(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giấc ngủ của Nam Chi bị đánh thức bởi cái lạnh.
Chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm ở vùng biển rất lớn, khi mặt trời sắp lặn, nhiệt độ cũng giảm mạnh.
Tỉnh dậy, bàn tay cô tê cứng vì máu lưu thông không tốt. Cô kìm ném sự khó chịu, ngồi thẳng dậy, vung vung tay cho đến khi cơn tê nhức tan biến. Sau khi cơm tê qua đi, việc đầu tiên cô làm là lấy áo khoác từ trong vali ra.
Điện thoại bị cô vô tình làm rơi vào khe sofa khi ngủ, khi lấy ra thì phim vẫn đang phát không ngừng.
Đèn báo pin đỏ chói mắt, Nam Chi vội vàng lấy sạc từ trong túi ra.
Nhìn đồng hồ, đã năm giờ rưỡi chiều. Cô ăn trưa muộn, giờ vẫn chưa đói, lại vừa sạc điện thoại, nên một lúc nữa cũng không đi đâu được, cô tranh thủ thời gian này dọn dẹp đồ đạc.
“Nam Chi, cô có ở đó không?”
Tiếng gõ cửa đều đều vang lên ngoài cửa.
Cô nhận ra giọng Tuế An, vội vàng đi mở cửa cho anh.
“Có chuyện gì vậy?”
Vào thời điểm này, cô ngầm nghĩ có lẽ hợp đồng xảy ra vấn đề gì đó, rất lo lắng, nhanh chóng mở cửa.
“Cô ăn cơm chưa?”
Nhưng vừa mở cửa, cô đã thấy Tuế An bưng một cái nồi đất đứng ở cửa, thấy cô ra liền cười với cô.
Mùi thơm ngào ngạt lan tỏa ra dù chiếc nắp vung vẫn chưa được mở.
Nam Chi hơi bất ngờ, sững lại một giây, rồi tránh đường cho anh vào.
“Cô ăn cơm chưa?” Tuế An vừa bưng nồi đi vào, rất tự nhiên. Dù sao đây cũng là nhà anh, không cần Nam Chi chỉ lối.
“Biết trong nhà không có gì ăn, nên tôi nấu thêm một phần, mang qua cho cô.” Anh đặt nồi cháo lên bàn ăn.
Tôm và cua bắt được lúc đi biển, rất hợp để nấu cháo hải sản.
“Thơm quá!”
Nam Chi mở nắp nồi, mùi thơm lan tỏa khắp phòng. Mùi gạo quyện với vị ngọt của hải sản.
Cháo màu trắng sữa, điểm xuyết thêm những con tôm và cua đỏ tươi, thêm chút rau xanh, trông rất hấp dẫn.
Ban đầu cô không đói, nhưng giờ đây, Nam Chi lại cảm thấy mình có thể ăn hết một bát to.
Cô kéo ghế ngồi xuống, nhìn bát cháo hải sản vẫn còn bốc khói nghi ngút, nuốt nước bọt, thành thật khen ngợi: “Chắc là ngon lắm!”
Giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn chờ bố mẹ dọn cơm.
Tuế An tranh thủ thời gian này vào bếp, lấy bát đũa từ trong tủ ra. Mọi động tác đều thuần thục, còn Nam Chi vẫn đắm chìm trong suy nghĩ về bát cháo thơm ngon.
“Hơi nóng, cô ăn từ từ nhé.” Anh múc một bát cháo, đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Nói xong lời cảm ơn, cô không kìm được mà húp một ngụm.
Vị cháo còn ngon hơn cả tưởng tượng.
Cô cầm bát, ngẩng đầu nhìn Tuế An, ánh mắt sáng rỡ, không tiếc lời khen ngợi: “Ngon quá!”
Khả năng nấu nướng của Nam Chi khá bình thường, nên dẫn đến việc cô không hề kén ăn, có thể ăn được là được. Khả năng nấu ăn của Tuế An vượt xa cô, nên bữa ăn này với cô quả thực là một bữa ăn ngon tuyệt vời.
Ăn thêm vài muỗng, cô mới chợt nhận ra anh vẫn chưa động đũa, thắc mắc hỏi: “Sao anh không ăn?”
“Tôi không ăn, tôi về nhà ăn.”
Tuế An từ lúc vào đến giờ vẫn đứng, không hề ngồi xuống, Nam Chi cảm thấy áy náy, định mời anh ngồi nghỉ một chút, nhưng chưa kịp nói thì anh đã đi đến cửa.
“Đã mang đồ đến rồi, vậy tôi về trước nhé.”
Những lời cảm ơn mà cô đã chuẩn bị trong lòng, cũng chưa kịp thốt ra.
Nhìn bóng lưng anh khuất dần, lại nhìn nồi cháo đầy ắp, lòng cô tràn đầy sự biết ơn, rồi giây sau lại buồn bã nhận ra, một mình cô chắc chắn không thể ăn hết nồi cháo này trong tối nay.
Ăn hết một bát, Nam Chi không kìm được sự hấp dẫn, lại ăn thêm nửa bát nữa, dạ dày rõ ràng đã quá tải, giờ đã hơi no, nhìn phần cháo còn lại, lòng cô thấy tiếc nuối.
Đến khi dọn xong bát đũa, lau dọn sạch sẽ, cũng đã bảy giờ rưỡi tối.
Cô đứng giữa phòng khách, vẫn còn hơi đầy bụng, xoa xoa bụng, rồi tự nhủ: “Hay là ra ngoài đi dạo một chút.”
“Có thể tiêu hóa thức ăn.”
Thấy ý tưởng này khá khả thi, Nam Chi thay bộ đồ khác, lấy điện thoại và chìa khóa rồi ra ngoài.
Vừa đóng cửa, lại nhớ đến nồi đất để ở trong bếp.
Cô đã dọn sạch nồi rồi.
Lại quay về bếp lấy nồi, tiện đường mang đến nhà anh.
Đan Chu không có cuộc sống về đêm, hòn đảo sớm đã chìm trong yên tĩnh, xung quanh chỉ còn lại một màu tĩnh lặng.
Khi màn đêm buông xuống, bầu trời như được phủ một tấm màn đen, thỉnh thoảng có vài ngôi sao lấp lánh điểm xuyết. Ánh sáng từ ngọn hải đăng chiếu sáng một vùng biển rộng lớn, chỉ đường trong đêm đen, dẫn lối cho những ngư dân trở về nhà.
Đi ngang qua nhà Tuế An, Nam Chi nhìn vào trong.
Ánh đèn vàng vọt hắt ra từ cửa sổ, ấm áp lạ thường.
Xác nhận có người ở trong, Nam Chi cầm đồ đi vào sân.
Sân nhà cũng bật đèn, dù ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để nhìn rõ hướng đi.
Trong sân có một khoảng đất trống, đặt vài chiếc ghế nhỏ, trên ghế có những cái rổ tre đan.
Tò mò, Nam Chi đi thẳng đến đó, mới phát hiện ra, hóa ra là những mẻ cá đang phơi khô.
Nhờ biển mà sống, người dân ven biển có cách bảo quản đồ ăn riêng.
Nam Chi gõ cửa, đứng ở cửa chờ Tuế An mở cửa.
Thấy cửa mở ra, cô vội vàng nói lời cảm ơn: “Hôm nay làm phiền anh rồi.”
Nhưng người mở cửa không phải Tuế An.
Nam Chi chưa kịp nghĩ ra câu tiếp theo nên nói gì, người đó đã lên tiếng trước: “con là cô gái nhà bên phải không?”
“Tuế An không có nhà, Dì là mẹ cậu ấy, cứ gọi dì là dì Triệu nhé.”
Có người chủ động lên tiếng nên cũng tránh được cảnh hai người im lặng nhìn nhau khiến không gian trở nên ngượng ngùng.
Cô gật đầu, đưa bát cháo, mỉm cười chân thành: “Cảm ơn dì và Tuế An vì món cháo này, rất ngon ạ.”
Dì Triệu có vẻ mặt hiền hậu, trông rất thân thiện. Dù không trang điểm cầu kỳ nhưng vẫn rất tươi tắn, không lộ vẻ già nua.
Nam Chi lễ phép nói: “Vậy con đi đây ạ, hôm nay đã làm phiền dì rồi.”
Làm việc trong thời gian khá dài khiến Tô Nam Chi cảm thấy mình dường như sắp mất đi khả năng giao tiếp với người lạ. Lúc này, cô không biết nên nói gì, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Đợi đã.”
Dì Triệu ngăn cô lại, vào nhà lấy đồ.
“Bên đó không có ga trải giường, bộ này là mới, chưa ai dùng, đã giặt sạch rồi, con cầm đi mà dùng nhé.”
Dì Triệu đưa cho cô một cái túi.
Nam Chi nhìn vào trong túi, bộ đồ trải giường được gấp gọn gàng, đặt ở trong.
“Cảm ơn dì.”
Mi mắt Nam Chi khẽ run, siết chặt chiếc túi trong tay.
Người dân Đan Chu luôn nhiệt tình ngoài sức tưởng tượng, đã dành cho cô một người xa lạ lần đầu gặp mặt rất nhiều sự giúp đỡ.
Nam Chi nhận ra, từ lúc lên đảo, cô cứ mãi cảm ơn, cảm ơn sự tốt bụng của họ.
Vẻ đẹp giản dị của hòn đảo khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Gió biển lạnh lẽo thổi vào người, nhưng trái tim cô lại ấm áp lạ thường.
Nam Chi không về nhà, cầm theo túi đồ đi thẳng ra bến tàu.
Đường xuống dốc dễ đi hơn, Nam Chi vừa đi vừa hát ngân nga, rất nhanh đã đến bến tàu.
Nam Chi dựa vào lan can, đón gió biển. Gió biển thổi qua cổ áo, nhưng cô không né tránh, để gió tự do vuốt ve.
Đêm tối khoác lên toàn bộ hòn đảo một lớp filter độc đáo.
Bến tàu, nơi nhộn nhịp tấp nập chứng kiến sự ra vào của những con tàu vào ban ngày, giờ đây cũng đã yên tĩnh, lặng lẽ canh giữ hòn đảo này.
Gió biển lướt qua, những chiếc thuyền đánh cá đậu ở bến tàu, nhấp nhô theo những con sóng.
Biển xanh mênh mông là món quà của thiên nhiên dành tặng cho ngư dân, nuôi sống bao thế hệ người Đan Chu.
Nam Chi đi dọc theo con đường trước mặt, cứ thế đi sâu vào trong.
Trước khi nghỉ việc, cô chưa bao giờ nghĩ đến công việc này đã mang lại cho mình điều gì, giờ đây mới nhận ra, trong ba năm qua, cô dường như sắp mất đi khả năng khám phá cái đẹp.
Đêm xuống đối với ngư dân, là thời gian bận rộn và tràn đầy năng lượng.
Gần đến mùa cấm đánh bắt, không cho phép đánh bắt trên diện rộng, nhiều ngư dân sẽ đặt lưới nhỏ ở bến tàu, đợi khi thủy triều rút xuống, cũng có thể thu hoạch được chút ít.
Bên bờ có một đôi cha con, một người lớn một người nhỏ, đang thu lưới.
“Hôm nay chắc thu hoạch được kha khá.”
Những ngư dân giàu kinh nghiệm, chỉ cần nhìn trọng lượng là có thể đoán được kết quả thu hoạch hôm nay.
Nam Chi dừng bước, đứng không xa, nhìn họ thu lưới.
Ngày thường, cô giống như một món đồ chơi lên dây cót, cứ mãi quay vòng vòng, chỉ biết lặp đi lặp lại công việc nhàm chán, không có tâm trạng để chú ý đến cuộc sống xung quanh.
Lưới được kéo lên từng chút một, người cha vui mừng nhìn những chú cá mắc kẹt trong lưới, lấy giỏ đã chuẩn bị sẵn, đặt lưới vào trong.
Lúc này đứa trẻ đứng bên cạnh cũng chạy lại giúp đỡ, hai người cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu lấy cá.
Lưới vướng cá rất chặt, việc lấy cá cũng cần kỹ thuật, phải tránh làm hỏng lưới, lại phải lấy cá ra nguyên vẹn.
Đặt những con cá đã lấy ra vào chậu nước đã chuẩn bị sẵn, đảm bảo sự sống của chúng.
Động tác của hai người rất nhanh chóng, những con cá trên lưới rất nhanh đã được lấy ra hết.
“Ngày mai là sinh nhật mẹ con, con cá lớn nhất này và loại con thích nhất, ba đã chọn riêng rồi, để dành ăn ngày mai, còn lại thì bán cho nhà hàng.”
“Dạ.”
Tiếng trò chuyện của cha con họ lọt vào tai Nam Chi.
Cuộc sống không giàu sang vật chất, nhưng một gia đình đủ ấm áp, hoàn toàn có thể bù đắp cho sự thiếu hụt về vật chất.
Ánh đèn đường chiếu rọi xuống người họ, cô thấy trên khuôn mặt họ tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Nhìn theo bóng lưng cha con họ dần khuất xa, bị bức tranh ấm áp này làm cho cảm động, khóe miệng cô cũng bất giác nở một nụ cười.
Lúc đi ngang qua nhà hàng chiều nay, cô thấy cô chủ đứng trong đó dọn dẹp bàn ghế, liền định vào cảm ơn.
Chiều nay Tuế An đã giới thiệu sơ qua cho cô.
Cô chủ họ Ngô, tên là Ngô Ưu, xấp xỉ tuổi cô.
Nam Chi đứng ở cửa, ngược sáng, vẫy tay, gọi: “Chị Ngô.”
Cô có một linh cảm rất mạnh mẽ, họ sẽ trở thành bạn tốt.
Ngô Ưu nghe vậy quay đầu lại, nhìn rõ người đến, liền đặt khăn lau xuống, nhiệt tình bước tới.
Hai người tuổi tác xấp xỉ nhau, lại rất hợp tính, ngay cả người hướng nội như Nam Chi, cũng nhanh chóng thân thiết với cô ấy.
“Chị Ngô, làm cho em một tô mì.”
Một nhóm người vừa tan ca, lười nấu nướng thế là liền đến thẳng quán của Ngô Ưu.
Ăn uống đơn giản, chỉ cần no bụng là được.
Nam Chi rất tinh ý, thấy Ngô Ưu có khách, cô thấy mình ở đây chỉ làm phiền thêm nên liền cầm đồ rời đi.
“Ngô Ưu, em đi đây, chị cứ bận việc đi.”
Chưa đầy một tiếng, hai người đã đổi cả cách xưng hô.
Chênh lệch tuổi tác hai tuổi, Ngô Ưu thấy gọi chị em nghe có vẻ xa cách, liền bảo cô cứ gọi tên thẳng.
Tô Nam Chi tâm trạng vui vẻ, bước đi nhẹ nhàng trên con đường đi qua lúc chiều, vui vẻ quay trở về.
Trên đường đi còn không quên chụp vài bức ảnh về cảnh đêm.
Dự báo thời tiết thường không bao gồm vùng biển.
Ví dụ như bây giờ:
Dự báo thời tiết ghi là hôm nay không mưa, nhưng Nam Chi vẫn cảm nhận được những giọt mưa rơi trên mặt.
Cô đứng tại chỗ, giơ tay ra, lòng bàn tay hướng lên, muốn xác nhận lại.
“Được rồi.”
Cảm giác mát lạnh của những giọt mưa rơi trên lòng bàn tay khiến cô phải chấp nhận cái hiện thực này.
Cô không mang ô, cũng không muốn bị dầm mưa.
Vì vậy, cô tăng tốc, chạy về nhà.
Có lẽ càng hoảng loạn thì càng dễ mắc sai lầm, cô không tìm thấy đường về nữa.
Cô rõ ràng nhớ là rẽ phải ở ngã ba thứ hai.
Trong đêm tối, mỗi con đường nhỏ đều yên tĩnh vắng lặng, khó phân biệt.
“Sao lại không đúng vậy?”
Nam Chi hơi sợ hãi, môi trường xa lạ khiến cô cảm thấy bất an.
Đi theo con đường trong ký ức, nhưng lại thấy vô cùng xa lạ, không thấy những dấu hiệu dễ nhận biết như lúc chiều.
Cô không dám đi sâu vào trong nữa, tiếng chó sủa vọng lại từ xa càng khiến adrenaline của cô tăng vọt, nỗi sợ hãi sắp nhấn chìm cô.
Dưới ánh trăng, không nhìn rõ đường phía trước.
Những chiếc đèn đường vốn dùng để chiếu sáng, ánh sáng lại mờ nhạt khiến người ta không dám đi tiếp.
Mọi thứ đều là điều chưa biết.
Môi trường xa lạ, điểm đến không rõ.
Một cơn gió thổi qua, Nam Chi sợ hãi chạy vội ra phía sau.
Chạy thẳng đến ngã ba thứ hai.
Lòng bàn tay cô đã đổ mồ hôi.
Ánh đèn ở ngã ba sáng hơn, ánh sáng xua tan phần nào nỗi sợ hãi của Nam Chi, cô đứng dưới đèn đường thở hổn hển.
Khi tỉnh táo lại, cố gắng nhớ lại, xác nhận không đi nhầm hướng, lại thở dài một hơi, nhắm mắt lại, tự động viên bản thân, lấy hết can đảm lại rẽ phải.
Chưa đi đến được chỗ vừa nãy, cô đã cảm thấy nơi này trở nên xa lạ, và càng lúc càng không tin vào trí nhớ của mình.
Những câu chuyện ma quái gần như đã bị lãng quên trong ký ức, lại dần trở nên rõ ràng hơn.
Cuối cùng vẫn không dám đi tiếp.
Bản năng sinh tồn thúc đẩy cô.
Cô hét lên và chạy ngược trở lại, như thể chậm một bước nữa sẽ bị quái vật nuốt chửng.
Mưa lại có dấu hiệu càng lúc càng lớn.
Nam Chi đã sợ đến mức đổ cả mồ hôi, nước mưa và mồ hôi hòa lẫn vào nhau, rất khó chịu.
Cô đứng dưới đèn đường, do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định cầu cứu.
Ngô Ưu chắc chắn đang bận rộn, cô do dự trước màn hình chat.
Nhưng bản năng sinh tồn của bộ não điều khiển cô, vẫn nhấn nút gọi điện.
Giọng nói quen thuộc vang lên đầu dây bên kia.
“Alo?”
Cảm xúc vừa mới ổn định lại trở nên hỗn loạn như lúc ban đầu.
Sự bất lực và sợ hãi lại ập đến, nhấn chìm cô.
Cô cảm thấy mình như một con thuyền cô độc giữa biển khơi, liên tục bị sóng dữ đánh tơi tả, cô đơn, không nơi nương tựa.
Cho đến khi ánh đèn quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Cô nắm chặt tay, như thể chỉ có như vậy mới có đủ sức để nói tiếp.
“Tôi… tôi lạc đường rồi.”
Giọng nói nghẹn ngào, như thể giây tiếp theo sẽ không kìm được mà khóc nức nở.
Góc mắt đã đỏ hoe, nước mưa và nước mắt cùng rơi xuống.
Giọng nói run rẩy không ngừng, cô lắp bắp nói xong câu cuối cùng.
“Anh… anh có thể đến đón tôi được không?”
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");