(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Nam Chi rất thích đảo Đan Chu, không chỉ vì đây là một hòn đảo lãng mạn tràn đầy tình người, mà còn vì đây là quê hương của người cô yêu, anh sinh ra và lớn lên ở đây, từ một đứa trẻ rồi trở thành người lớn.
Hòn đảo này chứng kiến sự trưởng thành của anh, mỗi ngóc ngách đều in dấu ấn tuổi thơ của anh.
Cô tò mò về những câu chuyện tuổi thơ của anh trên hòn đảo này.
Biết được suy nghĩ của cô, Trần Tuế An đặc biệt chọn một ngày trời nắng đẹp, dẫn cô đi một vòng quanh đảo, tìm kiếm dấu vết cuộc sống của anh từ thuở nhỏ đến lớn.
Chiếc xe điện lao vun vút trên đường, gió mùa hè cùng hai người thỏa thích ôm ấp.
Tô Nam Chi ngồi sau xe điện, hai tay ôm eo anh, áp má vào lưng anh, nghiêng đầu nhìn ngắm cảnh vật trước mắt liên tục thay đổi.
Trần Tuế An liếc nhìn vào gương chiếu hậu, thấy mái tóc cô bay bay, khẽ cười thành tiếng.
Thật tiếc, tiếng cười bị tiếng gió rít và tiếng gầm rú của động cơ át đi.
Cảm nhận được lực ôm ở eo, anh lại tăng ga.
Chỉ là lần trước anh cố tình nghịch ngợm, còn lần này chỉ đơn thuần là muốn nhanh chóng đến nơi.
“Đến rồi!”
Trần Tuế An đạp phanh, dừng xe một cách nhẹ nhàng trước cửa trường mẫu giáo Đan Chu.
“Trạm đầu tiên: Trường mẫu giáo Đan Chu.” Anh vừa nói vừa đỡ Tô Nam Chi xuống xe, “Đây là nơi anh bắt đầu được đi học.”
Trong không gian nhỏ bé này, Trần Tuế An lần đầu tiên học được cách tự lập.
Tòa nhà không cao, chỉ có ba tầng, nhưng phong cách trang trí thể hiện sự ấm áp và đáng yêu, sự kết hợp màu hồng và xanh dương càng thêm ấm cúng.
Hai người đứng trước cửa trường mẫu giáo, nhìn qua hàng rào để thấy cảnh bên trong.
Tiếng loa phát ra giọng nói ngây thơ của trẻ em.
Trên sân trường, một nhóm trẻ đang tập thể dục buổi sáng.
Một nhóm những đứa trẻ cao bằng nửa người lớn, dù động tác chưa chuẩn, nhưng vẫn đứng sau cô giáo, cùng cô ấy lắc lư thân mình.
Thể dục buổi sáng kết thúc, lũ trẻ cũng trở nên ồn ào.
“Cái miệng nhỏ!”
"Không nói chuyện!”
Sau khi các hoạt động kết thúc, các cô giáo lần lượt dẫn học sinh về lớp.
Đám đông dần tản ra, hai người mới chịu rời đi, bắt đầu đến trạm dừng tiếp theo.
**
Tiếp tục đi thẳng theo con đường này, là trường tiểu học Đan Chu, cũng là điểm đến thứ hai của hành trình hôm nay.
“Trường tiểu học Đan Chu!”
Dù biển hiệu ghi tên trường đã được treo ngay trước cửa, nhưng Trần Tuế An vẫn kiên trì đọc to.
Trên bức tường đỏ được khắc những câu danh ngôn của người nổi tiếng, lá cờ đỏ bay phấp phới trong gió.
Tiếng đọc sách vang lên bên tai, chỉ cần nhìn thoáng qua, người ta đã cảm thấy như đang lạc vào biển kiến thức.
Trần Tuế An đăng ký thông tin ở phòng bảo vệ, rồi kéo Tô Nam Chi đi vào.
Cô giáo cũ của anh vẫn chưa nghỉ hưu, nhân tiện ghé thăm.
“Lúc đầu anh cũng không thích đi học.”
Tô Nam Chi hơi bất ngờ, vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh, tưởng anh từ nhỏ đến lớn đều là đứa trẻ ngoan ngoãn chăm chỉ học hành, nhưng nghĩ lại, cô lại thấy không có gì là lạ.
“Lớp một, mỗi sáng đi học anh đều không muốn đi, cứ ở nhà nấn ná mãi, cho đến khi mẹ anh không đợi được nữa, liền trực tiếp bế anh ra khỏi nhà.”
Người bên cạnh cười thầm, chỉ cần tưởng tượng cảnh tượng đó thôi đã thấy buồn cười.
Một đứa bé nhỏ xíu, vì không muốn đến trường, cứ nũng nịu không chịu ra ngoài, kéo dài thời gian, rồi bị mẹ đưa đến nơi mà chúng vô cùng ghét.
“Dễ thương quá.”
Tô Nam Chi nhận xét như vậy.
Dù không hiểu tại sao chuyện buồn cười như vậy lại trở nên dễ thương trong mắt cô, nhưng là một fan cuồng luôn tuân thủ “Định lý Tô Nam Chi toàn khẳng định”, Trần Tuế An dù thắc mắc nhưng cũng không nói gì, tiếp tục kể tiếp.
“Nhưng mà.” Anh cố tình kéo dài giọng điệu, như thể đang khoe khoang, tạo nền tảng cho những lời nói tiếp theo, “Lúc anh tốt nghiệp là đứng nhất trường.”
Thoạt nghe chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng có người đã chờ sẵn lời khen ngợi rồi.
“Giỏi quá!”
Tô Nam Chi không vạch trần anh, phối hợp khen ngợi anh, làm anh vui lòng.
Chưa đến giờ ra chơi, để không làm phiền học sinh học bài, hai người đi dạo quanh sân trường, nghe Trần Tuế An chia sẻ những chuyện thú vị của anh.
**
Vì đã nhắc đến những dấu ấn cuộc đời của Trần Tuế An nên mảnh đất trồng rau trên núi của dì Triệu cũng là một nơi không thể thiếu.
Đan Chu dựa vào biển, thức ăn chủ yếu là hải sản, rau trở thành món hàng hiếm có khó tìm, tích trữ quá nhiều dễ bị hỏng, nhưng mỗi lần vào thành phố mua cũng rất bất tiện.
Suy nghĩ kỹ, dì Triệu quyết định tự mình làm một mảnh đất, để trồng rau.
Khi Trần Tuế An làm xong bài tập, nếu dì Triệu chưa về, anh sẽ cầm đèn pin lên núi đón dì về, và cũng sẽ giúp đỡ ở vườn rau vào những lúc rảnh rỗi.
Tô Nam Chi được anh dẫn đi vài bước, dừng lại trước một tảng đá lớn.
Chưa kịp phản ứng ý định của Trần Tuế An, Trần Tuế An đã ngồi phịch xuống.
Anh dùng khăn giấy lau sạch chỗ trống bên cạnh, thấy khá sạch rồi, mới mời Tô Nam Chi ngồi xuống.
“Ngồi đi!”
“Trước đây anh thường ngồi trên tảng đá này xem mẹ anh làm việc, lúc đó anh cứ nghĩ, nhất định phải mau chóng lớn lên, lớn lên rồi sẽ giúp mẹ đỡ đần.”
Lần đầu tiên làm việc đồng áng, Trần Tuế An vụng về, tốt bụng lại làm hỏng việc, dì Triệu bảo anh tìm chỗ trống ngồi chơi, tảng đá này đã lưu giữ biết bao kỷ niệm tuổi thơ.
Tô Nam Chi nhân lúc anh đang nói chuyện, ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay anh.
Dưới ánh nắng mặt trời, tảng đá lạnh lẽo cũng có chút ấm áp.
“Thuở nhỏ mong chóng lớn, lớn lên lại nhớ lại quá khứ.”
“Con người quả là một mớ mâu thuẫn.”
Tô Nam Chi cũng rất đồng cảm, thốt lên: “Đúng vậy!”
Con người luôn nhớ nhung những trạng thái không thuộc về hiện tại.
Trong vườn rau trồng đầy rau xanh theo mùa, cây cối phát triển tốt, những vườn rau xung quanh cũng được chủ nhân chăm sóc cẩn thận, không có khả năng bị bỏ hoang.
Nhìn từ lưng chừng núi xuống, toàn cảnh hòn đảo thu nhỏ trong tầm mắt.
**
Những đứa trẻ lớn lên bên bờ biển, phần lớn thời gian trong ký ức đều gắn liền với biển cả.
Điểm đến thứ tư là bến cảng Đan Chu, nhưng đây không phải là bến cảng mà tàu khách cập bến, mà là bến cảng mà hầu hết ngư dân ra khơi.
“Trước đây mỗi lần ba anh ra khơi, nhất là khi thời tiết xấu, mẹ anh đều lo lắng.”
“Luôn muốn đến bến cảng đón ba anh.”
Bến cảng đối với ngư dân tượng trưng cho sự trở về với đầy ắp chiến lợi phẩm, cũng tượng trưng cho con đường chưa biết phía trước.
Trên biển có vài chiếc thuyền đánh cá không đi xa, đang nhấp nhô theo sóng biển.
Một sợi dây thừng thô ráp buộc chặt thuyền vào cột ở bến cảng, trên thành tàu treo những chiếc lưới đánh cá đang chờ đợi hải sản mắc câu.
Những chiếc thuyền đánh cá này không ra khơi có thể di chuyển tự do trong phạm vi cho phép của chiều dài dây thừng.
“Đi thôi, anh dẫn em xuống dưới xem.”
Nói xong, Trần Tuế An đưa một tay ra, định dẫn cô xuống biển dạo chơi.
Con đường nhỏ ven biển dốc đứng, hai bên cỏ dại mọc um tùm.
Trần Tuế An đi trước, bước chân rất vững vàng, nắm lấy tay Tô Nam Chi, cùng nhau đi xuống.
**
Càng gần biển, càng cảm nhận được gió biển rít gào bên tai.
Tô Nam Chi khi ra ngoài thấy trời rất đẹp, nắng ấm áp, chỉ mặc một chiếc áo khoác chống nắng mỏng.
Gió thổi đến từ bốn phía, áo bị gió thổi phồng lên, tóc Tô Nam Chi cũng bị gió thổi tung bay, mỗi bước chân đều cảm nhận được sự chống lại của gió.
Trần Tuế An không do dự cởi áo khoác ra, khoác lên vai Tô Nam Chi.
Chiếc áo vừa cởi ra, vẫn còn hơi ấm, mang theo mùi hương hoa oải hương thoang thoảng.
Anh mặc một chiếc áo phông mỏng, không hề bị gió biển ảnh hưởng.
Chiếc áo rộng thùng thình khoác lên người cô, không hề vừa vặn, nhưng lại vô cùng ấm áp.
Tô Nam Chi muốn kéo khóa áo lên, nhưng cổ tay áo quá dài, tay áo bao trọn cả bàn tay, không tiện hoạt động, thử nhiều lần nhưng vẫn không được, đành phải ngoan ngoãn đưa tay ra ngoài.
Trần Tuế An nhìn thấy sự bất tiện của cô, nhanh chóng giúp cô kéo khóa áo lên.
Hai người rất gần nhau, tóc mái bị gió làm rối của cô khẽ chạm vào má anh.
Trần Tuế An cúi người, ân cần giúp cô chỉnh lại cổ áo.
Tô Nam Chi được che chắn kỹ lưỡng bởi chiếc áo khoác của anh, chiếc áo to hơn vài size làm cô càng thêm nhỏ nhắn, cô đứng yên tại chỗ, không cử động, ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng nhìn người trước mặt.
Anh lấy chiếc mũ từ áo khoác của cô ra, rồi không quên giúp cô chải lại tóc.
Mái tóc bị gió làm rối được anh cẩn thận cài sau tai, nhưng anh vẫn chưa thu tay lại.
Tô Nam Chi không hiểu, ngoan ngoãn chớp mắt, ra hiệu cho anh.
Giây tiếp theo, Trần Tuế An đột nhiên đến gần, ngũ quan rõ ràng hiện ra trước mắt, Tô Nam Chi theo phản xạ nhắm mắt lại, tim đập nhanh, rồi cảm nhận được má mình bị bàn tay ấm áp nâng lên, đôi môi mềm mại áp xuống.
Tô Nam Chi không phản kháng, ôm eo anh, để anh làm sâu hơn hành động này.
Tiếng gió rít gào và tiếng sóng biển cuồn cuộn, đều bị ngăn cách bên ngoài.
Lúc này, tiếng tim đập được phóng đại vô hạn.
**
Trần Tuế An còn dẫn Tô Nam Chi đến ngọn hải đăng, đó là nơi ba anh làm việc, đương nhiên cũng không thiếu dấu vết của ông ấy.
Ngọn hải đăng sừng sững giữa biển cả, như một chiến binh cô độc, bảo vệ sự yên bình của hòn đảo.
Trước đây cần người trông coi điều khiển bằng tay, giờ đây đã được thay thế bằng máy móc tự động.
Ngọn hải đăng màu trắng đứng trên một tảng đá khổng lồ, tầng dưới cùng có một cánh cửa nhỏ, cho người trông coi ra vào, phía trên là một tầng tròn, được bao quanh bởi lan can, phía trên nữa là phần cốt lõi, bộ phận phát sáng của ngọn hải đăng.
Không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, anh không định đưa Tô Nam Chi lên, chỉ đứng từ xa ngắm nhìn.
Ba anh là một người trông coi hải đăng rất có trách nhiệm, ngay cả khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời, ông vẫn kiên trì ở vị trí của mình.
Trần Tuế An rất tự hào về ba mình.
Ngọn hải đăng cao mấy mét, dưới chân hải đăng là biển cả cuồn cuộn, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy sợ hãi.
Tô Nam Chi nhìn ngọn hải đăng, khen ngợi: “Thật vĩ đại!”
Không nói rõ chủ ngữ, nhưng cả hai đều hiểu rõ.
Tô Nam Chi mặc áo khoác màu đen, cùng Trần Tuế An lặng lẽ ngồi trên tảng đá ven bờ.
Đôi tay nắm chặt, là hình ảnh cụ thể của sự hiện diện của nhau.
**
Điểm đến cuối cùng của chuyến đi này là quán bar của Lâm Quân.
Nhìn thấy cánh cửa khóa chặt, Tô Nam Chi không hiểu.
“Hôm nay Lâm Quân đi lễ hội âm nhạc rồi, mình đến đây làm gì?”
Kể từ lần tham gia lễ hội âm nhạc ở bãi biển, sau khi ban nhạc của Lâm Quân tái hợp, phản ứng nhận được bất ngờ vượt ngoài dự đoán, rất nhiều lễ hội âm nhạc đã lần lượt tìm đến họ.
“Cậu ấy đi việc của cậu ấy, mình làm việc của mình.”
Trần Tuế An không để ý, kéo tay cô đi về phía cửa.
Anh nắm lấy tay Tô Nam Chi, đưa tay cô vào túi áo khoác.
“Em sờ thử xem.”
Tô Nam Chi không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Túi rất sâu, đầu ngón tay cô chạm vào một vật lạnh lẽo, ngón tay vẽ nên đường nét của vật đó.
“Một chiếc chìa khóa?”
Cô mở lòng bàn tay ra, một chiếc chìa khóa nằm ngay ngắn ở giữa.
Trần Tuế An làm ra vẻ bí ẩn, bí hiểm lắc đầu: “Đây không phải là một chiếc chìa khóa bình thường.”
“Đó là chiếc chìa khóa trong bài thơ của Vương Duy.”
Tô Nam Chi hối hận vì miệng nhanh hơn não, nói xong mới nhận ra mình đã bị những câu nói cửa miệng trên mạng hại rồi.
Nhưng Trần Tuế An cập nhật thông tin hơi chậm, cảm thấy mơ hồ, không hiểu gì cả.
“Em nói gì vậy?”
“Không có gì không có gì.” Không nghe hiểu thì tốt nhất, Tô Nam Chi cầu không hiểu, vội vàng chuyển chủ đề: “Anh cứ nói tiếp đi.”
“Được.” Trần Tuế An đáp lại một tiếng, rất nhanh lại nhập tâm, tiếp tục nói: “Đây là chìa khóa nhà Lâm Quân.”
Chiếc chìa khóa được cắm vào lỗ khóa, phát ra tiếng “cạch” giòn tan.
Trần Tuế An xoay chìa khóa sang phải, cửa liền mở ra.
Anh chỉ mở một cánh cửa bên, hai người lần lượt bước vào trong.
Quán bar của Lâm Quân mới mở trong vài năm gần đây, đương nhiên sẽ không có dấu vết tuổi thơ của anh.
Chỉ là, anh cũng có chút ích kỷ riêng, nhân cơ hội hôm nay không mở cửa, mượn địa điểm một chút, hát bài hát yêu thích nhất cho cô nghe.
Trong quán chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, ánh đèn mờ ảo càng làm tăng thêm không khí lãng mạn.
Trần Tuế An ngồi trên ghế ở sân khấu nhỏ, cầm cây đàn ghi ta bên cạnh, nhẹ nhàng gảy dây thử tiếng.
“Muốn nghe gì?”
Ánh mắt anh không hề che giấu, nhìn thẳng vào người yêu.
Ánh mắt say đắm vô cùng quyến rũ, rất dễ khiến người ta bị cuốn hút.
Khoảnh khắc nhìn thẳng vào anh, đầu óc Tô Nam Chi trống rỗng.
Thấy cô không nói gì, Trần Tuế An đặt đàn ghi ta xuống, đi thẳng đến, bế cô lên.
Chân cô không hề báo trước đã rời khỏi mặt đất, giây tiếp theo đã bị bao quanh bởi mùi hương quen thuộc, vòng tay ấm áp khiến cô yên tâm.
Cô hai tay ôm cổ anh.
Trần Tuế An vững vàng đặt cô lên ghế cao.
Anh kéo một chiếc ghế đến, ngồi sau lưng cô.
“Vậy hát bài hát của ban nhạc Lâm Quân nhé.”
Anh trực tiếp quyết định thay cô.
Bài hát tình ca này rất phù hợp với tình trạng hiện tại của hai người.
Anh ôm Tô Nam Chi từ phía sau, đầu thò ra từ vai phải của cô, đặt cây gảy đàn vào tay Tô Nam Chi, lòng bàn tay nắm lấy tay cô, hướng dẫn cô gãy từng nốt nhạc.
Dây đàn ghi ta được gảy lên, phát ra giai điệu du dương.
“Khi hai trái tim va chạm, anh ngã rồi lại đứng lên.”
Bên tai Tô Nam Chi cảm nhận được hơi thở nóng ấm, Trần Tuế An khẽ hát bên tai cô.
Dây đàn trong lòng cũng giống như dây đàn ghi ta, được giọng hát ấm áp nhẹ nhàng gảy lên, tạo nên bản nhạc tình yêu.
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");