(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thuyền đánh cá lênh đênh trên biển cả ngày, đến khi mặt trời lặn mới từ từ quay trở lại.
Chuyến đi biển đầu tiên sau khi khai mạc đánh cá tất nhiên là thu hoạch đầy ắp.
Đảo Đan Chu nổi tiếng với cua gạch, khắp nơi trên thuyền đều thấy dấu vết của chúng, đủ loại hải sản chất đầy thuyền.
Trải nghiệm lần đầu câu cá của Tô Nam Chi trên biển cũng thu được thành quả đáng kể.
Khi mọi người trở lại bờ, màn đêm đã lặng lẽ buông xuống.
Hòn đảo lung linh ánh đèn, những chiếc đèn lồng treo trước cửa mỗi nhà trong các con ngõ nhỏ như những vì sao trên bầu trời đêm, tô điểm thêm vẻ đẹp độc đáo cho hòn đảo.
Trong bữa tiệc của ngư dân, Ngô Ưu nhìn những hải sản tươi ngon trên bàn, cảm thán sinh nhật tuần sau của Trần Tuế An sẽ được thỏa thích ăn hải sản.
Tô Nam Chi tình cờ biết được sinh nhật Trần Tuế An, ngày 10 tháng 8 hàng năm, cô lặng lẽ ghi nhớ.
**
Tô Nam Chi dự định tự tay làm một chiếc bánh kem, nhưng không may là tay nghề kém, giấc mơ tự làm bánh kem tan biến, cô đành đặt bánh trước ở thành phố, đến ngày sinh nhật đi lấy.
Thậm chí để tạo bất ngờ cho Trần Tuế An, cô âm thầm lên chuyến phà đầu tiên vào sáng sớm, một mình mang bánh về nhà.
Trần Tuế An dự định sẽ dẫn mọi người đi cắm trại và nướng thịt ở biển vào ngày sinh nhật.
Lần trước Tô Nam Chi chưa ăn được bao nhiêu đã say, nửa đêm còn bị đau bụng, nhân cơ hội này bù lại.
Nhưng kế hoạch đuổi không kịp sự thay đổi.
Sáng sớm vẫn mọi việc vẫn thuận lợi, nhưng đến trưa lại đổ mưa, mặt đất đầy nước đọng.
Kế hoạch cắm trại ở biển đành phải dời lại ngày khác.
Dù kế hoạch có thay đổi, nhưng tấm lòng muốn tổ chức sinh nhật cho người đó vẫn không thay đổi.
Ngô Ưu mang theo một xô hải sản đầy ắp, Lâm Quân mang theo rượu trái cây tự pha chế, đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Trần Tuế An.
Còn Tô Nam Chi vì phải đi thành phố lấy bánh kem nên đến trễ hơn mọi người một chút.
Để không làm hỏng hình dáng tinh tế của bánh kem, cô cẩn thận cầm bánh kem, hứng chịu cơn mưa nhỏ, xuống thuyền liền chạy nhanh về nhà.
Về nhà, cô sấy khô mái tóc mái ướt sũng, thay bộ quần áo sạch sẽ, mới yên tâm ra ngoài.
Trần Tuế An là nhân vật chính của hôm nay – người được chúc mừng sinh nhật, mọi người đương nhiên sẽ không để anh xuống bếp, dì Triệu muốn vào bếp giúp đỡ cũng bị Tô Nam Chi đuổi ra ngoài, mẹ của người được chúc mừng sinh nhật hôm nay cũng vất vả lắm rồi.
Ba người cùng nhau tất bật trong bếp nửa ngày, đã chuẩn bị được một mâm cơm đầy ắp.
Cua gạch hấp, cá vàng kho, trai xào, cá thu chiên, cua gạch xào bánh gạo, tôm sú luộc, cá vược hấp, hải sản ngâm, mực xào...
Các món ăn đặc sản của Chu Sơn đều có mặt trên bàn ăn.
Sinh nhật đương nhiên không thể thiếu mì trường thọ.
Ngô Ưu còn làm một tô mì hải sản đặc biệt.
“Cạn ly!”
Năm người nâng ly, tiếng ly chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn tan.
“Chúc mừng sinh nhật!”
Tô Nam Chi gửi lời chúc mừng chân thành.
Trần Tuế An nhất định phải may mắn hơn nữa mới tốt.
**
Gần đây công việc ở trang trại đã gần như hoàn tất, anh cũng rảnh rỗi, không có việc gì làm thì ở nhà chơi với dì Triệu, cùng bà phơi hải sản.
Gần đây Tô Nam Chi luôn để ý đến thời tiết, tin tức nói tỉnh Đan Chu sắp đón nhận hoàng hôn siêu đẹp.
Chỉ cần tưởng tượng cảnh tượng đó thôi cũng thấy lãng mạn.
Hơn nữa, trong lòng cô còn một việc lãng mạn hơn nữa.
Cuối cùng cũng chọn được ngày, cô đến nhà Trần Tuế An trước, để đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Để không lộ mục đích, cô dò hỏi kế hoạch của Trần Tuế An, nhận được câu trả lời mong muốn mới hài lòng trở về.
“Vậy các anh chị cứ bận, em về trước đây.”
Thấy cô định đi, Trần Tuế An muốn giữ cô lại, thử dò hỏi: “Hay là ở lại ăn cơm trưa?”
Không ngờ đến bất ngờ này, Tô Nam Chi vui vẻ nhận lời: “Được chứ!”
Hai người đều có tâm tư riêng không nói ra, khi nhìn nhau đều có chút ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt nhau.
Ăn xong cơm trưa, Tô Nam Chi về nhà, dù dì Triệu có giữ cô lại thế nào, cô cũng không ở lại lâu hơn.
Cô vội về nhà không phải vì lý do gì khác, chỉ vì chưa chọn được bộ quần áo ưng ý nhất.
Cô thử nhiều bộ vào buổi chiều, đều không vừa ý, liền nhờ Ngô Ưu giúp đỡ.
Ngô Ưu nghe điện thoại, nhìn Tô Nam Chi lần lượt thử đồ, trong số những bộ quần áo màu sáng, chiếc váy đỏ khiến cô sáng mắt lên, hào hứng dừng lại, vội vàng chỉ: “Cái này cái này.”
“Da em trắng, thử màu đỏ xem.”
Váy mặc lên rất đẹp, màu đỏ làm cô càng thêm rạng rỡ.
Ngô Ưu làm việc rất tận tâm, trở thành chuyên gia tư vấn thời trang cho cô.
“Rồi em đeo thêm một chiếc vòng cổ, trang điểm nhẹ nhàng một chút.”
“Thêm áo khoác màu trắng nữa, gió biển mạnh lắm.”
“Uốn tóc gợn sóng nhẹ, rồi tết tóc đuôi ngựa lệch.”
Nhìn Tô Nam Chi đã chuẩn bị xong, Ngô Ưu cảm thấy mình chắc chắn là một chuyên gia tạo mẫu rất có năng lực.
Tuyệt vời! Ai nhìn thấy cũng phải rung động!
Quán ăn có khách, Ngô Ưu vội vàng cúp máy, vẫn không quên chúc phúc cô: “Chờ tin tốt của em nhé!”
Tô Nam Chi tối nay có một kế hoạch lớn.
Chuẩn bị xong mọi thứ, cô đến phòng làm việc lấy quà đã chuẩn bị trước đó.
Khả năng tự làm đồ của cô khá tốt, nên định làm quà handmade.
Đang lo lắng không biết làm gì, tình cờ nhìn thấy đèn ngủ hình nhím biển trong phòng ngủ, cô liền nảy ra ý tưởng, mua hoa hồng tươi về, làm khung ảnh hoa khô.
Bức tranh hoa khô này cũng là quà sinh nhật cho Trần Tuế An, cô không muốn để anh biết sớm, định đợi thời điểm thích hợp mới tặng quà, nên đeo một chiếc túi vải, giấu khung ảnh bên trong.
Dự báo thời tiết nói rằng mây lửa sẽ xuất hiện vào khoảng 6 giờ chiều.
Sau khi xác nhận trang phục không có vấn đề gì, lúc 5 giờ 10 phút cô đeo ba lô ra ngoài, đi tìm Trần Tuế An.
“Trần Tuế An.” Cô đứng trước mặt anh, rất nghiêm túc, trang trọng mời anh: “Tối nay có hoàng hôn siêu đẹp, tôi muốn mời anh cùng tôi đi xem.”
Lợi ích của màu đỏ thể hiện rất rõ ràng lúc này.
Từ xa Trần Tuế An đã nhìn thấy Tô Nam Chi, dưới ánh nắng mặt trời, cô từng bước đi về phía anh, làn da trắng như tuyết, rạng rỡ xinh đẹp.
“Được chứ!” Trần Tuế An không dám nhìn thẳng vào cô, chú ý lại tập trung vào hải sản trong tay.
Trần Tuế An dọn dẹp nhanh gọn, đi cùng Tô Nam Chi ra ngoài.
Tô Nam Chi hôm nay trang điểm rất nhẹ nhàng, tết tóc bím nhẹ nhàng, đeo một chiếc dây chuyền hạt cườm nhiều màu sắc, váy đỏ khoác ngoài áo khoác dài tay màu trắng, không cài khuy, chỉ khoác lên người.
Trần Tuế An muốn khen cô hôm nay rất đẹp, nhưng nghĩ kỹ lại, cô ngày nào cũng rất đẹp, lại thấy câu nói này hơi kỳ lạ, đang cân nhắc lời nói thì liếc mắt thấy cô đeo túi vải, chủ động nói chuyện: “Hôm nay định chụp ảnh à?”
“Hả?” Tô Nam Chi sững lại, nhưng rất nhanh phản ứng lại, vội vàng che đậy cho việc sắp xảy ra, giải thích theo lời anh: “Ừ ừ, đúng rồi, muốn chụp những bức ảnh kỷ niệm!”
“Trong túi là đạo cụ à?”
Cô hoảng hốt che túi xách lại, sợ anh phát hiện ra bất kỳ manh mối nào, cố gắng bịa ra một câu trả lời hợp lý: “Ừm, trong này là máy ảnh của tôi.”
Lúc này Trần Tuế An vẫn chưa biết chuyện gì sắp xảy ra, tưởng Tô Nam Chi muốn nhờ anh chụp ảnh, nên tự giác nhận nhiệm vụ chụp ảnh, vui vẻ trả lời: “Đảm bảo chụp cho cô những bức ảnh đẹp.”
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội khen ngợi thích hợp, anh giả vờ vô tình nói: “Đảm bảo không làm phí hoài vẻ đẹp hôm nay của cô.”
Diễn cho trọn vẹn, Tô Nam Chi tiếp lời: “Vậy phiền anh rồi.”
Cô cười rạng rỡ, khóe miệng cong lên thành hai dấu ngoặc nhỏ, đuôi mắt hơi cong lên nhưng không hề có vẻ gì quá sắc sảo, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
Trần Tuế An cũng bị cảm xúc cô lây lan, anh cũng mỉm cười theo.
Hai người đến bờ biển trước khi mặt trời lặn.
Để Tô Nam Chi thuận tiện chụp ảnh, anh cố tình chọn một vị trí có cảnh đẹp.
Hai người tìm một tảng đá sạch sẽ ngồi cạnh nhau, bóng đổ đan xen trên tảng đá màu xám, mang theo sự mập mờ khó tả.
Tô Nam Chi chợt thấy nơi này quen quen, nhìn xung quanh, vẫn không tìm ra câu trả lời chính xác, đành quay đầu hỏi Trần Tuế An: “Chúng ta có từng đến đây không nhỉ, tôi thấy quen quen.”
Trần Tuế An rất ngạc nhiên, ngạc nhiên vì trí nhớ của cô, không ngờ cô còn nhớ.
Con đường này rất dốc, cũng khó tìm, nếu không nhầm thì cô chỉ đến đây một lần, và chỉ đi ngang qua thôi.
Anh trước tiên dùng ngón tay chỉ một hướng, cố gắng gợi lại toàn bộ ký ức của cô, thấy cô vẫn chưa phản ứng lại, mới chậm rãi nói: “Phía đó chính là nơi chúng ta đi bắt hải sản ngày đó.”
Tô Nam Chi chợt hiểu ra, trầm ngâm gật đầu.
“Không trách sao tôi thấy quen.”
Vì nhắc đến việc đi bắt hải sản, những chuyện thú vị đã xảy ra khi đi bắt hải sản đương nhiên trở thành chủ đề tiếp theo.
“Lần đó cô bị ngã, tôi sợ muốn chết.”
“Lúc đó chỉ chớp mắt một cái là không thấy cô đâu, tôi lo lắng lắm đấy.”
Trần Tuế An bắt đầu kể lại tâm trạng lúc đó.
Tô Nam Chi có chút ngượng ngùng, sờ sờ sống mũi, cười xin lỗi, rồi cố tình kể khổ: “Thực ra lúc đó ngã rất đau, sóng cứ liên tục đánh vào mặt tôi, tôi còn không mở mắt được nữa.”
Lúc đó còn chưa quen Trần Tuế An, không dám phiền anh, cũng không nói thật tình hình, giờ đây cuối cùng cũng có thể thẳng thắn kể lại cảm giác thật sự.
“Ôi!” Trần Tuế An thở dài, có chút bất lực: “Thực ra tôi đã đoán được rồi, biết cô lúc đó không nói thật.”
Hai người tiếp tục nói chuyện phiếm, từ việc đi bắt hải sản rồi nói đến lần đầu tiên gặp mặt, bất kỳ chuyện gì đã xảy ra trong thời gian này đều có thể trở thành tâm điểm của cuộc trò chuyện, nhưng đều rất ăn ý không phá vỡ bức tường vô hình kia.
“Này!” Tô Nam Chi vốn đang nghiêng đầu nói chuyện với Trần Tuế An, vô tình liếc nhìn thấy ánh hoàng hôn màu cam phản chiếu trên mặt biển, kích động nắm lấy tay anh, chỉ lên trời kêu lên: “Nhìn kìa!”
Bầu trời màu xanh lúc này cũng có dấu hiệu chuyển sang màu cam.
“Đẹp quá!”
Tô Nam Chi nhìn lên bầu trời, cảm thán từ tận đáy lòng.
Sóng biển không ngừng cuộn trào, mặt biển nổi lên những gợn sóng.
Những đám mây trên trời nhuốm màu lửa, ngay cả mặt biển cũng phản chiếu ánh đỏ.
Bầu trời như được chia làm hai phần, một nửa trải đầy màu cam đỏ, một nửa vẫn là màu xanh nhạt, nơi giao nhau có chút ánh vàng nhạt.
Những đám mây cũng không che được ánh sáng chói lọi của mặt trời, ánh sáng hình tròn màu trắng phác họa nên hình dạng của mặt trời.
Lúc mặt trời lặn, vài chiếc thuyền đánh cá lẻ loi trôi nổi trên mặt biển, làm cho toàn cảnh càng thêm huyền ảo.
Cô giải thích với Trần Tuế An: “Tin tức nói, đây là hoàng hôn siêu đẹp hiếm thấy.”
“Đúng là rất đẹp.”
“Thật lãng mạn.”
Đối với Trần Tuế An, bản thân việc mặt trời lặn không phải là lãng mạn, chỉ có việc cùng người mình thích ngắm hoàng hôn mới được gọi là lãng mạn.
Tô Nam Chi nhân lúc anh đang trả lời, tự động viên mình.
Lúc này cô vô cùng hồi hộp, rất khó khăn mới lấy hết can đảm, mới đưa ra quyết định hôm nay.
Cô tim đập thình thịch, vừa nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, má cô cũng nóng lên, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, tự động viên bản thân.
“Trần Tuế An!”
Cô nắm chặt gấu áo.
“Hả?”
Người bên cạnh quay đầu lại khi nghe thấy tiếng gọi.
Hai người vốn đang ngồi sát vai nhau, lúc này khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Khoảng cách quá gần, thậm chí hai người có thể đếm được số sợi lông mi của nhau.
Chỉ cần lại gần thêm một chút nữa, Trần Tuế An có thể hôn lên má cô.
Trái tim không tự chủ được mà tăng nhịp đập, hơi thở ấm áp đan xen vào nhau.
Hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời.
“Em thích anh!”
Tô Nam Chi nhìn thẳng vào mặt Trần Tuế An, lấy hết can đảm, lời muốn nói từ lâu nay cuối cùng cũng đến được tai anh.
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");