(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dòng người hành hương ngày càng đông, Trần Tuế An và Tô Nam Chi hòa mình vào dòng chảy ấy. Hai người như những mảnh ghép tô điểm cho không khí, không mang theo ước nguyện nào quá thiết tha, nên tâm trạng luôn thoải mái, vui vẻ.
“Trần Tuế An.” Tô Nam Chi vô tình liếc nhìn về phía trước bên trái, đột nhiên toàn thân cứng đờ, ánh mắt hiện lên vẻ kính cẩn, dùng khuỷu tay khẽ chạm vào người bên cạnh.
Bị đám đông bao vây, hai người sát lại gần nhau, hành động nhỏ bé của cô bị che khuất trong dòng người, khó ai nhận ra.
Lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này, Tô Nam Chi vô cùng xúc động.
Những người hành hương tự giác đi hai bên đường, nhường ra một lối đi.
Giữa đường, một người phụ nữ trung niên mặc áo cà sa màu cam đang quỳ lạy.
Bà ta thành kính quỳ trên mặt đất, lòng bàn tay úp xuống, áp sát mặt đất, hai tay dang rộng đặt sát bên tai, cầu nguyện Phật gia hộ.
Hơn một nghìn bậc thang, những người hành hương cứ ba bước lại quỳ lạy một lần, từng chút một leo lên đến lưng chừng núi.
Tô Nam Chi nhìn bóng lưng người phụ nữ phía trước, bao cảm xúc khác lạ dâng lên trong lòng.
Trần Tuế An nhìn theo ánh mắt cô, dù không phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, nhưng vẫn cảm thấy xúc động. Thật khó tưởng tượng người phụ nữ ấy đã phải mang trong mình quyết tâm như thế nào mới có thể đi hết hơn một nghìn bậc thang này, không khỏi khiến người ta kính nể.
Người phụ nữ đứng thẳng dậy, nhìn về phía trước, hai tay chắp lại trước ngực, lại nhắm mắt lại, phớt lờ ánh nhìn của người xung quanh, thành tâm cầu nguyện: “Nguyện Phật gia hộ…”
Tô Nam Chi lúc này mới có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ.
Mái tóc bà điểm vài sợi bạc, tay phải đeo chuỗi tràng hạt, mặc áo cà sa, nhưng vẫn không che giấu được vẻ kiên định.
Cầu nguyện xong, bà lại theo nghi thức, lần nữa hành lễ quỳ lạy.
Tô Nam Chi bỗng thấy mũi cay cay, khóe mắt ươn ướt.
“Nguyện Phật gia hộ bà được toại nguyện.”
Chắc chắn là người hoặc việc rất quan trọng, nếu không làm sao có thể kiên trì đi hết quãng đường?
Nếu không có tình yêu chân thành, thuần khiết, thì không thể hoàn thành hành trình này được.
Tô Nam Chi vốn thì thầm cảm khái, nhưng vẫn bị người bên cạnh nghe thấy.
Anh cũng lặp lại: “Chắc chắn rồi.”
Trần Tuế An nhìn bóng lưng người hành hương khuất dần, ánh mắt kiên định, khẳng định lại suy nghĩ của cô: “Chắc chắn sẽ được toại nguyện.”
Những người thành tâm và tốt bụng, nhất định sẽ được toại nguyện.
Hai người bị dòng người đẩy về phía trước, đi dọc đường, dần xa người hành hương, cuối cùng đến được đỉnh cao nhất ở chùa.
Trước điện Phật đã có rất nhiều người đứng.
Tô Nam Chi nhìn đám đông chen chúc trước mắt, thốt lên: “Nhiều người quá!”
Cô tưởng hai người đến sớm, nào ngờ vừa đến chùa, đã có người cầu nguyện xong, chuẩn bị ra về.
Thấy chính điện quá đông, Trần Tuế An dẫn Tô Nam Chi ngược dòng người, đi đến điện phụ, từ đây bắt đầu tham quan, cuối cùng đi ra.
Ngôi chùa cổ kính, tường vàng mái ngói đen, khiến người ta sinh lòng kính cẩn.
Hai người tìm một con đường ít người qua lại, không phải chen chúc, không bị đám đông đẩy đi, thoải mái ngắm nhìn cảnh đẹp độc đáo của chùa.
Bầu trời xanh phía trên lặng lẽ bị mây đen che phủ, ánh nắng chỉ có thể xuyên qua khe hở của đám mây chiếu xuống.
Trên biển, lá cờ đỏ trên tàu khách bị gió thổi tung bay, những chiếc thuyền nhỏ dần biến mất trong làn sương mù đang bốc lên, sương mù dày đặc.
Tất cả những dấu hiệu này cho thấy: Mưa bão sắp đến.
“Tối nay vội về không?” Trần Tuế An quay đầu nhìn Tô Nam Chi.
Dù anh đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng cho tình huống bất ngờ, nhưng lựa chọn như thế nào vẫn cần hỏi ý kiến người đi cùng.
Tô Nam Chi đầu tiên ngước nhìn anh với vẻ mặt nghi hoặc, do dự một lúc, vẫn trả lời: “Cũng được, không vội lắm.”
Giọng điệu và biểu cảm kỳ lạ bộc lộ sự không hiểu của cô.
Nhận ra câu nói này không mấy hợp lý, Trần Tuế An tiếp tục giải thích: “Ý tôi là:”
“Nếu tối nay gặp thời tiết khắc nghiệt, không về được, thì có thể ở lại trên đảo một đêm không?”
“Hay là…” Anh vẫn giao quyền quyết định cho Tô Nam Chi, giọng nói dịu dàng, mang theo một chút thăm dò, tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta về.”
Nói xong còn dùng ngón cái chỉ về phía đường về.
Tô Nam Chi rảnh rỗi không có việc gì, đương nhiên sẽ không vội vã về nhà, nhưng trước đó cả hai đều không lường trước được tình huống này, giờ đây lại gặp phải khó khăn. Vì đang là mùa du lịch cao điểm, vấn đề tìm chỗ ở trở nên thật sự đau đầu.
Cô hơi do dự, không biết nên quyết định như thế nào, thăm dò hỏi: “Vậy… chúng ta ở đâu?”
“Cái này dễ thôi.” Trần Tuế An nghe xong câu trả lời của cô rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, tự tin nói: “Để tôi lo.”
Nếu là chuyện khác, anh chưa chắc đã tự tin như vậy, nhưng tình cờ là chỗ ở, ở đây anh không lo không có chỗ ở.
Việc duy nhất lo lắng đã được giải quyết, Tô Nam Chi cũng không còn lo lắng, thoải mái trả lời: “Vậy thì không có vấn đề gì rồi.”
Cô ngẩng đầu, mắt cười, mọi lo lắng đều tan biến, khóe miệng hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Gió biển thổi tới, thổi bay mái tóc của cô.
Trần Tuế An nhìn cô, không tự chủ được mà ngẩn người, tim đập hẫng một nhịp, vài giây sau mới lấy lại tinh thần.
“Kính thưa quý khách, do ảnh hưởng của gió biển…”
Tiếng loa phát thanh vang lên không đúng lúc, phá vỡ bầu không khí có phần ngọt ngào lúc này.
Trần Tuế An khụ khụ vài tiếng, che giấu sự bối rối vừa rồi.
Do ảnh hưởng của thời tiết, chuyến phà dự kiến lúc 6 giờ khởi hành sớm hơn nửa tiếng, chuyến đêm cũng bị hủy, do ảnh hưởng của sương mù và gió biển, thời gian khởi hành cụ thể chưa xác định, nếu có dấu hiệu khả quan, sẽ thông báo ngay lập tức.
Đám đông đột nhiên náo động, những du khách dự định đi chơi tiếp đành phải quay lại, đi xuống núi.
Không có kế hoạch ở lại đây qua đêm, chỉ có thể về sớm.
Sau một hồi ồn ào, lại trở lại sự tĩnh lặng ban đầu.
Hai người vai kề vai đứng trên đỉnh núi cao nhất, nhìn xuống cảnh đẹp của hòn đảo.
"Trần Tuế An." Tô Nam Chi tùy ý đặt tay lên lan can, nhìn đám đông đông đúc ở bến tàu, hỏi: "Nếu họ không về được tối nay thì sao? Họ sẽ ngủ ở bến tàu à?"
Anh trả lời dứt khoát: "Đương nhiên là không."
Rồi quay đầu, tự tin tiếp tục trả lời: "Sẽ có phương án dự phòng."
Sống ở vùng biển, ở một mức độ nào đó chắc chắn là trông trời mà ăn, vì vậy khi chuẩn bị những hoạt động lớn này cũng sẽ chuẩn bị trước phương án ứng phó khẩn cấp, nếu không uy tín, một khi mất đi, sẽ rất khó lấy lại lòng tin.
Phà chậm rãi rời khỏi tầm mắt Tô Nam Chi, chở đầy du khách, đi về hướng khác.
Đám đông ở bến tàu không tan, vẫn còn nhiều người đang chờ chuyến phà tiếp theo.
"Sau khi nghe thông báo này, xin quý khách chưa đặt chỗ ở vui lòng mang vé tàu về trung tâm du lịch xếp hàng theo thứ tự, nhân viên sẽ cung cấp bữa tối khẩn cấp và chỗ nghỉ ngơi cho mọi người."
Tiếng loa phát thanh vẫn đang phát lại thông báo này.
Dường như đã lường trước được thông báo này, Trần Tuế An nhướn mày vẻ tự tin nhìn Tô Nam Chi, ánh mắt như đang nói: "Tôi đã bảo mà!"
Nhưng điều này không phải là sự tự tin mù quáng của anh, mà là vài năm trước cũng đã gặp phải thời tiết khắc nghiệt như vậy, nhân viên làm việc suốt đêm, cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người, đảm bảo an toàn cho mọi người.
Để thực hiện nông thôn hưng thịnh, những người làm công tác cơ sở đã cống hiến nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều.
Tô Nam Chi nhìn anh, khá bất lực, dù trong lòng phàn nàn "Trẻ con quá", nhưng trên mặt vẫn rất phối hợp, lộ vẻ ngưỡng mộ, khen ngợi, dùng giọng điệu khoa trương trả lời: "Đúng đúng đúng! Anh thông minh nhất!"
Tuy câu nói này nghe không có vẻ chân thành, nhưng Trần Tuế An vẫn vui vẻ nhận lời chúc phúc, như thể không nghe ra ý nghĩa bên trong, vẫy tay, giả vờ khiêm tốn: "Đâu có đâu có!"
Ngay sau đó, anh ta liền lộ nguyên hình: "Nói bậy."
Tô Nam Chi cười lắc đầu, trong sự bất lực còn có một chút chiều chuộng, cũng không nói thêm gì nữa.
Gió biển thổi vào mặt, dù là mùa hè, nhưng lại có chút lạnh lẽo.
Tô Nam Chi vô thức kéo khóa áo khoác lên.
Trần Tuế An bên cạnh cũng chú ý đến hành động của cô, quan tâm hỏi: “Lạnh à?”
Cô lắc đầu, thành thật trả lời: “Cũng không hẳn.”
Vẫn trong phạm vi chịu đựng.
Nhìn thấy hàng người ở bến tàu dần ngắn lại, cô cuối cùng cũng nhớ ra một việc rất quan trọng.
"Vậy chúng ta…" Tô Nam Chi chỉ vào bản thân, rồi chỉ vào người bên cạnh, ngón trỏ di chuyển qua lại vài vòng, vẻ mặt nghi hoặc, hỏi: "Tối nay ở đâu?"
Sau khi nghe Trần Tuế An nói vấn đề chỗ ở dễ giải quyết, cô lại không hỏi thêm câu nào.
“Chúng ta có ở homestay không?” Dù rất tin tưởng anh, chắc chắn chỗ ở không cần lo lắng, nhưng Tô Nam Chi vẫn nghi ngờ theo tốc độ xuống núi của hai người, xuống dưới các homestay đều đã đầy phòng rồi, hơi do dự, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta xuống dưới còn chỗ không?”
Giọng điệu nghi vấn lại nghe ra ý khẳng định.
“Đương nhiên là không rồi.” Trần Tuế An cố tình trêu cô.
Tuy câu trả lời này khá phù hợp với tình hình hiện tại, nhưng rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Tô Nam Chi.
Cô rất tin tưởng Trần Tuế An, luôn luôn tin tưởng những lời anh nói.
“Hả?”
Tô Nam Chi hơi há miệng, lộ vẻ ngạc nhiên.
Thấy biểu cảm của cô, Trần Tuế An đạt được mục đích, mới thông thả lên tiếng: “Đùa thôi.”
Giọng nói không giấu nổi sự vui vẻ khi trêu chọc người khác.
“Đùa thôi.” Anh cười khẽ, “Nhà nghỉ không còn chỗ, nhưng tôi không nói là ở homestay.”
Rõ ràng không ngờ còn khả năng thứ hai, Tô Nam Chi nghi hoặc nhìn anh, không nhịn được hỏi lại: “Vậy ở đâu?”
“Sẽ không để cô ngủ ngoài đường đâu.” Nhưng rõ ràng, Trần Tuế An lúc này cố tình giấu giếm, không muốn tiết lộ câu trả lời ngay lập tức, cố tình gây sự tò mò, quay đầu nhìn người bên cạnh, vẻ mặt bí hiểm, cười nói: “Đợi lát nữa cô sẽ biết.”
Vì người đi cùng đã nói như vậy, Tô Nam Chi cũng không hỏi thêm, phối hợp gật đầu: “Được.”
Cảnh đẹp trên núi đã ngắm xong, đúng lúc cũng đến giờ ăn.
Trần Tuế An nhìn giờ, nghiêng người, ra hiệu Tô Nam Chi xuống núi, nói: “Đi thôi, không còn sớm, xuống núi ăn cơm.”
“Được.”
Tô Nam Chi vốn không thấy đói, sau khi anh nhắc nhở, bỗng thấy bụng đói meo, đã đến lúc bổ sung thức ăn rồi.
Trần Tuế An chuẩn bị đồ đạc rất chu đáo, đoán được cô đói, và xuống núi còn mất nửa tiếng nữa, anh lấy từ trong ba lô ra một ổ bánh mì, đưa cho cô: “Ăn chút đi đã.”
Phía xa mặt biển đã bị sương mù bao phủ, mây đen dày đặc, là điềm báo của cơn mưa bão.
Trời dần tối, hai người tranh thủ trước khi trời tối xuống núi.
Tô Nam Chi không biết đường, vừa ăn bánh mì, vừa đi chỉ cách Trần Tuế An nửa bước chân.
Trần Tuế An cố tình thả chậm bước chân, giữ cho tốc độ bước chân của mình và cô ấy giống nhau, hai người duy trì một khoảng cách nửa bước chân, cứ thế xuống núi.
Xuống núi, Trần Tuế An đi thẳng đến điểm đến, vòng qua phố thương mại, dẫn Tô Nam Chi đến gần một tòa nhà dân cư.
Hai người dừng lại trước cửa sân.
Tô Nam Chi đoán được đại khái, nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi nhìn Trần Tuế An, giọng nói có chút không chắc chắn, hỏi: “Chúng ta ở đây à?”
Trần Tuế An không hề do dự, khóe miệng cong lên, trả lời rất thoải mái: “Đúng rồi, không sai.”
Người bên cạnh gật đầu, trả lời: “Được.”
Sau đó Tô Nam Chi không nói gì nữa, đứng yên ở một bên.
Trần Tuế An lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện, liên lạc với chủ nhà.
“Két” một tiếng, cửa lớn mở ra.
Từ trong nhà đi ra một người đàn ông trưởng thành.
Khoảng 20 tuổi, da đen nhẻm, tay cầm một chiếc đèn pin siêu lớn, đang đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người đều vô thức nhìn sang.
Sau khi nhìn rõ người đi ra, Trần Tuế An lập tức tắt màn hình điện thoại, cất điện thoại vào túi quần, vẻ mặt tươi cười, nhanh chóng đi về phía người đó.
Anh khoác vai người đó, giọng nói nhẹ nhàng: “Tớ vừa định gọi điện cho cậu.”
Người đi ra chính là bạn thân nhiều năm của Trần Tuế An, hai người đã lâu không gặp, nhưng không hề xa lạ.
Tô Nam Chi vốn đứng yên tại chỗ không động đậy, lúc này cũng bước tới vài bước, thu hẹp khoảng cách với hai người.
Trần Tuế An tự giác giới thiệu hai người với nhau.
“Đây là bạn tôi – Tô Nam Chi.”
“Đây là bạn tôi – Trương Ngạn Hiên.”
Trương Ngạn Hiên đã nghe Trần Tuế An nhắc đến Tô Nam Chi, có chút phỏng đoán về mối quan hệ của hai người, nhưng vẫn thành thật chào hỏi cô: “Chào Nam Chi.”
Tô Nam Chi không phải là người dễ thân thiết, lịch sự vẫy tay với anh ta, cười chào: “Chào Ngạn Hiên.”
Ba người hàn huyên vài câu, Trương Ngạn Hiên đưa chìa khóa cho Trần Tuế An, rồi vội vã rời đi.
Là cán bộ cơ sở, nhiệm vụ của anh ta hôm nay không nhỏ, thực sự không có thời gian để trò chuyện với hai người.
Về nhà ăn cơm đơn giản, mang theo đồ đạc, anh ta lại phải đến trung tâm du lịch.
Trần Tuế An cũng không khách khí, vừa vào nhà đã dọn dẹp phòng, thường xuyên đến đây, giờ đây rất quen thuộc tìm ra bộ chăn ga gối đệm, dọn một phòng ngủ cho Tô Nam Chi, còn anh ở phòng bên cạnh.
Hai người đến đột ngột, Trương Ngạn Hiên cũng không có thời gian chuẩn bị trước, Trần Tuế An lấy đồ ăn trong tủ lạnh, làm đơn giản vài món.
Ngoài trời mưa phùn, màn đêm bị một lớp sương mù bao phủ, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Mưa rơi xuống mặt biển, bắn tung tóe những giọt nước nhỏ, rồi lại hòa vào nước biển, cùng nhau cuồn cuộn chảy về phía trước.
Ngược lại, không khí trong nhà ấm áp hơn.
Trong nhà bật một chiếc đèn chùm màu vàng nhạt, hai người ngồi quanh bàn ăn, nghe tiếng mưa, trò chuyện về những điều thú vị hôm nay.
Dù là món ăn đơn giản, nhưng đã mệt cả ngày, cộng thêm tài nấu ăn của Trần Tuế An, Tô Nam Chi cũng thấy ngon vô cùng.
Cô dùng một tay cầm bát, một tay cầm đũa, tươi cười rạng rỡ.
Những câu chuyện cười khô khan của Trần Tuế An, người bình thường nghe chỉ im lặng, nhưng với Tô Nam Chi, cũng đủ khiến cô cười không ngớt.
Ăn xong, Trần Tuế An dọn dẹp bát đũa, Tô Nam Chi ngồi ở bàn ăn, hai tay ôm mặt, chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên người cô, vô cùng ấm áp.
Trần Tuế An vừa từ bếp ra đã thấy cảnh tượng tuyệt vời này, dừng bước, đứng lại một lúc, rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Đoán được suy nghĩ của cô, Trần Tuế An chủ động hỏi: “Muốn ra ngoài không?”
Tô Nam Chi gật đầu.
Dù ngoài trời đang mưa, tối đen như mực, nhưng cô lại muốn ra ngoài xem thử.
“Vậy đi thôi.” Trần Tuế An không do dự, lấy từ ngăn kéo ra hai chiếc ô, đi về phía cô.
Hai người lần lượt ra khỏi cửa.
Trần Tuế An cầm đèn pin, đi bên cạnh Tô Nam Chi.
Ngọn hải đăng vẫn sừng sững trên mặt biển mênh mông, mặt biển bị sương mù bao phủ, chỉ mơ hồ thấy ánh đèn ở đỉnh ngọn hải đăng chiếu tỏa ra bốn phía.
Anh vừa ra cửa đã nhìn thấy ngọn hải đăng, ký ức về đêm mưa bão cứ thế hiện lên không báo trước, sự bất lực và lo lắng theo đó ập đến.
Tưởng chừng vết thương đã lành lại, thế mà lại bị khơi dậy một lần nữa, Trần Tuế An rất cần một lối thoát cho cảm xúc.
“Tô Nam Chi!”
Anh cúi đầu rất thấp, khác hẳn với bầu không khí vui vẻ lúc nãy, giọng nói cũng nhuốm màu buồn bã.
Tuy chỉ ba chữ, nhưng Tô Nam Chi cũng nhận thấy sự khác lạ trong cảm xúc của anh.
“Sao vậy?”
Cô hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt nhìn anh, giọng nói rất dịu dàng, như đang dỗ dành trẻ con, chờ đứa trẻ bị ức hiếp chủ động kể ra nguyên nhân của sự việc.
Giọng điệu quá dịu dàng, như lông vũ nhẹ nhàng vuốt ve trái tim anh, những chuyện xưa nay không dám nhắc đến, giờ đây cũng có dũng khí để buông bỏ.
Anh thực ra cũng rất khó chịu, nhưng lại quá hiểu chuyện, biết mọi người quan tâm, luôn cố gắng tỏ ra bình thản, cố tình giả vờ một bộ dạng thản nhiên, thực tế anh không hề thoải mái chút nào.
Không chờ anh nói câu tiếp theo, Tô Nam Chi lặng lẽ đến gần anh, mạnh dạn nắm lấy tay anh, dùng ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay anh.
Tay cô rất nhỏ, không thể bao trọn tay Trần Tuế An, nhưng điều này không ảnh hưởng đến cô.
Cô không ngừng vuốt ve lòng bàn tay, để an ủi cảm xúc của anh.
Tô Nam Chi rất tôn trọng anh, biết anh giấu chuyện trong lòng, nhưng cũng không vội vàng hỏi.
Cô rất kiên nhẫn, sẵn sàng từ từ chờ anh mở lời.
Cũng giống như Trần Tuế An đối với cô, dù tò mò tại sao cô lại xuất hiện ở đây, nhưng chưa bao giờ chủ động đề cập đến.
Lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm của cô, anh cũng dần buông bỏ sự đề phòng, cuối cùng đã đợi được người sẵn lòng lắng nghe câu chuyện của mình.
Trần Tuế An hít một hơi thật sâu, chậm rãi mở miệng.
Dù anh cố gắng kiềm chế giọng điệu, muốn làm cho nó nghe càng vui vẻ càng tốt, nhưng vẫn không che giấu được sự buồn bã.
“Vậy tôi sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện nhé.”
Sóng biển vỗ vào đá, hòa lẫn với tiếng mưa tí tách.
Gió biển gào thét bên tai, thổi bay vạt áo.
Tô Nam Chi đứng yên một bên, lắng nghe câu chuyện.
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");