Dư Hạ - Ăn Viên Kẹo Đi

Chương 18




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ đánh thức những giác quan đang say ngủ của Tô Nam Chi, kéo theo đó là một tâm trạng phấn khởi lạ thường. Cô lật mình trên giường, nhanh nhẹn thức dậy, bước vào một ngày mới với tràn đầy hứng khởi.

Hôm nay, cô có một việc trọng đại phải thực hiện, thậm chí trước cả khi tiếng chuông báo thức đầu tiên kịp vang lên, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.

Trước đây đã hứa sẽ cùng Trần Tuế An đi đấu thầu, ngày đó chính là hôm nay.

Hai người đã thống nhất giờ xuất phát là bảy giờ, Tô Nam Chi vì thế mà đặt báo thức vào lúc năm giờ rưỡi.

Cô dùng chiếc băng đô mềm mại cố định những sợi tóc mái lòa xòa, rồi nhẹ nhàng vén tấm rèm cửa sổ, để ánh ban mai tràn ngập căn phòng.

Hạ sang tự lúc nào chẳng hay, bầu trời xanh trong như ngọc bích điểm xuyết vài đám mây trắng lững lờ trôi, cây cối hai bên đường vươn mình đón nắng, tán lá xum xuê đầy sức sống.

Tô Nam Chi đứng bên khung cửa sổ, vươn vai một cái thật sảng khoái, rồi mở toang cánh cửa, để làn gió biển mơn man thổi vào.

Gió biển mát rượi lướt qua da thịt, mang theo hơi thở của biển cả, thổi bừng lên một ngày mới tràn đầy hứng khởi.

Cô bước đến bàn trang điểm, mở hộp đựng những món đồ đã lâu không dùng đến, đã rất lâu rồi cô mới có dịp trang điểm cho bản thân.

Vốn dĩ, cô rất ít khi trang điểm, một phần vì cảm thấy không cần thiết, không có dịp nào đặc biệt để trưng diện, phần khác là thấy phiền phức, thời gian trang điểm thà để ngủ còn hơn.

Nhưng hôm nay là một dịp quan trọng để bàn chuyện làm ăn, cô không thể tùy tiện được, vẫn cần phải chỉnh trang thật chỉn chu một chút.

Sáu giờ năm mươi, cô hoàn thành nốt công đoạn tô son, tết cho mình một bím tóc đuôi sam lệch bên dịu dàng, sau cùng là khoác lên mình bộ trang phục đã chuẩn bị sẵn. Không kịp ăn sáng, cô xách túi vội vã ra cửa.

Vừa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa, cô đã thấy Trần Tuế An đứng đợi mình ở bên đường. Không kịp vuốt lại mái tóc, cô nhanh chóng chạy về phía anh.

"Tôi đến rồi, tôi đến rồi!" Cô chạy đến, đứng trước mặt anh, tay lùa lại vài sợi tóc mái, thở hổn hển, vì đã đến đúng giờ, vội giục, "Đi thôi."

Nhìn cô từng bước chạy về phía mình, đường nét gương mặt càng lúc càng hiện rõ, cho đến khi đứng ngay bên cạnh.

Trái tim Trần Tuế An như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhịp đập mỗi lúc một nhanh, anh ngây người tại chỗ, căng thẳng đến mức quên cả thở, mãi đến khi nghe thấy tiếng cô nói mới miễn cưỡng hoàn hồn.

Hôm nay Tô Nam Chi trang điểm nhẹ nhàng, khiến làn da vốn đã không tì vết càng thêm trắng mịn, tôn lên những đường nét thanh tú trên gương mặt. Bím tóc đuôi sam đen nhánh, buông lơi một bên vai, càng làm cô thêm phần dịu dàng.

Bên trong cô mặc một chiếc áo sơ mi xanh lam, cổ áo thắt nơ bướm điệu đà, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo vest đen, kết hợp cùng chân váy dài cùng màu, vừa đơn giản lại phóng khoáng, không hề mang vẻ cổ hủ.

Cô sơ vin áo sơ mi vào trong váy cạp cao, làm nổi bật lên vóc dáng hoàn mỹ, những đường cong gợi cảm.

Trần Tuế An lần đầu tiên thấy cô mặc trang phục công sở, khẽ ho vài tiếng, có chút bối rối quay mặt đi, đưa bữa sáng đã chuẩn bị sẵn từ trước, "Đi đường ăn."

Dì Triệu biết Tô Nam Chi đi, liền chuẩn bị thêm một phần ăn sáng, dặn Trần Tuế An mang theo, để hai người ăn dọc đường.

Lúc này, Tô Nam Chi mới chú ý đến bộ đồ công sở mà hôm nay anh đang mặc. Nhìn quen dáng vẻ thường ngày của anh, giờ đây thấy anh trong bộ dạng này có chút không quen, cô không nén được mà trêu chọc, "Ôi chao! Chàng trai trẻ hôm nay không tệ nha!"

Trần Tuế An khoác lên mình bộ vest đen lịch lãm, bên trong là chiếc áo sơ mi xanh lam, cổ áo thắt nơ đen đồng điệu. Khác hẳn với vẻ ngoài tùy hứng thường ngày, hôm nay anh chững chạc, lịch thiệp hơn, không giấu được khí chất tinh anh.

Gương mặt góc cạnh, thân hình cao ráo, bộ vest ôm dáng càng làm tôn lên vẻ nam tính, trưởng thành và sang trọng của anh, mang lại một cảm giác an toàn tuyệt đối.

Nhờ thói quen tập thể dục thường xuyên, vai rộng, eo thon, chân dài, bộ vest càng làm nổi bật những ưu điểm về vóc dáng của anh.

Tô Nam Chi chăm chú ngắm nhìn anh, rồi đưa ra kết luận: quả thực vest là liệu pháp thẩm mỹ tốt nhất dành cho đàn ông.

Ánh mắt cô quá đỗi thẳng thắn, không hề giấu diếm sự ngưỡng mộ dành cho anh, ngược lại khiến Trần Tuế An cảm thấy ngại ngùng, vành tai đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào cô.

Hai người vô cùng ăn ý, không hề bàn bạc trước với nhau mà lại chọn đồ cùng tông màu, đứng cạnh nhau như thể đang diện đồ đôi.

Hai người bắt chuyến tàu sớm nhất để vào thành phố.

Đến địa điểm, hai người tìm một chỗ trống để ngồi xuống.

Nhà máy thực phẩm mà Trần Tuế An muốn hợp tác, tiếng tăm trong ngành luôn rất tốt, môi trường nhà xưởng cũng rất sạch sẽ. Sau khi mở rộng quy mô trong năm nay, họ liền muốn hợp tác, tìm kênh tiêu thụ trai tốt.

Tô Nam Chi nhích người lại gần Trần Tuế An, ghé sát tai anh, khẽ hỏi, "Có căng thẳng không?"

"Cũng tạm." Anh cố gắng che giấu sự bất an trong lòng, sau khi nói xong câu này liền nhìn sang Tô Nam Chi.

Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh biết cô đã nhìn thấu lớp vỏ ngụy trang của mình. Anh đành phải thành thật khai báo, "Có chút."

Khi một việc được đặt quá nhiều kỳ vọng, nó sẽ mang một ý nghĩa vượt quá bản thân nó.

Trần Tuế An rất tin tưởng vào những con trai được nuôi dưỡng cẩn thận tại trang trại, nhưng vì chuyện này liên quan đến kênh tiêu thụ của trang trại, liên quan đến lợi ích của ngư dân trong thôn, không cho phép bản thân xảy ra sai sót, tuyệt đối không được trượt thầu, nên anh cảm thấy áp lực, trong lòng cứ luyện tập đi luyện tập lại bài phát biểu.

"Đừng căng thẳng." Tô Nam Chi biết lần đấu thầu này rất quan trọng đối với anh, cô khẽ vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh an ủi, bằng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, "Tôi tin anh."

Ngôn ngữ luôn mang một sức mạnh kỳ diệu.

Một trái tim vốn đang lo lắng, bất an, lại nhờ một câu nói ngắn ngủi mà được xoa dịu, trở nên bình tĩnh lạ thường.

Lời nói của cô như có ma thuật, Trần Tuế An nghe xong liền cảm thấy an tâm, thần kinh căng thẳng cũng theo đó mà thả lỏng xuống.

"Tôi tin trang trại nuôi trồng của chúng ta."

Có lẽ ngay cả Tô Nam Chi cũng chưa từng nhận ra, trong tiềm thức cô đã coi mình là một phần của Đan Chu, và coi Trần Tuế An là một bờ vai vững chắc để cô có thể nương tựa.

Nụ cười của cô rạng rỡ, tràn đầy tự tin, Trần Tuế An chớp mắt, dường như được tiếp thêm năng lượng, cũng trở nên tự tin hơn. Anh nở một nụ cười tươi rói, lặp lại, "Tôi cũng tin trang trại nuôi trồng của chúng ta!"

Đại hội đấu thầu chính thức bắt đầu, mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch.

Mọi chuyện đều suôn sẻ, Trần Tuế An đã thành công nhận được hồ sơ trúng thầu, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi kết quả được tuyên bố, Tô Nam Chi bỏ qua những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, có chúc phúc, có ngưỡng mộ, còn có cả những ánh mắt không cam tâm. Cô gạt bỏ tất cả, lặng lẽ ghé sát Trần Tuế An, dùng tay che miệng lại, thật lòng chúc mừng, "Thành công nhận thầu rồi! Chúc mừng!"

Anh cười, đáp lại, "Cũng nhờ có cô cả."

Tô Nam Chi cũng đã viết một bản hồ sơ dự thầu vô cùng xuất sắc, logic, mạch lạc, khéo léo làm nổi bật những ưu thế của họ từ nhiều khía cạnh khác nhau, công lao của cô là không thể phủ nhận.

Có thể giúp được một chút gì đó, Tô Nam Chi cũng cảm thấy rất vui, khiêm tốn nói, "Chủ yếu vẫn là công sức của mọi người thôi."

Khác với những lời chúc từ đối tác hay đối thủ, vốn luôn ẩn chứa lợi ích cá nhân, giữa hai người là một tình cảm thuần khiết, chân thành, không hề vướng bận bất kỳ toan tính vật chất nào.

"Đi thôi! Đại công thần."

Trần Tuế An vừa bước ra khỏi hội trường, liền cởi áo khoác ngoài, vắt lên cánh tay, kéo kéo cổ áo, chủ động mời Tô Nam Chi, "Đại công thần, lát nữa muốn ăn gì?"

Tiệc mừng công là không thể thiếu, tất nhiên, nếu đấu thầu không thành công, bữa cơm này cũng vẫn sẽ có, chỉ là cần đổi tên mà thôi.

Chiếc áo sơ mi trắng ôm sát cơ thể, tôn lên những đường nét cơ bắp mềm mại mà đầy sức sống, toát lên vẻ mạnh mẽ và căng tràn năng lượng.

Tô Nam Chi nghe vậy liền lắc đầu, vẻ mặt kháng cự, nhíu mày, không giấu được vẻ ghét bỏ.

Sợ anh hiểu lầm, ngay giây tiếp theo cô vội vàng giải thích, "Nóng quá, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà tắm rửa sớm thôi."

"Vậy chúng ta ăn đại gì đó gần đây thôi vậy."

Mặc dù mới sang hè, nhưng cô vẫn cảm nhận được sức nóng của mặt trời, dù đã cởi áo khoác ra, cô vẫn thấy oi bức. Nếu cứ nán lại thêm một chút, Tô Nam Chi có thể hình dung được cảm giác áo dính sát vào người, cái cảm giác khó chịu ấy khiến cô không muốn ở lại thêm một giây nào. Cô chỉ mong nhanh chóng về nhà, tắm rửa và thay một bộ đồ thoải mái.

Cô ôm chiếc áo khoác ngoài trong lòng, kéo kéo cổ áo, muốn để gió lùa vào, xua tan bớt cái nóng.

Sợi dây chuyền bạc trước ngực ẩn hiện, xương quai xanh cũng vì động tác này mà trở nên đặc biệt rõ nét, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần.

Thấy cô đã nói vậy, Trần Tuế An cũng không cố chấp nữa, để Tô Nam Chi tùy tiện chọn một nhà hàng gần đó, hẹn cô khi khác lại đi ăn một bữa thật thịnh soạn.

Ăn cơm xong, hai người liền trực tiếp ra bến tàu, chuẩn bị về Đan Chu.

Đúng như Tô Nam Chi nói, vừa về đến nhà, cô liền đi tắm, sau đó thay một chiếc váy ngắn mát mẻ, uống thêm một cốc đồ uống đá lạnh, lúc này mới cảm thấy thực sự sống lại.

Việc đầu tiên của Trần Tuế An sau khi về nhà cũng là tắm rửa thay quần áo, nhưng anh không hề nhàn rỗi như cô, thu dọn xong liền lái xe điện đến trang trại nuôi trồng, vẫn còn rất nhiều công việc đang chờ anh giải quyết.

Gió biển thổi, có vẻ mát mẻ hơn rất nhiều.

Tô Nam Chi mấy ngày nay rảnh rỗi, cô mua một bảng vẽ, bắt đầu lại công việc cũ, dự định sẽ vẽ lại những phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp của Đan Chu.

Đến khi mặt trời sắp lặn, cô liền mang bảng vẽ ra, đặt ở trong sân, muốn ghi lại khoảnh khắc hoàng hôn rực rỡ. Cô dự định vẽ vài bức tranh để luyện tập tay nghề, tìm lại chút cảm hứng.

Sau khi sắp xếp xong dụng cụ, Tô Nam Chi lại mang ra một chiếc ghế, bắt đầu sáng tác.

Cô cầm bút lên, nhưng mãi vẫn không thể vẽ được, cô cau mày, lúc thì nhìn giấy vẽ, lúc thì ngắm cảnh vật xung quanh, không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đã rất lâu rồi cô không vẽ, Tô Nam Chi luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, dù có cố gắng bố cục thế nào cũng không thể làm cô hài lòng. Mười phút trôi qua, trên bảng vẽ chỉ có một vệt đen ngớ ngẩn.

Tô Nam Chi khi đi học rất thích vẽ, sau này học đại học chuyên ngành kiến trúc, thường xuyên vẽ bản vẽ, trình độ vẽ tranh nhờ vậy mà tăng lên nhanh chóng.

"Không ngờ thật!" Cô nhìn tờ giấy trắng trước mặt, thở dài, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật, "Chưa đầy hai tháng, mà mình lại lạ tay đến thế này rồi!"

Vẻ mặt cô lộ rõ sự hối hận khôn cùng.

"Nếu có thể làm lại..."

"Được rồi." Cô thu lại vẻ mặt hối hận, trong một giây trở nên nghiêm túc, nở một nụ cười gượng gạo chấp nhận sự thật, mặt không cảm xúc nói, "Mình vẫn sẽ nghỉ việc."

Nếu thời gian quay ngược, cho cô thêm một cơ hội lựa chọn, Tô Nam Chi vẫn sẽ chọn nghỉ việc.

Cô không hề hối hận chút nào, không hề!

Vì không có cảm hứng vẽ tranh, cô liền làm những việc khác, cầm kéo tỉa tót những cây cảnh trong sân.

Khi mới chuyển đến ngôi nhà này, Trần Tuế An đã nhờ cô giúp trông coi cây cảnh trong sân, chỉ cần tưới nước đúng giờ là được.

Tô Nam Chi khi còn học đại học đã chọn môn học về hoa cỏ, những kiến thức đã học được lại chưa có cơ hội áp dụng. Thêm vào đó, với việc học về cảnh quan và thiết kế vườn, cô cũng có chút nghiên cứu về những vấn đề này. Khi có cơ hội, cô rất chăm chút chăm sóc những chậu cây.

Khi Trần Tuế An lái xe điện đi ngang qua nhà cô, anh liền nhìn thấy Tô Nam Chi đang cúi người cắt tỉa cành cây.

Anh dừng xe bên đường, bấm còi về phía cô, nhanh chóng thu hút sự chú ý của Tô Nam Chi.

"Anh về rồi à!"

Tô Nam Chi đặt chiếc kéo trong tay xuống, đi về phía cửa.

Cô đứng ở cửa sân, Trần Tuế An dừng xe bên đường, giữa hai người chỉ cách nhau vài bậc thềm.

Mặt trời sắp lặn, trên bầu trời có vài đám mây màu cam trôi lơ lửng.

Trần Tuế An nhìn thoáng qua bầu trời sau lưng, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Vị trí mà hai người đang đứng không thể nhìn thấy toàn bộ quá trình mặt trời lặn, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ sự thay đổi màu sắc của tầng mây.

"Tô Nam Chi!"

"Gì thế?"

"Bây giờ mấy giờ rồi?"

Tô Nam Chi lấy điện thoại ra xem giờ, trả lời anh, "Sáu giờ bốn mươi lăm."

Trần Tuế An lại hỏi, "Vậy hôm nay mặt trời lặn lúc mấy giờ?"

"Sáu giờ năm mươi tám."

"Còn mười ba phút."

Cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.

Anh rất hài lòng với kết quả này, bấm còi, nhìn về phía Tô Nam Chi, mỉm cười với cô, mời cô lên xe, "Đi thôi!"

"Đưa cô đi đuổi theo hoàng hôn."

Tranh thủ trước khi mặt trời lặn, chạy đua với thời gian, cùng người mình thích đi ngắm hoàng hôn.

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.