩnh Vũ dịu dàng như thế với mình, còn gọi cậu là Gia Nhạc… Trình Gia Nhạc nước mắt tuôn mãi, cậu không khống chế nổi mà khóc to lên.
Cứ như vậy, Trình Gia Nhạc nằm trên ngực Triệu Tĩnh Vũ, khóc thật lâu, thật lâu, cho đến khi kiệt sức mới ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt tươi cười của Triệu Tĩnh Vũ.
“Sáng rồi.”
Trình Gia Nhạc cũng không có bị khuôn mặt tươi cười này làm cho cảm động. Cậu không đổi sắc mặt mà đi vào phòng tắm, lúc đánh răng mới nhận ra: Triệu Tĩnh Vũ vì đứa con trai, tất nhiên không thể không nể mặt cậu.
Quả nhiên, bữa sáng thơm ngào ngạt trên bàn đã dọn xong, là món cháo quẩy cậu thích nhất. Cậu đặc biệt ưa món này, tiếc là khu nhà Triệu Tĩnh Vũ ở căn bản không có bán loại điểm tâm này, không hiểu anh ta mua từ đâu mà quẩy còn rất giòn thơm.
“Ăn đi, tôi cố tình mua cho cậu đó.” Triệu Tĩnh Vũ cười toe.
Kiểu thay đổi đột ngột này không tự nhiên khiến Trình Gia Nhạc khó thích ứng kịp. Cậu cẩn thận ăn hết bữa sáng, còn chưa hồi phục lại tinh thần bởi thái độ dịu dàng chăm sóc của Triệu Tĩnh Vũ, rồi đến hết cả ngày đều được hưởng thụ sự đãi ngộ như với hoàng đế. Triệu Tĩnh Vũ vì cậu gọi đến công ty xin nghỉ, cậu cả ngày ở nhà, cái gì cũng phải không làm, thậm chí Triệu Tĩnh Vũ cứ một lúc lại gọi điện về hỏi thăm.
Thật quá quan tâm, nhưng có thể nhìn ra được đây là chuyện tự nhiên Triệu Tĩnh Vũ muốn làm, anh ta không hề suy tính gì, nếu không đã không thay đổi thái độ đột ngột như thế, làm cho cậu không có thời gian hiểu ra chuyện gì cả.
Cứ như vậy vài ngày, Trình Gia Nhạc cuối cùng nhịn không được nói: “Tôi đồng ý với anh là được chứ gì!”
Cậu nói ra rồi có chút hối hận, chẳng lẽ mình thấp kém thế sao? Với lại làm theo anh ta chỉ khiến cậu đau khổ, trên thực tế từ sau lần sinh non, cậu có một nỗi sợ với chuyện mang thai, cậu nhìn người phụ nữ khác mang thai lại càng sợ hơn, đừng nói là chính mình dùng cái cơ thể dị dạng này để thụ thai. Nhưng cậu không chịu nổi sự săn sóc dịu dàng của Triệu Tĩnh Vũ, cậu… cũng thấy sợ…
Triệu Tĩnh Vũ không có vẻ mừng muốn phát điên, nhưng anh ta cười, vẫn rất dịu dàng ôm lấy Trình Gia Nhạc.
Trình Gia Nhạc rất khó hiểu, “Anh không muốn nói gì sao?”
“Không, tôi chờ cậu nói điều kiện.”
Thì ra là thế! Trình Gia Nhạc nhịn không được mà cười lạnh, đẩy anh ta ra. Nói: “Điều kiện tôi nghĩ xong rồi, tôi chỉ sinh một đứa.” Trên thực tế cậu vốn không nghĩ tới, “Tôi muốn năm mươi nghìn USD. Còn nữa, anh làm visa cho tôi, tôi muốn di dân đến Úc. Tôi giao đứa bé cho anh xong, anh phải ký hợp đồng với tôi, phải hứa cả đời không kết hôn, anh sẽ đối xử tốt với đứa bé, quan trọng nhất: anh vĩnh viễn không được quấy rầy tôi!”
“Xong.”
Triệu Tĩnh Vũ lại ôm cậu vào lòng, “Chúng ta bàn xong rồi, vụ làm ăn này coi như thuận lợi, giá mà các vụ làm ăn trên thế giới đều dễ như này thì tốt.”
Trình Gia Nhạc hy vọng nhìn thấy một chút phản đối của anh ta, nhưng đều không có, anh ta vui vẻ nhận lời. Trình Gia Nhạc có chút không thoải mái, vì cậu biết, hiệp ước đã có hiệu lực, cậu phải vì người đàn ông này sinh một đứa bé, bắt đầu từ đêm nay…
***