(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Không chỉ đồng ý giúp Trần Tuế An viết hồ sơ dự thầu, Tô Nam Chi còn nhận lời cùng anh đi đấu thầu.
Những lúc rảnh rỗi, cô lại bắt tay vào viết hồ sơ. Không còn áp lực chạy deadline như khi đi làm, hiệu suất của cô lại cao hơn hẳn, cả người cũng thoải mái hơn. Chưa đầy một ngày, cô đã hoàn thành xong hồ sơ, chất lượng cũng rất tốt.
Đêm xuống, ánh trăng dịu dàng bao phủ, hòn đảo nhỏ trở nên tĩnh lặng và huyền bí.
Tô Nam Chi nằm trên ghế bố, tay cầm quạt mo phe phẩy, thong thả nhâm nhi ly nước tự pha, thư thái ngắm sao trên trời.
Đêm nay không trăng, bầu trời đêm xanh thẳm lấp lánh những vì sao, như những viên ngọc nhỏ điểm xuyết trên nền nhung.
Tô Nam Chi đưa tay lên trời, cố gắng tìm kiếm ngôi sao sáng nhất - Sao Hôm.
Giữa vô vàn tinh tú, Tô Nam Chi hoa mắt, tìm mãi vẫn không thể phân biệt được đâu là ngôi sao sáng nhất.
Cô đành bất lực, lấy điện thoại ra tra cứu thông tin.
"Tô Nam Chi!"
Từ xa xa, Tô Nam Chi đã nghe thấy giọng của Trần Tuế An.
Dưới ánh trăng, anh chạy nhanh về phía cô.
Tô Nam Chi thấy trên tay anh cầm một vật phát ra ánh sáng xanh lam, tò mò hỏi: "Đó là gì vậy?"
Trần Tuế An cầm một chiếc lọ thủy tinh, dừng lại trước mặt cô, đưa chiếc lọ cho cô, rồi mới trả lời: "Quà cảm ơn!"
Tô Nam Chi không hiểu ý anh, nghi hoặc hỏi lại: "Hả?"
Nhìn bề ngoài, nó chỉ là một chiếc lọ thủy tinh đựng đầy nước bình thường, nhưng bên trong lại phát ra thứ ánh sáng xanh lam nhè nhẹ.
Tô Nam Chi cẩn thận cầm chiếc lọ trên tay, quan sát kỹ.
"Sao nước lại có màu hồng nhạt vậy?"
Trong bóng đêm, cô phải nhìn thật kỹ mới nhận ra điểm đặc biệt của nó.
Lúc này, ánh sáng xanh lam ngày càng mờ nhạt, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Khi ánh sáng vừa tắt, Tô Nam Chi liền ngạc nhiên, mắt mở to, nhìn Trần Tuế An như đang cầu cứu.
Anh chỉ cười, giải thích: "Cô lắc mạnh nó xem."
Tô Nam Chi không hiểu, nhưng vẫn làm theo lời anh, lắc mạnh chiếc lọ thủy tinh trên tay.
Khi độ rung lắc càng tăng, chiếc lọ càng phát sáng hơn, từ những đốm sáng xanh lam li ti ban đầu, dần lan tỏa ra khắp chiếc lọ.
Trong bóng tối, nó trở nên đặc biệt nổi bật.
Khi ánh sáng huỳnh quang sắp tắt, cô lại tiếp tục lắc mạnh chai, cứ thế lặp đi lặp lại, chơi đến quên cả thời gian, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng trầm trồ ngạc nhiên.
Trần Tuế An đứng bên cạnh, nhìn cô trẻ con như vậy, anh không khỏi bật cười. Khóe môi anh cũng theo đó mà cong lên, dịu dàng nhìn cô.
Thấy cô chơi vui vẻ đến quên cả sự tồn tại của mình, Trần Tuế An khẽ hắng giọng, cố tình thu hút sự chú ý của cô, lên tiếng giải thích: "Đây là "nước mắt xanh"."
""Nước mắt xanh"?" Tô Nam Chi ngạc nhiên, lặp lại một lần, rồi trở nên nghiêm túc, quan sát kỹ hơn, "Vậy thì mình phải xem cho thật kỹ mới được."
Trước đây, cô thỉnh thoảng thấy ảnh về "nước mắt xanh", đây là lần đầu tiên được nhìn tận mắt, nên cô không thể không xem thật kỹ.
Cô đưa chiếc lọ lên trước mắt, nắm chặt cổ lọ, chậm rãi xoay tròn, quan sát kỹ sự thay đổi của chất lỏng màu xanh bên trong.
Qua ánh sáng xanh lam mờ ảo, Trần Tuế An nhìn rõ gương mặt cô trong đêm tối.
Làn da trắng mịn, hàng mi cong vút, khóe môi cong lên...
"Thần kỳ thật, nước biển lại có thể phát sáng."
"Không phải đâu nhé." Trần Tuế An sửa lại cho cô, giải thích: ""Nước mắt xanh" không phải là do nước biển phát sáng, mà là do sinh vật biển trong nước phát sáng."
Trong đại dương có hai loại sinh vật phù du có khả năng phát sáng - hải huỳnh và tảo biển dạ quang. Khi chúng bị kích thích, chất luciferase trong cơ thể sẽ xúc tác cho phản ứng oxi hóa khử với oxi, tạo ra ánh sáng màu xanh lam, đó chính là hiện tượng "nước mắt xanh".
Tô Nam Chi gật gù, tỏ ý đã hiểu.
Trần Tuế An nhướn mày, nói thẳng: "Vậy đi thôi."
Nghe anh nói vậy, Tô Nam Chi chẳng hiểu câu vừa rồi có liên quan gì đến biển phát quang, cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc: "Ừm? Đi đâu?"
"Đi xem "nước mắt xanh"." Khuôn mặt anh rạng rỡ một nụ cười không giấu giếm. Trong đêm tối, ánh mắt anh nhìn cô gái trước mặt tràn đầy sự dịu dàng. Anh dừng lại một lát, rồi nói từng chữ: "Đi xem "nước mắt xanh" thật sự."
Dưới sự vỗ về của sóng biển, một vùng biển rộng lớn hiện lên ánh sáng xanh lam, như một bức thư tình trong đêm tối, như những vì sao rơi xuống biển, chứ không phải là một phần nhỏ trong chiếc lọ thủy tinh, thứ mà rời khỏi môi trường tự nhiên, chẳng bao lâu nữa sẽ tàn lụi.
Dường như muốn tăng thêm tính thuyết phục, anh lại chắc chắn nói thêm: "Sẽ không làm cô thất vọng đâu."
Nói là thuyết phục, nhưng đúng hơn là cầu xin.
Trong mắt anh hiện lên một khát khao và sự chiều chuộng đến lạ.
Tô Nam Chi vốn dĩ cũng không có ý định từ chối, nhưng khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, giống như một chú chó lớn ướt át đang cầu xin được an ủi, cô lại cảm thấy có chút áy náy.
Cứ như thể, chỉ cần cô từ chối, thế giới này sẽ có thêm một người tổn thương.
Ánh mắt của anh thật sự khiến người ta khó lòng từ chối, để giảm bớt gánh nặng trong lòng, Tô Nam Chi chủ động giải thích: "Tôi cũng có nói là không đi đâu!"
"Vậy thì đi thôi." Tô Nam Chi chủ động kéo tay Trần Tuế An đi ra ngoài.
Đạt được mục đích, Trần Tuế An để mặc cho cô kéo đi, trên môi vẫn nở một nụ cười tươi rói.
Ánh đèn đường lờ mờ, anh lấy trong túi ra một chiếc đèn pin siêu sáng, rọi đường phía trước.
Hai người cùng nhau đi trên con đường nhỏ, gió biển thổi nhè nhẹ, bóng hai người dần tan vào màn đêm.
Nghĩ rằng cô chưa biết nhiều về hiện tượng "nước mắt xanh", Trần Tuế An chủ động giải thích: "Đây là đợt "nước mắt xanh" đầu tiên ở Chu San năm nay đấy."
Được nhìn thấy "nước mắt xanh" đã là một điều may mắn, huống hồ đây lại là đợt đầu tiên, lại càng đáng quý hơn.
Đúng như anh dự đoán, Tô Nam Chi tỏ ra vô cùng thích thú, cô thốt lên: "Oa!"
"Vậy chẳng phải tôi may mắn lắm sao?"
"Đúng vậy!"
Trần Tuế An gật đầu, khẳng định câu trả lời của cô.
Anh muốn bày tỏ ý đó, nhưng lại nghĩ rằng, chỉ khi chính người đó tự nhận ra thì mới có ý nghĩa. Người khác nói với cô thì cũng không thể bằng cảm giác ngạc nhiên khi tự mình trải nghiệm, nên anh đã ngầm ám chỉ cô.
"Truyền thuyết kể rằng "nước mắt xanh" là nước mắt của nàng tiên cá, chỉ những người may mắn mới có thể thấy được." Anh tự động bỏ qua một vế, chỉ nhắc lại hai vế còn lại.
"Vậy sao." Tô Nam Chi vuốt cằm, suy nghĩ gì đó, rồi ngẩng lên nhìn Trần Tuế An, ánh mắt đầy mong chờ, tò mò hỏi: "Vậy nếu mình ước điều gì đó có thành sự thật không?"
"Có thể?"
Anh là người duy vật, không tin vào những điều này, nhưng vẫn không nỡ làm cô thất vọng, liền tiếp lời cô.
"Cô thử xem?"
Tô Nam Chi suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra dạo này mình có mong muốn gì cấp bách, nên cô cũng gạt bỏ ý định đó. Không có mong ước ngược lại lại là điều tốt, đôi mắt cô cong cong, cười đáp: "Nhưng dạo này tôi có vẻ không có mong muốn gì hết."
Đáng lẽ ra phải cảm thấy tiếc nuối, nhưng trong giọng nói của cô lại có chút vui mừng.
Không ngờ cô lại trả lời như vậy, Trần Tuế An ngẩn người một chút, rồi sau đó hiểu ra. Ý của cô là: cô rất hài lòng với hiện tại, và cũng vì vậy mà cô cảm thấy hạnh phúc.
Anh cũng thật lòng cảm thấy vui cho cô, niềm hạnh phúc theo đó mà lan tỏa. Trần Tuế An không tự chủ được mà cong khóe môi, thốt ra: "Không có mong muốn gì, đó chính là mong muốn tuyệt vời nhất rồi."
Hai người nhìn nhau, thấy được sự chúc phúc trong mắt nhau, nụ cười trên môi cũng rạng rỡ hơn.
Khi thật lòng quan tâm đến một người, khi người đó buồn, bạn cũng sẽ buồn theo; khi người đó hạnh phúc, bạn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.
Trần Tuế An bây giờ chính là như vậy.
Anh còn mong Tô Nam Chi cảm thấy vui vẻ hơn cả chính bản thân cô.
Trần Tuế An nghiêng đầu, phát hiện ra ánh sáng xanh lam đáng ngờ, liền vỗ vai Tô Nam Chi, chỉ tay cho cô xem: "Nhìn kia!"
Theo hướng tay anh chỉ, sóng biển vỗ vào những tảng đá ngầm, xung quanh chúng hiện lên những ánh sáng xanh lam.
Vẫn chưa đến thời điểm "nước mắt xanh" bùng nổ trên diện rộng. Trong đêm tối, phần lớn vùng biển vẫn chìm trong bóng tối, chỉ ở những nơi gần bờ, khi sóng biển xô vào mới tạo ra những ánh sáng xanh.
"Là "nước mắt xanh"!"
Tô Nam Chi reo lên khi nhìn rõ. Không đợi Trần Tuế An phản ứng, cô đã vội vã chạy nhanh đến đó.
Trần Tuế An nhìn bóng lưng cô chạy ngày càng nhanh, bất lực thở dài, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không tắt. Anh ân cần nhắc nhở: "Coi chừng đường, cẩn thận dưới chân đấy."
Trong giọng nói của anh không giấu được sự quan tâm.
"Cô chậm thôi!"
Thấy cô không có ý định dừng lại, vì an toàn, Trần Tuế An liền đuổi theo.
"Đẹp quá!"
Khi anh đến nơi, Tô Nam Chi đã chọn được một vị trí ngắm cảnh, đang đứng trên bãi đá ngắm nhìn "nước mắt xanh" trước mặt.
Trần Tuế An nhặt một nắm đá dưới đất lên, đứng cạnh cô, với giọng điệu cố tình khoe khoang, như đang đòi công, nói: "Nhìn cho kỹ nhé!"
"Tủm" một tiếng, hòn đá trên tay anh bay ra ngoài, tạo nên những đợt sóng lấp lánh ánh xanh.
Hòn đá không trực tiếp chìm xuống đáy, mà nảy lên liên tiếp trên mặt nước tạo thành những vòng tròn ánh xanh, rồi mới dừng hẳn.
"Thần kỳ quá!"
Tô Nam Chi chăm chú quan sát, đây là lần đầu tiên cô thấy có người ném đá mà tạo ra nhiều vòng nước như vậy. Cô cũng bị mê hoặc bởi vẻ đẹp kỳ diệu của thiên nhiên rồi.
Vừa dứt lời, Trần Tuế An đã đưa nắm đá trên tay cho cô: "Cô thử xem, cứ ném thẳng là được."
Tô Nam Chi nhận lấy một hòn đá từ tay anh.
Thấy cô khách khí như vậy, Trần Tuế An liền nắm lấy cổ tay cô, thừa lúc cô chưa kịp nắm chặt tay lại, anh đổ hết số đá trong tay vào lòng bàn tay cô, rồi hài lòng nói: "Cho cô hết đấy, tôi đi nhặt tiếp."
Màn đêm che giấu đôi tai đang ửng hồng của Tô Nam Chi, giúp cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhận lấy những viên đá.
Viên đá nằm trong lòng bàn tay anh, trên mặt đá còn vương chút hơi ấm chưa tan, qua làn da tay, nhiệt độ từ từ truyền sang.
Tô Nam Chi học theo động tác vừa rồi của anh, lấy một hòn đá lên, vung tay qua lại vài lần, tìm đúng thời điểm, cô ném hòn đá đi.
"Tủm."
Chỉ nghe một tiếng vang, hòn đá vừa chạm nước đã tạo ra một vệt sáng xanh, rồi chìm xuống đáy biển.
Cô không cam lòng, thử lại vài lần nữa, ném hết đá trong tay rồi mà vẫn không thấy hiệu quả như ý, có chút thất vọng.
Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Trần Tuế An, cảm giác thất vọng liền tan biến.
"Tôi dạy cô."
Giọng anh vô cùng chân thành.
Anh lại đặt một nắm đá vào tay cô, rồi cúi xuống nhặt vài viên để làm mẫu.
"Như thế này." Trần Tuế An làm động tác lớn, thị phạm cho cô xem: "Dùng lực ở cánh tay."
Tô Nam Chi nghiêng người, học theo động tác của anh, bắt chước từng chút một.
Cô rất thông minh, chỉ cần anh chỉ một chút là hiểu ngay, dưới sự hướng dẫn của Trần Tuế An, chỉ qua vài lần cô đã làm được.
Nhìn hòn đá nảy lên trên mặt nước vài vòng, Tô Nam Chi nắm chặt tay, reo lên vui sướng: "Yes!"
Biết Trần Tuế An ở bên cạnh, cô tự tin đi xuống mép nước.
Cô nhấc váy, đi đến chỗ nước nông, đứng trụ bằng một chân, rồi nhấc chân còn lại lên, dậm mạnh xuống nước, tạo ra những đợt sóng lớn, kèm theo những ánh sáng xanh lấp lánh.
Trần Tuế An không xuống nước, chỉ đứng trên tảng đá ngầm nhìn cô.
Sóng nước bắn tung tóe, cô chơi rất vui vẻ. Dù cô đang quay lưng lại, nhưng trong đầu anh lại tự vẽ nên hình ảnh của cô lúc này.
Nghĩ đến những truyền thuyết về "nước mắt xanh", một người theo chủ nghĩa duy vật như anh, vào lúc này lại mong những điều tốt đẹp đó sẽ trở thành sự thật.
"Nước mắt xanh" huyền bí, lãng mạn, không phải lúc nào cũng gặp được.
Truyền thuyết kể rằng, những người cùng nhau ngắm "nước mắt xanh" sẽ có thể bên nhau đến trọn đời.
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");