Du Hành Ký

Chương 20: Lừa Dối Bác Sĩ




Đức mở mắt, cậu nhận ra cậu vẫn ngồi nguyên chỗ cũ trong bếp. Tiếng thông báo của hệ thống lại vang bên tai cậu:

- Ting! Chúc mừng chủ nhân thông qua tầng 4, tiến vào tầng 5 của The Tower. Phần thưởng: 600 Tinh Điểm, 600 Exp, thành tựu “Leo Rank I”, danh hiệu “Thủ Lĩnh Của Bầy Sói”

Thủ Lĩnh Của Bầy Sói: bạn đã tắm máu bạn bằng máu của Mother Wolf. Mọi sinh vật có dòng dõi của sói khi nhìn thấy bạn sẽ cảm thấy sợ hãi như gặp thiên địch.

Leo Rank I: Chàng trai trẻ tuổi, ngươi đã leo lên được tầng 5 của the Tower, tuy nhiên vẫn phải cố gắng nhiều!

- Chúc mừng chủ nhân đạt được thành tựu Leo Rank I, thưởng vé phó bản The Town, cũng trong cùng thế giới với phó bản The Tower.

Đức cất tấm vé phó bản đi, cậu không điên đến mức sử dụng nó ngay lập tức. Điều khiến cậu vui mừng là bản thân đã tiến vào gần lên lv6 nhờ vào chỗ Exp thưởng của hệ thống. Đức mở ra cửa hàng hệ thống, cậu nhanh chóng chọn mua kĩ năng mà cậu đã ngắm từ trước, kĩ năng “Gợi Ý.”

Gợi Ý cấp D trung cấp (lv1): bỏ ra 10 mana ban đầu, mỗi giây về sau tốn 1 mana để duy trì. Thực hiện thôi miên với một đối tượng có tinh thần lực yếu hơn bạn ít nhất 1 điểm, đưa ra một lời gợi ý khắc sâu vào tiềm thức của đối tượng. Chừng nào bạn còn có mặt trong khoảng 30 mét gần quanh đối tượng và duy trì kết nối, điều gợi ý này sẽ được thực thi. Khi bạn phá vỡ khoảnh cách trên, đối tượng sẽ không còn bị ảnh hưởng, tuy nhiên sẽ quên đi mọi thứ liên quan đến những gì đã bị gợi ý của bạn ảnh hưởng.

Đức biết rằng nếu hôm nay đi khám, thì việc cậu không còn khối u trong não sẽ lộ ra. Mặc dù cậu có thể tìm cách lảng tránh không đi khám nhưng cậu muốn mẹ và dượng yên lòng khi biết cậu đã hết bệnh. Cách duy nhất đó chính là thôi miên bác sĩ nói dối giúp cậu. Lúc này mẹ cậu đã quay lại, bà lo lắng nhìn cậu:

- Đi thôi Đức ơi, hôm nay để mẹ chở đi.

Hai mẹ con ngồi trên chiếc xe máy cà tàng của dượng, lên đường đến bệnh viện. Bệnh viện Đa khoa Trung ương là một bệnh viện lớn, tại nơi đó có đủ hết tất cả các khoa nội ngoại. Mẹ cậu cũng là một người làm việc tại đây, cho nên việc khám bệnh cũng được đơn giản hóa đi phần nào.

Khi bước vào khu chụp chiếu não bộ, tâm trạng của Đức có một chút gì đó bồi hồi. Cậu còn nhớ cách đây một năm tại nơi này chính là nơi đã tuyên án tử cho cậu, kéo cả gia đình nhỏ ba người của Đức xuống địa ngục. Dượng tuy không nói gì như mẹ cậu, nhưng cậu nhận ra kể từ đó tóc bạc của dượng cũng nhiều hơn, thời gian dượng làm tăng ca cũng nhiều thêm. Tất cả là để lo cho cậu chữa bệnh. Còn mẹ cậu thì lúc nào cũng có một sự áy náy và buồn bã khi nhìn cậu, bà tự trách mình nghèo nên không thể phát hiện và chữa bệnh sớm hơn cho cậu.

Sau khi làm thủ tục đơn giản, hai mẹ con ngồi đợi trên hàng băng ghế kim loại dài trước cửa phòng chụp cắt lớp. Đức chợt nắm tay mẹ cậu, cậu nhẹ giọng nói:

- Mẹ, hôm nay con cảm thấy rất tốt, có lẽ bệnh tình đã có chuyển biến tốt.

Mẹ cậu ngạc nhiên trước sự tình cảm bất ngờ của con trai mình ngày hôm nay. Đức từ trước tới nay luôn rất tự ti và ít nói, đặc biệt là từ lúc phát hiện bệnh thì cậu ngày càng thu mình vào lớp vỏ khép kín. Bà vui mừng vì tinh thần của cậu đã tốt hơn lên nhiều. Yêu thương ôm lấy con trai, bà nói:

- Đúng vậy! chắc chắn bệnh tình con trai của mẹ đã chuyển biến tốt.

Nhắm mắt hưởng thụ sự quan tâm của mẹ, Đức thầm hứa sẽ báo đáp bà và dượng thật tốt! Chỉ có như vậy mới có thể bù đắp được những lo lắng và thương yêu của hai người đã dành cho cậu.

Một lát sau bác sĩ đã gọi tên cậu. Cậu nhanh chóng bước vào phòng khám. Lúc nãy trong khi làm thủ tục khám bệnh, cậu đã lén thả một ít Dust trong người vào máy tính của bệnh viện. Số Dust đó tự lập trình trở thành một chương trình thu phát sóng dưới sự khống chế của Alice, sau đó thì kết nối cô với hệ thống máy chủ của bệnh viện. Alice đã dành được sự khống chế của máy chủ, cô ngay lập tức xóa sạch hồ sơ bệnh án cũ của Đức còn lưu trong hệ thống. Tất nhiên Đức có thể thôi miên bác sĩ khám bệnh rằng cậu không hề có bệnh ngay từ đầu, nhưng số dữ liệu được lưu trữ cách đây một năm có thể khiến cậu bị phát hiện ra ngay. Bởi vậy nên cậu cần phải xóa chúng đi.

Bước vào máy chụp, tâm trạng của Đức rất thoải mái. Cậu để cho cỗ máy vận hành bình thường, tuy nhiên trước khi chụp cậu đã nhắc Alice di chuyển số Dust trong người cậu ra khỏi người cậu, nhằm tránh việc bị máy chụp phát hiện. Đức không hiểu biết gì về y học hay máy móc nên cậu cố gắng làm tất cả những gì mà cậu cho là sẽ giúp cậu che giấu bản thân.

Sau khi cỗ máy chụp xong, Đức nhanh chóng cùng mẹ đi đến phòng khám đợi bác sĩ và kết quả. Bác sĩ Lâm là một bác sĩ trẻ, người này có vẻ mới về làm việc cho nên Đức không nhận ra. Điều này khiến cậu thở phào. Mặc dù khả năng rất thấp nhưng cậu sợ bác sĩ cũ của cậu vẫn nhớ cậu và tình trạng bệnh án của cậu. Bác sĩ Lâm gõ vài cái trên máy tính, ông ngạc nhiên nhìn kết quả trên máy tính. Phần não bộ của người này có gì đó rất khác với não bộ của người bình thường, tuy nhiên không hề có khối u nào cả!

Ông đang định liếc lên thắc mắc với Đức và mẹ cậu thì một luồng tinh thần lực tựa như vô số sợi tơ nhỏ lan tỏa ra từ Đức, nhanh chóng đột nhập vào tiềm thức của ông. Bác sĩ Lâm khẽ run lên, nhưng sau đó đôi mắt của ông trở nên mờ mịt:

- Theo chúng tôi xem xét, khối u của cậu đã không còn nữa! Có lẽ liệu pháp trị liệu trong khoảng thời gian gần đây đã có kết quả tốt.

Mẹ cậu ngạc nhiên nhìn bác sĩ. Trị liệu? Nhưng nhà cậu còn không có tiền để đưa cậu đi phẫu thuật, bà vẫn đang phải gom góp vay mượn khắp nơi suốt một năm nay cơ mà. Bà run run hỏi lại:

- Thật sao thưa bác sĩ? Không còn nữa?

Bác sĩ Lâm gật đầu chắc chắn, ông xoay màn hình ra cho mẹ cậu và cậu xem:

- Đấy thấy chưa, không còn nữa! Chúc mừng hai người, đây quả là một kỳ tích của giới y học.

Rời khỏi bệnh viện, mẹ cậu vẫn chưa hết hoàn hồn. Bà liên tục cảm tạ ông trời và các vị Phật Bồ Tát đã cứu giúp cậu, khiến Đức là người đằng sau mọi chuyện cảm thấy ngượng ngùng. Alice dưới lệnh cậu đã sớm xóa sạch toàn bộ bệnh án kể cả của ngày hôm nay, còn hồ sơ gốc do mẹ cậu cầm thì đã bị cậu cầm trong tay. Vậy là cậu đã danh chính ngôn thuận “khỏi bệnh” trước mặt mẹ và dượng! Mẹ cậu lúc này quay ra nói:

- Không được! Hôm nay nhà ta phải làm một bữa lẩu để liên hoan! Mẹ phải tranh thủ đi chợ để tối làm lẩu.

Bà quá vui mừng mà quên mất rằng bây giờ mới có 10h sáng.

- Mẹ, con có hẹn với bạn nên tầm 7h con sẽ về rồi chúng ta cùng liên hoan, mẹ cứ thả con ở đây là được.

- Vậy rồi, con đã có tiền chưa?

- Dạ rồi ạ.

Mẹ cậu dừng xe, thả cậu xuống. Bà còn lấy trong ví thêm tiền để đưa cho cậu. Niềm vui khiến bà quên không hỏi xem con trai bà sẽ đi bằng cái gì. Nhìn mẹ mình rời đi, Đức cười cười bước ngược lại phía bệnh viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.