Dư Hạ - Ăn Viên Kẹo Đi

Chương 3




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những ngôi nhà trên đảo Đan Chu tập trung chủ yếu ở phía tây, phía đông hầu hết là những rừng cây xanh mướt, điểm xuyết thêm những tảng đá lớn nằm trơ trọi giữa thảm thực vật, nổi bật một cách lạ thường.

Tuế An đứng ở cuối bậc thang, giới thiệu với Nam Chi: "Đây là đường Dốc Kiều Nhai."

Một con đường dài hun hút dẫn lên sườn đồi, hai bên là những dãy nhà dân, bậc thang uốn lượn quanh co, không nhìn thấy điểm cuối.

"Phần này coi như là con phố buôn bán của chúng ta." Anh nói tiếp, "cô dọn đồ xong có thể xuống đây dạo chơi."

"Được." Nam Chi đáp.

"Đi lên phía trên, đến ngã ba thứ hai, rẽ phải, đi thêm một đoạn nữa là tới nhà trọ rồi."

Nam Chi nghe anh hướng dẫn, định tìm đường đi tới căn nhà đó nhưng tầm mắt bị che khuất bởi những tảng đá ở khúc cua, chỉ thấy bậc thang trải dài hai bên.

Đầu tháng tư, cũng là tháng cuối của mùa xuân, một vài nơi đã bắt đầu cảm nhận hơi thở của mùa hè. Lúc mới lên đảo, Nam Chi còn thấy hơi lạnh, nhưng sau khi leo một đoạn đường dốc, cô lại cảm thấy hơi nóng rồi.

Con đường dốc đứng khiến Nam Chi khá vất vả, sức lực đã tiêu hao gần hết. Cô cởi chiếc mũ bóng chày trên đầu ra, quạt cho mát. Lần đầu gặp mặt, lại ngại làm phiền người ta, Tuế An đã giúp cô xách vali, giờ lại bảo anh dừng lại đợi mình, Nam Chi sẽ cảm thấy áy náy, đành cắn răng cố gắng.

Tuế An có sức khỏe tốt, dù hai tay đang cầm đồ vẫn chỉ hơi nhễ nhại mồ hôi. Anh khẽ gật đầu sang phải, không thấy Nam Chi, hơi ngạc nhiên, đoán rằng cô không theo kịp. Đến Đan Chu lần đầu, chưa quen địa hình, việc không thích nghi là điều bình thường.

Anh cố tình bước chậm lại, vẫn không thấy bóng dáng Nam Chi, liền quay người lại nhìn, mới phát hiện cô đã bị bỏ lại phía sau khá xa.

Nam Chi cúi lưng, một tay chống eo, một tay quạt, cúi đầu nhìn xuống đất, chỉ lo không bị tụt lại quá nhiều, không để ý đến hành động của người phía trước.

Thấy cô vất vả, Tuế An chủ động đề nghị: "Nghỉ một chút đi."

Cô giả vờ ngạc nhiên, hỏi lại: "Anh mệt à?"

Cô vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, dù thực tế đang thở hổn hển nhưng vẫn cố làm ra vẻ thoải mái.

Người lạ mới gặp một lần, không thuộc trong phạm vi những người thân thiết với cô thế nên trước mặt anh, Nam Chi vẫn rất dè dặt.

Tuế An cười, cố tỏ vẻ mệt mỏi: "Ừ, hơi mệt."

Để xoa dịu lo lắng của cô, Tuế An diễn trọn vẹn vai diễn, cố tình đặt đồ xuống, vung vung tay, giả vờ mỏi tay, dựa vào tường đứng.

"Nghỉ vài phút thôi."

Không ngốc đến mức không hiểu được ý anh, cô không từ chối nữa, chấp nhận lòng tốt của anh, ngồi xuống ngay đó.

"Cảm ơn."

Nam Chi mặc chiếc váy dài màu trắng, khi ngồi xuống, tà váy quét đất, lộ ra đôi chân thon trắng nõn, những lọn tóc mai dưới mũ khẽ lay động theo làn gió.

Tuế An thoáng thấy cảnh ấy, gương mặt hơi ửng đỏ, quay mặt đi hướng khác.

Lúc Nam Chi ngồi xuống, anh mới để ý cô đang mang giày da màu đen đế khá giày, đi những con đường này càng khó khăn hơn nữa.

Để che giấu sự ngượng ngùng, anh chủ động nói: "Lẽ ra nên dẫn cô đi đường lớn."

Đường lớn cũng là đường dốc, nhưng không phải leo nhiều bậc thang như thế này.

Từ góc nhìn của Tuế An, Nam Chi giống như một cây nấm nhỏ xíu, ngồi thu mình ở góc tường.

Nghỉ vài phút, Nam Chi cuối cùng cũng đỡ mệt, đứng dậy, chỉnh lại váy, rồi nói: "Đi thôi."

Con đường vẫn dốc đứng, rất khó đi.

Đi được vài bước, Nam Chi lại thấy bước chân càng lúc càng nặng nề, liền dựa vào lan can, luôn cố gắng giữ một khoảng cách nhỏ với người phía trước, không để tụt lại quá nhiều.

Khi tập trung nhìn sang bên cạnh, cô mới kinh ngạc phát hiện, bức tường đá tưởng chừng trơ trụi ấy, thực ra vẫn tràn đầy sức sống.

Những cây xương rồng mọc chen chúc trong các khe đá, một vài cây cỏ xanh mơn mởn vẫn kiên cường vươn lên, điểm tô cho bức tường đá tưởng chừng không có sức sống, không đáng để người ta dừng chân ngắm nhìn.

Tuế An tuy không quay lại, nhưng cũng âm thầm bước chậm lại.

"Đến rồi."

Anh dừng lại, quay người tìm kiếm bóng dáng Nam Chi. May mắn là cô không bị bỏ lại quá xa.

Đợi cô đi đến, anh giải thích: "Tôi ở nhà bên trái, nhà bên phải là nhà trống, tôi dẫn cô đi xem trước."

Hai ngôi nhà nằm sát nhau, chỉ cách nhau khoảng nửa người.

Hầu hết các ngôi nhà không xây sát mặt đường, phải đi thêm vài bậc thang mới tới sân.

Vượt qua những bậc thang cuối cùng, cuối cùng cũng đến nơi.

"Đi thôi, tôi dẫn cô đi xem."

Tuế An xách vali đi vào sân, Nam Chi theo sau anh, lặng lẽ quan sát xung quanh.

Sân được bao quanh bởi những bức tường thấp, tạo nên một không gian khá riêng tư.

Cổng sân có một cây lựu, bên cạnh là một cái chum nước lớn, một chiếc chậu rửa, trước cửa nhà còn đặt nhiều chậu cây cảnh.

Cây lựu xanh um với những tán lá non, những nụ hoa đỏ cũng không chịu kém cạnh, phủ đầy cành cây.

Đó là mùi hương của mùa xuân mà Nam Chi đã rất lâu không chú ý đến.

Cô tưởng rằng lâu ngày không người ở, nhà sẽ rất cũ kỹ, nhưng cô đã đoán sai.

Sân lại rất sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp, không có nhiều lá rụng.

Ngôi nhà là nhà hai tầng, tầng hai còn có một ban công, có thể ngồi ngắm cảnh biển, tận hưởng gió biển.

Anh đặt đồ ở cửa, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa, đẩy cửa ra để người bên cạnh tiện vào.

Vừa bước vào cửa là phòng khách, đi sâu vào trong là nhà bếp, phòng ngủ ở tầng hai.

Với tư cách chủ nhà, Tuế An dẫn Nam Chi đi tham quan từ tầng một đến tầng hai, giới thiệu từng căn phòng một.

"Lên cầu thang, phòng đầu tiên là phòng ngủ chính."

Phòng ngủ cũng rất sạch sẽ, được dọn dẹp rất gọn gàng, bên trong có một cánh cửa, mở ra là ban công.

Nam Chi đứng trên ban công, phóng tầm mắt nhìn ngắm khung cảnh Đan Chu. Ngôi nhà nằm trên sườn đồi, từ góc độ này có thể nhìn rõ toàn bộ hòn đảo được bao quanh bởi biển cả.

Cảnh biển tuyệt đẹp hiện ra trước mắt.

Tuế An đứng bên cạnh cô, cũng nhìn xuống một cái, cười nói: " Đây là căn nhà với view biển hoàn toàn tự nhiên".

Không cần ra ngoài cũng có thể ngắm biển.

Tầng hai còn có vài phòng ngủ khác, Tuế An dẫn cô tiếp tục đi vào trong, tham quan từng phòng.

"Mấy hôm trước tôi vừa dọn dẹp, khá sạch sẽ, nếu cô thấy ổn thì chỉ cần dọn dẹp sơ qua là có thể ở được rồi."

Nam Chi không phải lần đầu thuê nhà, trước đây làm việc ở công ty thiết kế, ban đầu ở ký túc xá, sau đó muốn có không gian riêng nên chuyển ra ngoài.

Cô tỉ mỉ kiểm tra lại những điểm quan trọng khi thuê nhà, đồng thời xác nhận lại với Trần Tuế An về các khoản phí như tiền nước, điện… Sau khi đảm bảo không có rủi ro tiềm ẩn, cô mới yên tâm.

"Đồ điện đầy đủ hết rồi, nếu thiếu gì cứ nói với tôi."

Cho đến thời điểm này này, Nam Chi vẫn thấy khá hài lòng với căn nhà này, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhìn Tuế An, chủ động hỏi: "Vậy chúng ta nói về tiền thuê nhà nhé?"

Tiền thuê nhà là yếu tố quan trọng nhất khi thuê nhà.

Cô rất hài lòng với căn nhà này, không có ý định tiếp tục xem những căn khác nữa. Nếu mọi thứ đều ổn, cô sẽ ký hợp đồng luôn.

Tuế An lần đầu làm chủ nhà, cũng là lần đầu gặp trường hợp này, không rõ tình hình, gãi đầu, hơi lúng túng, hỏi lại: "Hay là cô tự quyết định xem sao?"

"Vậy để tôi lên mạng tìm hiểu chút."

Nghe anh nói vậy, Nam Chi cũng không từ chối, lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin liên quan.

Cuối cùng hai người thống nhất được mức giá cả hai đều chấp nhận được.

"Vậy tôi thuê trước nửa năm."

Ra đây để thư giãn, cô dự định cho phép mình nghỉ ngơi thật sự.

Làm việc ba năm, Nam Chi cũng đã tích lũy được kha khá, chỉ cần chi tiêu sinh hoạt hàng ngày thì số tiền đó đủ dùng rất lâu.

Đan Chu vốn là một nơi khá hẻo lánh, giao thông trên đảo không thuận tiện, thức ăn chủ yếu là hải sản, cuộc sống cũng không mấy tiện nghi.

Trần Tuế An không biết cô đã trải qua những gì, chỉ biết cô đến đây để thư giãn. Tuy nhiên, anh lo ngại cô vội vàng ký hợp đồng thuê nửa năm, rồi sau một thời gian, khi đã cảm thấy không phù hợp với môi trường ở đây, lại muốn hủy hợp đồng. Vì vậy, anh vẫn có ý tốt khuyên cô: “cô cứ thử thuê một tháng trước, nếu hợp, chúng ta sẽ gia hạn sau.”

"Nếu cô muốn hủy hợp đồng trước thời hạn cũng được."

Nhà vốn đã trống, cũng không có ý định cho thuê, việc hủy hợp đồng sớm đối với anh cũng không nghiêm trọng đến mức coi như vi phạm hợp đồng.

Chủ nhà cũng dễ thương nữa.

Nam Chi trong lòng cũng dành thêm cho đảo Đan Chu một vài điểm cộng nữa.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ, đây là lần đầu tiên Nam Chi thuê nhà dễ dàng đến thế.

Trước đây thuê nhà, từ việc chọn lựa căn nhà ưng ý đã là một việc khá rắc rối rất tốn thời gian và công sức.

"Vậy cô cứ dọn đồ đi, tôi đi làm hợp đồng."

"Tôi ở nhà bên cạnh, cô có việc gì cứ qua chỗ tôi tìm."

Sau khi giải quyết xong việc thuê nhà, Tuế An liền rời đi, tạo điều kiện cho Nam Chi dọn dẹp đồ đạc, trước khi đi còn chu đáo đẩy vali vào phòng khách cho cô.

Tuế An vừa đi, cả căn nhà chỉ còn lại một mình cô, Nam Chi đóng cửa lại, khó giấu được sự phấn khích, kéo rèm cửa, chạy vội đến ghế sofa, dang rộng vòng tay, nằm phịch xuống.

Ghế sofa rất rộng, Nam Chi còn có thể trở mình. Cô nằm nghiêng, lấy điện thoại ra, báo cho gia đình và bạn bè.

Bố mẹ Nam Chi không can thiệp nhiều vào cuộc sống của cô, tốt nghiệp đại học, cô chọn ở lại thành phố khác tiếp tục phấn đấu, bố mẹ tuy không nỡ nhưng vẫn tôn trọng lựa chọn của cô, nên khi cô nói muốn nghỉ việc, đi biển thư giãn, bố mẹ cô đều ủng hộ tuyệt đối.

Họ mong con gái hạnh phúc, làm những việc mình muốn hơn là ở bên cạnh họ.

Dù Nam Chi chưa từng nói trước mặt họ về những khó khăn trong công việc, nhưng sự mệt mỏi của cô là không thể che giấu. Mỗi lần gọi video, Nam Chi đều không có tinh thần, trông rất tiều tụy.

Những năm qua, bố mẹ cô cũng đã khuyên cô nghỉ việc, nhưng đều bị cô từ chối. Tình hình hiện tại, bố mẹ Nam Chi vui mừng còn không kịp.

Sáng nay từ sau khi lên bến tàu khởi hành, rồi đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, chỉ vỏn vẹn vài tiếng cô đã có cho mình một nơi để dừng chân.

Mọi việc đều rất suôn sẻ.

Nam Chi cầu nguyện sáu tháng tới cũng sẽ như vậy.

Nằm trên ghế sofa, cơn buồn ngủ dần ập đến, Nam Chi dụi mắt, cố gắng mở to mắt, nhưng giây tiếp theo lại vô thức nhắm mắt lại.

Cô tựa đầu lên cánh tay, tay còn lại nhẹ nhàng nắm chiếc điện thoại, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Màn hình điện thoại vẫn sáng, vẫn đang phát phim truyền hình.

Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng phát ra từ điện thoại.

Không có ông sếp khó ưa, không có đồng nghiệp hay nói những câu đùa thô tục, không có những bản vẽ chưa vẽ xong, không có áp lực đè nén đến ngột ngạt, không có những chuyến tàu điện chật kín người, không có những tòa nhà cao tầng san sát.

Nam Chi ngủ rất ngon giấc. Trong giấc mơ, cô lại thấy hình ảnh của chính mình đầy sức sống.

Cô mặc áo cử nhân, chạy tự do dưới ánh nắng mặt trời.

Mà không phải như bây giờ, chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì, cơ thể mệt mỏi rã rời, thiếu sức sống, không thấy được hy vọng trong cuộc sống.

Cô nghĩ, đã đến lúc, phải tìm lại chính mình của ngày xưa.

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.