(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tháng tư là mùa mưa, mưa dầm dề kéo dài mấy ngày không dứt.
Tô Nam Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, những hạt mưa li ti giăng mắc, lại lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách đều đều, khẽ thở dài.
Hòn đảo nhỏ trong mưa yên ắng đến lạ thường, bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo, nằm im lìm giữa biển khơi mênh mong.
Cô đứng bên cửa sổ một lúc, rồi lại lẳng lặng leo lên giường.
“Hay là cứ ở trên giường lưới điện thoại tiếp đi.”
Cô đến Đan Chu đã mười ngày, kế hoạch ngắm bình minh và hoàng hôn trên biển, trải nghiệm đi bắt hải sản đều phải gác lại vì những cơn mưa xuân không ngừng kéo đến.
Trần Tuế An dạo gần đây rất bận, đi sớm về khuya, Tô Nam Chi rất khó gặp được anh. Hơn nữa, ngoài những lúc thỉnh thoảng sang nhà Ngô Ưu chơi, hoặc trò chuyện với dì Triệu rồi tiện thể ăn ké bữa cơm, cô hầu như không ra ngoài, ngày nào cũng chỉ ở lì trong nhà. Có thể nói, hai người cứ thế vô tình tránh mặt nhau một cách hoàn hảo.
Đến gần trưa, cô cuối cùng cũng đứng dậy đi nấu cơm.
Nguyên liệu làm bánh ngọt đã đặt trên mạng, vừa hay nhận được tin nhắn báo nhận hàng, cô định làm một ít bánh ngọt.
Tầng một có một phòng chứa đồ, chỉ để vài cái chậu và thùng trống, Tô Nam Chi liền dọn dẹp lại, dùng để cất những thứ tạm thời không cần dùng đến.
Ngày thứ hai đến đảo, Tô Nam Chi đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, mùi thơm của bánh lan tỏa trong không khí.
Hương thơm đánh thức cơn thèm đồ ngọt của cô, không chút do dự, cô quyết định bước vào tiệm, trong lòng ôm đầy mong đợi muốn mua một túi lớn bánh ngọt mang về. Kết quả, càng kỳ vọng bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu, bánh ngọt ăn càng lúc càng ngấy, bánh mì mặn lại bị nướng quá khô, khó nuốt.
Nhớ lại lúc dọn dẹp nhà cửa, cô thấy có lò nướng, Tô Nam Chi quyết định tự tay làm bánh.
Cô thong thả đi đến phòng chứa đồ, vừa xem điện thoại vừa bật đèn.
“Hửm?”
Tô Nam Chi rất bất ngờ, ngẩng đầu nhìn lên chiếc đèn treo giữa phòng, chuyển hướng chú ý khỏi màn hình điện thoại sang chiếc bóng đèn hư đó.
Bấm công tắc mấy lần, đèn treo vẫn không có phản ứng gì, cô đành chấp nhận sự thật, và đưa ra giải pháp hợp lý hơn: “Chút nữa ra ngoài mua cái bóng mới vậy.”
Dù chưa có kinh nghiệm thay bóng đèn, nhưng cô rất tự tin vào khả năng xoay sở của mình.
“Vừa hay phải đi lấy đồ, tiện thể luôn.”
Tô Nam Chi đến phòng chứa đồ lấy lò nướng, tình cờ phát hiện đèn phòng bị hỏng, vừa hay lát nữa đi lấy đồ, tiện thể mua luôn một bóng đèn mới về, mọi thứ được sắp xếp đâu vào đấy.
Mưa dần nhỏ hạt, Tô Nam Chi xách một chiếc túi nilon đi ra ngoài.
Mưa rơi trên ô, rồi lại tụ thành những giọt nước nhỏ, chảy dọc theo mép ô xuống.
Vì gió biển, mưa rơi xiên xẹo.
Để tránh mưa tốt hơn, Tô Nam Chi đành phải cầm ô nghiêng, như vậy, hơn một nửa tầm nhìn bị che khuất.
Gió quá lớn, một tay không giữ nổi ô, cô phải dùng hai tay nắm chặt cán ô, cố gắng bước đi ngược chiều gió.
Váy bị gió thổi tung bay, gió biển táp vào mặt, những bộ quần áo rộng rãi cũng trở nên bó sát, làm lộ rõ đường cong cơ thể.
“Vương Nhị Ngưu!”
Một cái tên quen thuộc đến lạ.
Tô Nam Chi nghe thấy tiếng ai đó gọi phía trước, tưởng là có người sau lưng mình, chủ động bước sang một bên, nhường đường.
“Vương Nhị Ngưu, gọi cô đấy.”
Còn không đi nữa à?
Người gì mà kỳ quặc vậy.
Tô Nam Chi tranh thủ lúc không ai nhìn thấy, giấu mình sau chiếc ô, làm đủ những biểu cảm khoa trương.
Cô tặc lưỡi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngốc nghếch, lại có người đến tên mình cũng không biết.”
Trông cứ như một người ngoài cuộc đang hóng hớt vậy.
Cô cúi đầu nhìn đường, lờ mờ thấy một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt, liền chủ động tránh né, nắm chặt cán ô, đi về phía bên kia.
Người phía trước lớn giọng hơn, lại gọi lại một lần nữa: “Vương Nhị Ngưu.”
Tô Nam Chi có dự cảm không lành, ngầm hiểu giữa họ có chuyện gì đó, thu lại những biểu cảm trên mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, bước nhanh hơn về bên phải, sợ bị cuốn vào rắc rối.
Không ổn rồi!
Liên quan gì đến mình chứ!
Tô Nam Chi nhíu mày, ngũ quan gần như xoắn xuýt vào nhau.
Khi cô di chuyển, người phía trước cũng di chuyển theo.
Ban đầu giữa hai người còn một khoảng cách, nhưng lúc này, người đó lại đứng ngay trước ô của cô, chặn kín đường đi.
Lần đầu tiên trong đời, Tô Nam Chi nhìn chằm chằm vào đôi giày Martin đen, ống quần màu vàng của bộ đồ công nhân mà rơi vào trầm tư, cảm giác hoang mang ập đến.
Cô đứng yên không nhúc nhích, người kia cũng không động đậy.
Rơi vào im lặng một lúc.
Tô Nam Chi bắt đầu mất kiên nhẫn, vô duyên vô cớ bị người ta chặn đường, lại không một lời giải thích, lửa giận bùng lên, mặt lạnh tanh, đầy tính công kích.
“Anh…”
Cô trực tiếp hạ ô xuống, muốn xem rốt cuộc là ai mà đáng ghét đến thế.
Làm gì?
Hai chữ còn lại, khi cô vừa gạt ô ra, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ấy, thì cùng với sự tự tin ban nãy đều bị nuốt vào bụng, biến mất không dấu vết.
Bình thường, giờ này Trần Tuế An đang bận rộn công việc, Tô Nam Chi chưa từng nghĩ anh sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Dù cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, cô cũng không nghĩ đến Trần Tuế An, chỉ cho rằng đó là sự trùng hợp.
“Trùng hợp thật đấy.”
Cô có chút ngượng ngùng, cố gắng nở một nụ cười, vẫy tay.
“Có chút trùng hợp.”
Mưa không lớn, anh không cầm ô, trong lòng còn ôm hai chiếc hộp.
Nhìn thấy hai chiếc hộp giống như hộp giao hàng, não Tô Nam Chi nhanh chóng hoạt động, liếc nhìn ra phía sau.
Không thể nào, không thể nào.
Trần Tuế An khẽ cười: “Vương Nhị Ngưu, đồ của cô đây.”
Thì ra kẻ ngốc là mình.
Tiếng lòng và lời nói của anh vang lên cùng một lúc.
Quay người lại thì thấy phía sau chẳng có ai, Tô Nam Chi chợt nhớ đến cái tên nhận hàng của mình.
Mới bắt đầu sống một mình, vì sợ, cô đã tìm hiểu kỹ trên mạng, đổi một cái tên nhận hàng rất nam tính, Vương Nhị Ngưu là một trong số đó.
Vừa nãy Trần Tuế An đi ngang qua trạm giao hàng, ông chủ gọi anh lại.
“Tuế An, nhà cậu có bạn đến chơi à?”
“Tôi thấy địa chỉ này là nhà cậu, nhưng tên lại không phải người trong làng.”
“Là Tô Nam Chi đúng không?”
Mấy ngày trước cô đã hỏi anh địa chỉ giao hàng, Trần Tuế An đoán là đồ cô mua đã đến.
“Không phải?” Ông chủ cầm gói hàng lên, lại xác nhận tên một lần nữa, ngạc nhiên nói, “Trên này ghi là Vương Nhị Ngưu kia mà!”
Nói xong còn đưa gói hàng cho Trần Tuế An xem.
Nhìn thấy tên người nhận hàng rõ ràng ghi ba chữ “Vương Nhị Ngưu”, Trần Tuế An bật cười, nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, lấy gói hàng trên bàn, ôm vào lòng, giải thích: “Đúng rồi, là khách mới đến thuê nhà của cháu.”
Ông chủ trạm giao hàng không hiểu ý anh, hỏi lại: “Thuê nhà gì cơ?”
Trần Tuế An cầm gói hàng lên, chạy nhanh về phía trước, không quay đầu lại, không trả lời câu hỏi mà nói: "Cháu đi nhé, chú Tạ.”
Nhìn vẻ mặt của Tô Nam Chi thay đổi nhanh chóng như lật sách, anh không nhịn được cười, nảy sinh ý định trêu chọc cô thêm một chút: “Vương Nhị Ngưu.”
Con gái thường dễ ngại ngùng, không được đùa như thế.
Da Tô Nam Chi trắng, mặt đỏ lên trông thấy, vừa xấu hổ vừa tức giận, hung dữ nói: “Không được nói!”
“Được rồi.”
Anh đứng trước mặt cô gật đầu, giả vờ ngoan ngoãn nghe lời.
Nếu không phải Tô Nam Chi nhìn rõ khẩu hình miệng của anh, e rằng cô đã bị lừa mất rồi.
Mỹ nam kế dễ làm người ta mắc lừa nhất.
Ba chữ còn lại anh không nói ra là:
Vương Nhị Ngưu.
“Suỵt.” Tô Nam Chi trừng mắt nhìn anh, cau mày, đưa ngón trỏ lên trước miệng, ra hiệu im lặng, rồi cảnh cáo: “Không được nói nữa!”
“Ừ, ừ.”
Người thông minh tự nhiên biết điểm dừng.
“Cầm ô cho cẩn thận vào.”
Trần Tuế An thấy tóc cô đã bị dính những hạt mưa nhỏ, liền đưa tay nâng chiếc ô mà cô đã hạ xuống, không để cô bị ướt mưa.
“Anh còn không cầm ô cho cẩn thận kìa.”
Vừa mới cãi nhau với anh xong, Tô Nam Chi không cam tâm, muốn nói lại để gỡ gạc.
Kết quả, vừa nói xong cô đã hối hận.
Vì anh hoàn toàn không cầm ô.
Nhìn anh đội mưa đưa đồ cho mình, Tô Nam Chi quyết định rộng lượng bỏ qua, không chấp nhặt với anh, coi như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Cùng che chung?”
Cô nâng ô lên trên đầu anh.
“Không sao, chút mưa này, tôi không cần che ô.”
So với việc hai người cùng che chung một chiếc ô, đều không che được hết, không bằng để Tô Nam Chi một mình che ô cho cẩn thận.
“Vậy đi thôi, cùng về.”
Trần Tuế An quay đầu, định đi về.
“Anh cứ mang đồ về trước đi.” Tô Nam Chi lắc đầu từ chối, giải thích: “Đèn của phòng chứa đồ bị hỏng rồi, tôi đi mua cái mới.”
“Đồ cứ để nhà anh cũng được, lát nữa tôi qua lấy.”
Tô Nam Chi nói xong liền bước đi.
“Khoan đã.”
Trần Tuế An gọi cô lại.
“Cô biết cái đui đèn kích cỡ bao nhiêu đâu mà mua.”
“Hả?”
Một cái tên hoàn toàn xa lạ, cô thậm chí còn không hiểu.
Chưa từng thay bóng đèn bao giờ, cô tưởng bóng đèn đều giống nhau, chỉ khác nhau về công suất, còn cái gọi là đui đèn thì cô càng không biết gì.
“Cô quay về đi.” Trần Tuế An bước tới, đứng trước mặt cô, nói: “cô về trước đi, tôi đi mua.”
“Đồ đây.”
“À.”
Tô Nam Chi hiểu ý anh, nghiêng đầu kẹp ô, đưa hai tay ra.
Anh đặt đồ ngay ngắn vào tay cô, một lớn một nhỏ chồng lên nhau, lại giúp cô chỉnh lại vị trí của ô, ân cần hỏi: “Cầm được không?”
Cô ôm đồ, dùng cánh tay kẹp ô, gật đầu.
“Hay là để tôi mang cho, tôi mang về cho cô.”
Nói xong anh liền đưa tay ra lấy đồ.
“Không cần, tôi cầm được.” Tô Nam Chi nghiêng người về phía sau, khéo léo tránh đi, còn sợ anh không tin, cô nhìn anh một cách chân thành, bổ sung thêm một câu: “Thật sự không nặng đâu.”
“ Anh đi nhanh về nhanh.”
Nghe thấy câu nói này, anh mới yên tâm rời đi.
Anh hành động rất nhanh, Tô Nam Chi vừa lấy đồ trong gói hàng ra, chuẩn bị làm bánh, anh đã quay lại.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, cô không ngẩng đầu, giả vờ ngạc nhiên, dùng giọng điệu phóng đại nói: “Nhanh vậy.”
Trần Tuế An cầm bóng đèn đứng trước mặt cô.
Cô cười, anh cũng cười.
Được khen, anh tỏ ra tự hào, tự tin trả lời: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy tôi đi thay bóng đèn đây.”
Việc đầu tiên khi thay bóng đèn là tắt cầu dao.
Anh nhắc: “Tôi đi tắt cầu dao đây.”
Tô Nam Chi đặt quả trứng đang đánh dở xuống, đi theo sau Trần Tuế An, cùng anh đến phòng chứa đồ.
Vừa chạy một đoạn, hơi nóng vẫn còn chưa tan hết, anh cởi áo khoác ra, để lộ chiếc áo ba lỗ màu đen bên trong.
Thật là nóng.
Tô Nam Chi im lặng nhìn lại mình, áo sơ mi chồng áo khoác, lại nhìn sang anh, chỉ mặc một chiếc áo không tay, hai người tạo nên một sự tương phản rõ rệt, cô thầm cảm thán.
Anh lấy chiếc thang gấp ra, dựng ngay dưới đèn treo, nhanh nhẹn leo lên, dang rộng chân ngồi trên cùng.
Tô Nam Chi giữ chân thang, ngẩng đầu nhìn anh, đề phòng có chuyện bất trắc xảy ra.
Trần Tuế An lấy từ trong túi quần ra một chiếc tua vít, bắt đầu vặn vỏ đèn.
Căn phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng vỏ đèn tách rời khỏi đèn treo.
Chiếc áo ba lỗ đen để lộ ra những khối cơ bắp gồ lên, bờ vai rộng, eo thon, tạo thành một hình tam giác ngược hoàn hảo.
Làn da rám nắng, cơ bắp tay săn chắc, mạnh mẽ, độ cong vừa phải, toát ra vẻ nam tính.
Anh nghiêng người, đường quai hàm sắc nét, sống mũi cao thẳng, yết hầu nhô lên như quả trứng chim bồ câu, mái tóc ngắn càng làm cho anh thêm phần mạnh mẽ, anh đang tập trung sửa đèn, trên mặt không có biểu cảm gì.
Khá là có nhan sắc.
Tô Nam Chi thầm đánh giá trong lòng.
Bị những ý nghĩ đột ngột xuất hiện làm cho giật mình, Tô Nam Chi vội quay mặt đi, không dám nhìn nữa.
“Cầm giúp tôi với.”
Anh cúi người xuống, đưa vỏ đèn xuống.
Tô Nam Chi cũng đưa tay ra lấy.
Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, như dòng nhiệt cuộn chảy, lan tỏa khắp các chi, cô cảm thấy như bị đóng băng tại chỗ, không thể cử động. Nhưng rồi, cảm giác ấy cũng dần tan biến, chỉ còn lại trong lòng bàn tay cái bóng của chiếc vỏ đèn thủy tinh lạnh lẽo.
Cô cứng đờ, cử động không linh hoạt, chậm mất một nhịp, mới thu tay về.
Má cô nóng bừng, tim đập nhanh hơn.
“Đưa bóng đèn cho tôi.”
“Vỏ đèn.”
Tô Nam Chi không dám ngẩng đầu, máy móc lặp lại động tác duỗi tay ra rồi lại thu tay về.
“Xong rồi.”
“Cô bật đèn thử xem.”
Cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội thoát khỏi tình cảnh này, cô vội vàng rời đi, muốn che giấu những thay đổi bất thường vừa rồi.
“Tách.”
Đèn bật sáng, ánh sáng vàng nhạt bao phủ lên khuôn mặt anh.
Tim Tô Nam Chi lại không thể kiểm soát được mà lỡ nhịp một lần nữa.
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");