Dư Hòa Và Bắc Mộc

Chương 3




Sư phụ đã nghĩ thông suốt, nhưng có gì đó không ổn mà khi ấy tôi không biết đó là gì. Nhưng ít ra sư phụ không ở trong tình trạng nửa sống nửa chết nữa, mà đang sống, tôi có thể làm sư phụ thấy vui vẻ. Có điều tôi không biết, nụ cười ấm áp của sư phụ đã chết theo cha rồi, sư phụ còn sống, nhưng chẳng qua chỉ là cái xác không hồn, sở dĩ sư phụ còn sống cũng vì đó là ước nguyện của cha mà thôi…

Cha được hạ táng, trái tim sư phụ cũng theo cha mà đi. Suốt một năm ròng, sư phụ không hề cười. Tôi đã dùng rất nhiều cách nhưng vẫn không thấy được nụ cười trên môi sư phụ. Một năm này, sư phụ cũng quên đi thăm Mạch Thượng Thanh. Tôi nghĩ sư phụ đi thăm cậu ta, tâm trạng có thể tốt lên nhiều. Rồi tôi nói với sư phụ, người không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Tôi không biết chuyến đi lần này tôi phải rời xa sư phụ. Sở dĩ sư phụ đồng ý đến thăm Mạch Thượng Thanh chỉ vì muốn để tôi ở Mạch gia, chăm sóc cho cháu của người. Tôi không từ chối, ngoan ngoãn ở lại, vì sư phụ sẽ không hại tôi, với lại tôi biết sư phụ không có ý hại mình, người chỉ muốn đi khắp nơi. Như thế, cũng tốt…

Mạch Thượng Thanh rất tốt với tôi. Tuy cậu luôn lãnh đạm, đối với việc gì cũng thờ ơ, nhưng lại hỏi tôi chuyện của sư phụ. Tôi nói với cậu rằng cha đã chết, bảo cậu sau khi cha chết, sư phụ tự giam mình trong phòng suốt một ngày không ra, khi bước ra thì hai mắt đỏ hồng, nhưng vẻ mặt vẫn vô cảm. Nhờ đó tôi mới biết, người này thật sự rất thương sư phụ.

Làm sao mà không thương được, vì một câu nói của bà nội, cậu dốc sức học những thứ cậu không thích, hơn nữa còn học rất giỏi. Mỗi lần sư phụ tới thăm cậu, cậu đều ôm cánh tay sư phụ, vẻ mặt nũng nịu, rất giống cha, chỉ khác gương mặt thôi.

Tôi hết lòng chăm sóc cậu. Dù rất nhớ sư phụ, nhưng người vẫn đều đặn đến đây mỗi năm một lần, có điều, giờ là đến thăm hai người. Công tử vẫn ôm sư phụ làm nũng, mà công tử không thừa nhận đó là làm nũng. Sư phụ xem ra đã khá hơn, dù chưa biết nói thế nào nhưng thỉnh thoảng người cũng cười với tôi và công tử một cái, vậy là tôi an tâm rồi.

Tôi theo công tử mười năm, có khi còn lâu hơn một chút, chứng kiến công tử thoải mái hành tẩu giang hồ, có tình cảm với Tần Vãn Ca. Từ lúc công tử bắt đầu bước chân vào giang hồ thì không gặp sư phụ cho đến khi công tử trúng phải mạt trần.

Công tử và Tần Vãn Ca yêu nhau không kém gì sư phụ và cha. Nhưng ông trời thích trêu người, công tử trúng phải mạt trần. Vì tôi mải mê với độc mới, bị Ngọc Khuynh Thành quấn lấy, khi phát hiện thì độc dược đã thấm, năm ấy không chết vì độc nhưng lại mất hết võ công, hai mắt bị mù. Vị công tử cao quý, thanh nhã, lãnh đạm, tài hoa bậc nhất cứ thế yếu dần. Tần Vãn Ca quan tâm, chăm sóc công tử, hết mực nuông chiều.

Sư phụ đến, không nói gì với tôi mà cãi nhau với công tử, nhạo báng, mỉa mai Tần Vãn Ca, kiểm tra thấy mạt trần, liền quát mắng tôi, sư phụ thế này, thật tốt. Sáu năm không gặp, sư phụ đã vượt qua được cái chết của cha.

Sư phụ thay đổi rồi, thật độc miệng mà! Tôi nhanh chóng đổi chủ đề, kéo sư phụ đi. Sư phụ thấy tôi gọi người, liền đi cùng tôi, sư phụ như vậy, thật ngoan, giống như đứa trẻ vậy.

Sư phụ phải đi trồng thuốc, muốn công tử cùng đi nhưng Tần Vãn Ca không đồng ý, công tử cũng không muốn đi. Đáng nhẽ tôi được đi cùng sư phụ, nhưng công tử ở lại đây tôi không thể bỏ mặc. Gặp lại ba này đã phải rời xa.

Nhưng công tử vẫn đi, Tần Vãn đưa cậu đi U Sơn, đây là lần đầu bọn họ đến đây. Vừa đi được một tháng, bà nội của công tử, mẫu thân của sư phụ đã phái người đi tìm. Công tử về Mạch gia, lại bị bà nội dùng cái chết ép cậu phải thành thân. Công tử yếu đuối như thế tôi chưa từng thấy qua, cậu luôn lãnh mạc, cao quý, không chuyện gì làm khó được cậu, ngay cả chưa từng gặp qua chiến tranh cậu cũng có thể bình tĩnh, nhưng lúc này đây tôi thấy công tử hoàn toàn suy sụp.

Trước ngày thành hôn của công tử, sư phụ mang thuốc giải tới. Tôi nhìn sư phụ, sư phụ nhìn vẻ mặt lo lắng của công tử. Mẫu thân sư phụ để sư phụ vào vì sư phụ là người duy nhất cứu cháu đích tôn của bà. Sau khi người đưa thuốc giải cho công tử liền rời khỏi Mạch gia.

Tôi cùng công tử và sư phụ tiến vào căn phòng nhỏ của công tử và Tần Vãn Ca, công tử nói cậu thiếu Tần Vãn Ca một hôn lễ. Tôi và sư phụ thay cậu bố trí căn căn phòng thành hỉ đường, công tử còn mua rất nhiều tơ hồng, cả sân và hàng rào bên ngoài phòng nhỏ cũng bị liên lụy. Trong ngoài căn phòng đều đỏ đến chói mắt, màu đỏ, màu của đau thương…

Tần Vãn Ca đến, công tử nở một nụ cười, nụ cười dịu dàng, nó giống với nụ cười trước đây của sư phụ, không có sự lãnh đạm thờ ơ. Đây là nụ cười dịu dàng cuối cùng cậu dành cho Tần Vãn Ca, công tử thật tàn nhẫn.

Bốn người ở hỉ đường, tôi và sư phụ đều mặc áo đỏ, tôi hô thiên địa cao đường. Nhìn công tử và người cậu yêu bái đường thành thân, mắt sư phụ ngấn nước, tôi không biết cảm giác của sư phụ lúc đó thế nào, chỉ biết sư phụ nhìn bọn họ thì lại nhớ đến cha Nhạc Ưu.

Sau khi công tử và Tần Vãn Ca bái đường, tôi và sư phụ rời khỏi phòng, cho bọn họ có không gian riêng. Ba ngày sau là hôn lễ của công tử, tôi và sư phụ ở trong rừng cây ngoài phòng nhỏ nghe thấy tiếng tiêu của cậu. Sư phụ nghe thấy nó liền khóc, cũng đúng thôi, tiếng tiêu của cậu thê lương gần chết. Khi tiếng tiêu ngừng, sư phụ cũng đã kìm chế nỗi buồn của mình. Thấy công tử từ trong rừng cây đi ra, bước đi xiêu vẹo, khóe miệng, một vệt máu chảy xuống.

Sau khi thành thân, công tử không hề động phòng với tân nương, cậu đến ở tại thư phòng, như điên như dại củng cố thế lực của Mạch gia, sư phụ cũng về Vong Ưu, tôi không yên lòng nên ở lại trông nom công tử. Trong hai năm, công tử liên tục bị bệnh, thường sốt cao không thuyên giảm, miệng luôn gọi tên Tần Vãn Ca. Mạch lão phu nhân rất hối hận, bà chỉ có một đứa cháu nội, hai đứa con trai, một thì đã chết, một thì bị bà đuổi đi, nay đứa cháu cũng bị bà bức chết, nhưng bà vẫn không bỏ được vẻ mặt đó, đến nói một câu tác thành cho cậu.

Hai năm sau khi thành thân, thân thể công tử thật sự rất không ổn, dường như cậu dùng cách vấn vương Tần Vãn Ca thiêu đốt sinh mệnh của chính mình. Sư phụ đến thăm, bảo tôi chăm sóc công tử thật tốt để kéo dài thời gian, sư phụ tìm Mạch lão phu nhân, khuyên bà nói một câu, công tử đã không xong rồi, chẳng lẽ bà muốn cậu chết mà không có một câu tác thành sao? Mạch lão phu nhân cũng chịu mở lời, nhưng lại không tìm được Tần Vãn Ca. Về sau tôi biết, Tần Vãn Ca đang sống khốn khổ ở sa mạc.

Cuối cùng công tử cầu xin Mạch lão phu nhân, để cậu ở trong phòng nhỏ một thời gian, bà đồng ý.

Phòng nhỏ, nơi bọn họ thành thân ngày ấy là màu đỏ, nhưng tơ hồng đã phai màu. Công tử thay tơ hồng mới, bước vào, mỗi ngày không vẽ thì ngây người ôm bộ hỉ phục lúc bọn họ thành thân.

Công tử ở đò một tháng, không chịu gặp ai. Đến một ngày lúc cậu đang vẽ thì hôn mê, khi tỉnh lại thì bảo tôi mời bà nội của cậu tới. Cậu chỉ xin bà an táng cậu ở phòng nhỏ, rồi lại hôn mê bất tỉnh. Tôi biết, công tử sẽ không tỉnh lại nữa.

Tôi từ chối toàn bộ người đến giúp mai táng công tử, khóc trong sân nơi an táng cậu, khóa chặt cửa phòng. Mọi thứ trong đó, chỉ có người cậu yêu mới đủ tư cách thấy.

Mạch lão phu nhân bị bệnh, công tử dặn tôi thay cậu chăm sóc bà nội. Tôi chỉ trông chừng Mạch lão phu nhân, bà lúc này đau lòng muốn chết, đây không phải là một nữ vương ngông cuồng tự cao tự đại nữa.

Một tháng sau khi công tử mất thì Tần Vãn Ca đến. Chẳng biết anh ta từ đâu tới, trông thật nhếch nhác. Anh ta gào to, muốn công tử ra cho anh ta gặp, thấy tôi giống như được cứu rỗi, xin tôi nói công tử chưa chết. Tôi không kìm được bật khóc.

“Tần công tử, công tử nhà tôi quả thực đã chết, độc dược của Ngọc Khuynh Thành khiến nguyên khí của công tử bị tổn thương, nếu điều dưỡng tốt thì không vấn đề gì. Nhưng sau khi bị bắt thành thân, hứa không gặp anh nữa, đó là lý do khấp huyết thành thương, hao tổn sinh cơ của công tử. Sau khi thành thân cũng sầu não không vui, tôi cố gắng lắm mới giúp công tử sống được hai năm, nhưng công tử do quá đau thương, trong hai năm này như điên như dại củng cố địa vị của Mạch gia… E công tử đã sớm có ý muốn chết.”

Tôi không nói được nữa vì Tần Vãn Ca đang rất đau khổ.

~♥~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.