Dư Hạ - Ăn Viên Kẹo Đi

Chương 22




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nam Chi, dạo này con làm gì vậy?"

"Không thấy con ra ngoài gì cả."

Vừa ngồi vào bàn ăn, Tô Nam Chi đã thấy dì Triệu nhiệt tình gắp thức ăn cho mình.

"Dì Triệu, đủ rồi, đủ rồi ạ." Khi núi thức ăn trong bát ngày càng cao, Tô Nam Chi vội che bát, ngăn dì Triệu tiếp tục gắp, "Dạ, đầy mất rồi!"

Thấy dì Triệu dừng tay, cô mới yên tâm, trả lời câu hỏi của dì: "Dạo này con bận vẽ bản thiết kế ạ."

"Thì ra Nam Chi nhà mình học kiến trúc."

Dì Triệu gật đầu, ánh mắt mang theo sự tán thưởng, tự nói một mình: "Kiến trúc tốt mà! Trước kia, dì và ba nó cũng muốn Tuế An học kiến trúc, ai ngờ nó lại nhất quyết học tài chính."

"Mẹ!" Trần Tuế An kịp thời lên tiếng ngăn cản, tránh để dì tiếp tục nói, gợi lại chuyện buồn trong quá khứ.

Dì Triệu có chút bất mãn, liếc anh một cái, tiếp tục nói: "Con đó, mẹ có nói con học tài chính không tốt đâu."

Nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con, Tô Nam Chi chợt nhận ra một điều: cô chưa từng gặp ba Trần Tuế An.

Qua giọng điệu của dì Triệu, có vẻ hai người rất hòa thuận, nhưng cô chưa từng nghe dì nhắc đến ba anh, cũng chưa từng gặp. Tô Nam Chi nghĩ đến nhiều khả năng, thậm chí là những điều tồi tệ nhất, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô vẫn quyết định không hỏi, vì đó là chuyện gia đình của họ, lỡ cô đoán trúng, chẳng phải sẽ làm họ thêm buồn sao.

Trần Tuế An gắp một con tôm, coi như là làm vừa lòng bà, "Mẹ! Ăn đi ạ!"

Chủ đề lại chuyển về điểm xuất phát.

"Nhưng cũng không thể cứ ở mãi trong nhà được!"

Dì Triệu nhìn Tô Nam Chi, cần cô đồng tình.

Trần Tuế An lập tức hùa theo, tiếp lời: "Đúng đó đúng đó! Cũng không thể cứ ở mãi trong nhà được!"

Vẻ mặt đầy hả hê.

...

Tôi không ra ngoài là vì ai thì anh không biết à?

Tô Nam Chi cạn lời, muốn liếc anh một cái, nhưng lại ngại dì Triệu ở bên cạnh, đành phải vùi đầu vào ăn cơm, trút giận lên con tôm trong bát, dùng sức bẻ đôi nó.

"Nhưng mà ông chủ của con cũng thật là." Dì Triệu quay sang chỉ trích ông chủ của Tô Nam Chi, mắng ông ta không có tình người, bóc lột nhân viên, "Chắc chắn là do ông ta thúc ép dữ quá."

Lúc này đến lượt Tô Nam Chi có chuyện để nói, cô mím môi nhìn dì Triệu, vẻ mặt đầy đồng tình, điên cuồng gật đầu: "Đúng đó đúng đó! Quá đáng ghét, khiến con ngày nào cũng phải tăng ca vẽ bản thiết kế."

Thật ra Tô Nam Chi cố ý nói quá lên, thời gian làm dự án rất thoải mái, chỉ là một khi đã bắt tay vào việc, cô thường tập trung cao độ, rất khó để xao nhãng, với lại cứ làm việc là cô lại mất hết tinh thần, thành ra lười ra ngoài luôn.

Trần Tuế An như ngồi trên đống lửa, nói gì cũng không được, không nói cũng chẳng xong, chỉ mong hai người nhanh chóng chuyển đề tài.

Tô Nam Chi quay đầu, cố ý nhìn Trần Tuế An, khiêu khích hỏi: "Anh thấy thế nào?"

"Đối tác Trần".

Ba chữ cuối cùng, cô cố tình kéo dài giọng điệu, điểm rõ thân phận của anh.

Nghe vậy dì Triệu chợt hiểu ra, dù không biết "Đối tác Trần" là gì, nhưng vẫn hỏi: "Đúng đó! Sao con không nói gì?"

"Ừm... cái đó..."

Trần Tuế An ấp úng mãi, không biết nói gì, chỉ biết cười trừ.

Giờ anh phải nói với mẹ thế nào đây, khi người mà bà vừa mắng không thương tiếc đang ngồi ngay đây?

Thấy anh không lên tiếng, dì Triệu cũng không ép, chỉ liếc anh một cái vẻ không hài lòng, rồi lại quay sang nói với Tô Nam Chi: "Dù công việc bận đến đâu cũng phải ra ngoài đi lại chứ, cứ ở mãi trong phòng thì làm sao mà được!"

Tô Nam Chi phối hợp gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Con sẽ chú ý ạ."

"Vậy thế này đi." Dì Triệu đột nhiên nghĩ đến kế hoạch buổi chiều, nảy ra một ý định, "Buổi chiều Nam Chi có kế hoạch gì không?"

Cô lắc đầu, thật thà trả lời: "Dạ không, buổi chiều con định tiếp tục vẽ bản thiết kế ạ."

"Vậy buổi chiều con đi chơi với dì." Dì Triệu trực tiếp sắp xếp cho cô, "Đi biển chơi cùng chúng ta."

Trần Tuế An hiểu ý liền, thầm cảm ơn mẹ đã ra tay giúp đỡ.

"Dạ được ạ! Không vấn đề gì."

Dù sao nửa ngày cũng chẳng vẽ được bao nhiêu, thà ra ngoài giải khuây còn hơn.

Thấy Tô Nam Chi đã đồng ý, Trần Tuế An thừa thắng xông lên, nói cho cô biết kế hoạch cụ thể buổi chiều.

"Thật ra chiều nay chúng ta xuống đó để nhặt rác ở biển."

"Hả?"

Sợ cô bị dọa sợ, không muốn đi, Trần Tuế An vội vàng giải thích: "Không phải đâu, cô cứ ở bên cạnh chơi thôi."

Việc nhặt rác ở biển còn có một thuật ngữ chuyên môn là làm sạch bãi biển.

Do quá trình công nghiệp hóa toàn cầu ngày càng phát triển, ô nhiễm môi trường cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

Ô nhiễm trắng không những phá hoại sự cân bằng sinh thái biển, mà còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của con người.

Cô nghiêng đầu hỏi anh: "Đây có được tính là hoạt động công ích không?".

"Tính chứ."

Ngày bảo vệ đại dương sắp đến, anh và cán bộ thôn đã bàn bạc tổ chức một hoạt động bảo vệ môi trường, cũng coi như góp một phần sức lực vào việc bảo vệ đại dương.

"Tôi cũng muốn đi!"

Cô giơ một tay lên, hăng hái đăng ký, như thể đang trong giờ học giơ tay phát biểu.

Lần cuối cô tham gia hoạt động vì cộng đồng là ở đại học, chỉ vì mấy điểm rèn luyện mà dù không có tiết vẫn phải dậy sớm làm tình nguyện viên.

Đến chiều khi trời đã dịu mát, cả hai mới xách bao tải lớn, cầm kẹp ra ngoài.

Dì Triệu vốn định đi cùng hai người, kết quả đi được nửa đường thì nhớ ra mình còn có hẹn, để hai người trẻ ở lại rồi đi mất.

Không biết Tô Nam Chi có nhận ra không, chứ Trần Tuế An thì đã nhận ra.

Mẹ anh diễn vụng về quá, vừa ôm trán vừa giả vờ hối tiếc, rồi nói là phải về nhà có việc.

Thật sự quá vụng về, khiến anh có chút ngại ngùng.

Trần Tuế An chỉ muốn nhanh chóng chuồn khỏi hiện trường, âm thầm cầu mong Tô Nam Chi không nhận ra, rồi vội vàng đánh trống lảng: "Vậy chúng ta đi thôi."

Thậm chí không đợi cô trả lời, anh đã bước về phía trước.

Anh thấy thật sự xấu hổ, cần chút thời gian để bình tâm lại, sắp xếp lại cảm xúc, không thể phụ lòng mẹ đã dày công tạo cơ hội.

Nhìn bóng lưng vội vã của anh, Tô Nam Chi liền bật cười, đứng phía sau tủm tỉm.

Dì Triệu thật sự nên đi học lớp diễn xuất mới được.

Nhưng mà nể mặt dì Triệu, mình sẽ miễn cưỡng đi cùng anh ấy vậy.

Cô khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo, tỏ vẻ miễn cưỡng, tự lẩm bẩm: " Nể mặt dì Triệu nên tôi mới đến đây thôi đấy nhé."

"Ê! Trần Tuế An!" Cô thấy người phía trước chẳng có ý định đợi mình, liền gọi với theo, bước nhanh đuổi theo, "Đi chậm thôi!"

Đúng là đồ ngốc! Chậm hiểu quá đi!

Tô Nam Chi thầm trợn mắt, than thở trong lòng vì anh quá chậm hiểu.

Hai người đến khu vực đã được phân công, chỉ có vài người lác đác đang cắm cúi làm việc ở các góc, chẳng ai để ý đến họ.

"Vậy hai chúng ta chia nhau hành động."

"Cô một bên, tôi một bên."

Tô Nam Chi vừa nói vừa chỉ tay về hai hướng khác nhau.

"Được thôi."

Anh đương nhiên không có ý kiến gì.

"Tôi vẫn là đi bên này đi."

Tô Nam Chi định chọn phần gần biển, nhưng Trần Tuế An nhớ lại lần cô ra biển trước đó, nên vẫn muốn cô ở chỗ không giáp biển thì tốt hơn.

Thống kê cho thấy mỗi năm có khoảng 8 triệu tấn nhựa bị thải ra biển, tương đương mỗi phút có một xe tải nhựa chai đổ xuống biển, gây ảnh hưởng đến gần 1000 loài sinh vật biển.

Khi một cơn gió lớn thổi qua, rác từ biển sẽ bị cuốn lên bờ.

Những loại rác mà ngày thường chẳng ai để ý cũng hiện ra vào lúc này.

Bên bến tàu, thuyền đánh cá lắc lư theo sóng biển, nước biển vỗ vào những tảng đá ngầm không ngớt.

Ẩn sau vẻ đẹp yên bình kia là sự ô nhiễm đáng báo động.

Chứng kiến cảnh tượng này, Tô Nam Chi chán nản hẳn, không còn chút tinh thần, cắm cúi nhặt rác, chẳng mấy chốc đã được nửa bao.

Mải nhặt rác mà không để ý, cô cứ lùi dần về sau, rồi vô tình đụng phải một người.

"A!"

Đột nhiên va phải một vật cứng, cô theo bản năng hét lên một tiếng, mất thăng bằng, ngã về phía sau.

Trần Tuế An làm xong phần việc của mình, liền đi về phía trước, thấy Tô Nam Chi đang đến, liền đứng lại đợi cô.

Khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, anh vừa định lên tiếng chào thì ngay giây sau cô đã va vào anh.

Thấy cô sắp ngã, Trần Tuế An nhanh tay ném đồ trong tay, túm lấy cánh tay cô, kịp thời đỡ cô.

Tô Nam Chi đã nhắm mắt, chuẩn bị tinh thần sẽ ngã úp mặt xuống đất một cú đau điếng.

Dưới đất toàn đá, cô đã có thể tưởng tượng cảnh chân mình ngày mai sẽ bầm tím hết.

Không cảm thấy đau như dự kiến, thay vào đó, cô cảm nhận được lực kéo ở tay, được người ta kịp thời kéo lại, giữ cô một khoảng cách an toàn với mặt đất, trong tư thế cong người kỳ lạ.

Nắm được tay cô, Trần Tuế An dùng sức kéo cô lên, đưa cô trở lại tư thế bình thường.

Nhờ có anh giúp, Tô Nam Chi đã đứng vững.

Vốn dĩ tâm trạng đã không vui, lại thêm sự cố vừa rồi, cô càng mất tinh thần.

Cô ủ rũ như cây cà tím bị sương giá, không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn không quên cảm ơn anh: "Cảm ơn anh."

Thấy cô không vui, Trần Tuế An nghĩ là cô bị say nắng nên vội lấy trong túi ra lọ Hoạ Hương Chính Khí.

Nhìn lọ thuốc đen ngòm đột nhiên xuất hiện trước mắt, cô không khỏi rụt đầu lại, vẻ mặt kháng cự giải thích: "Không sao, chỉ là trong người hơi khó chịu chút thôi."

Trần Tuế An tỏ vẻ am hiểu, dỗ cô: "Người bệnh thường không nhận ra mình đang bệnh."

Thấy cô không muốn uống, anh liền cắm ống hút vào rồi đưa đến trước mặt, dịu giọng dỗ dành như dỗ trẻ con uống thuốc: "Không đắng đâu, uống vào là khỏe thôi."

Nếu không phải Tô Nam Chi từ nhỏ đã ghét cay ghét đắng thứ này, hồi bé cứ uống là lại nôn thốc nôn tháo, dù lớn hơn thì có đỡ hơn chút đỉnh, nhưng cô vẫn không thể nào chấp nhận được cái mùi vừa đắng vừa nồng này, nhìn ánh mắt dịu dàng của Trần Tuế An, suýt chút nữa cô đã bị anh lừa, tưởng đây là loại nước ngọt gì đó.

Có lẽ vì mờ mắt trước vẻ đẹp trai của anh, Tô Nam Chi như bị ma xui quỷ khiến, nhận lấy lọ thuốc.

Đến khi cô kịp phản ứng lại thì đã quá muộn.

Trần Tuế An nhìn chằm chằm vào lọ thuốc đen trên tay cô, mong cô sẽ uống cạn.

Quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Nhìn đôi mắt lấp lánh của anh, cô không nỡ từ chối, đành nhắm mắt nhắm mũi uống cạn.

Vị đắng lan tỏa khắp khoang miệng, kích thích các tế bào vị giác.

Cô nhắm tịt mắt, mặt nhăn nhó như khỉ ăn mướp đắng.

Trần Tuế An thấy lọ thuốc đã cạn chỉ trong nháy mắt, liền hài lòng xoa đầu cô, khen: "Giỏi ghê, thật là giỏi!"

Cứ như đang dỗ con nít uống thuốc ấy.

Khi nào mà uống thuốc cũng thành chuyện phải khen ngợi thế này chứ?

Tô Nam Chi không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện đó, vị thuốc vẫn còn vương vấn trong miệng.

Túi của anh cứ như túi thần kỳ của Doraemon, có đủ thứ mà Tô Nam Chi cần.

Anh lấy một chai nước khoáng chưa mở, vặn nắp đưa cho cô: "cô uống nước đi."

Sau khi súc miệng bằng nước lọc, cô cuối cùng cũng dễ chịu hơn chút ít, lại uống thêm mấy ngụm để làm loãng vị thuốc.

"Đi thôi." Trần Tuế An nhặt lên những dụng cụ hai người đã làm rơi trên mặt đất, chuẩn bị quay về, "Về thôi."

"Không nhặt nữa ạ?" Họ đến muộn nhất mà lại về sớm nhất, cô thấy hơi áy náy, "Như vậy có hơi không tốt thì phải?"

"Không sao đâu!" Trần Tuế An không bận tâm, quay người đi về phía trước, bỏ lại một câu: "Cô quan trọng hơn!"

Sóng biển vỗ vào đá ngầm, bên tai truyền đến trò chuyện của những người xung quanh.

Tô Nam Chi ngẩn người tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh mà ngẩn ngơ.

Lồng ngực khẽ rung lên, báo hiệu những tâm tư thầm kín của một cô gái.

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.