(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cuối cùng, sau hồi im lặng căng thẳng, Tô Nam Chi vẫn để Trần Tuế An cõng về.
Anh không nói một lời, quay lưng, khom người để cô dễ dàng leo lên.
Tô Nam Chi chần chừ đôi chút, rồi cũng trèo lên lưng anh, tay khẽ vòng qua cổ.
Cô nằm trên lưng anh, bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào da, chỉ trong thoáng chốc đã thấm ướt chiếc áo mỏng của Trần Tuế An.
Hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa, sưởi ấm cả chiếc áo, xua tan đi cái lạnh mà cô đang cảm nhận.
Tô Nam Chi ôm chiếc thùng đầy hải sản, nằm yên trên lưng Trần Tuế An, để anh cõng cô về nhà.
Cả hai người đều im lặng, không ai lên tiếng.
Trần Tuế An bước đi trên những viên sỏi, tạo nên âm thanh xào xạc khe khẽ. Trong chiếc xô, những con ốc va vào nhau, vang lên những tiếng leng keng trong trẻo, hòa cùng tiếng sóng biển vỗ về.
Tô Nam Chi im lặng, vì cô vẫn chưa tìm ra cách nào để kể cho Trần Tuế An nghe ngọn nguồn của sự việc.
Còn Trần Tuế An thì không biết nên nói gì, cũng không biết nên đứng ở vị trí nào để trò chuyện với cô.
Đường về nhà phần lớn là dốc, nhưng Trần Tuế An vẫn bước đi vững vàng, từng bước, từng bước tiến về phía trước.
Ánh mặt trời chói chang, nhưng Tô Nam Chi lúc này chẳng còn tâm trạng đâu mà ngắm cảnh biển. Mọi thứ xung quanh đều trở nên vô vị, lần đầu tiên cô thấy đường về nhà sao mà dài đến thế.
Cô không dám dồn hết trọng lượng cơ thể lên người anh, mà chỉ tựa vào với tư thế khá gượng gạo, cố gắng giảm bớt gánh nặng cho anh. Cảm giác không thoải mái khiến hơi thở cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cuối cùng, chiếc cầu thang dài dẫn lên con phố dốc cũng hiện ra trước mắt, mắt cô sáng lên. Cô biết, sắp về đến nhà rồi, cuối cùng cũng sắp kết thúc khoảng thời gian khó nhọc này.
Trần Tuế An cõng cô, bước từng bậc thang, chậm rãi đi lên.
Dù Tô Nam Chi khá nhẹ cân, chỉ hơn năm mươi kilogam một chút, nhưng Trần Tuế An vẫn phải cõng cô đi một đoạn đường dốc khá dài. Lúc này, mồ hôi đã lấm tấm trên trán anh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.
Cô cúi đầu xuống, đường quai hàm sắc nét cùng làn da rám nắng của Trần Tuế An hiện ra trong tầm mắt. Cô vội vàng nhìn sang nơi khác, ngượng ngùng không dám nhìn xuống.
Kia là cái gì vậy?
Khi sắp đến ngã rẽ cuối cùng trên đường về nhà, Tô Nam Chi chợt thấy trên tường có một ký hiệu màu trắng, nổi bật trên nền tường đá xám.
Đó là một mũi tên màu trắng, hướng về phía bên phải.
Đúng là hướng nhà của cô.
Ngay lập tức, những thắc mắc trước đó của cô bỗng được giải đáp.
"Này..." Cô khẽ vỗ vào lưng Trần Tuế An, chủ động phá vỡ sự im lặng. "Lúc nãy, tôi không có ý đó."
Trần Tuế An vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút biểu cảm, đáp lại một cách hờ hững: "Ừ."
Sau một thoáng suy nghĩ, cô lấy hết can đảm, hỏi: "Anh có muốn biết tại sao lúc nãy tôi lại né tránh không?"
Nghe vậy, Trần Tuế An khựng lại một chút, rồi tiếp tục bước đi.
Việc cô chủ động nói ra lý do, thay vì tìm một cái cớ qua loa để lấp liếm, trong mắt anh, đó là dấu hiệu cho thấy cô thực sự coi anh là bạn. Dù vậy, anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, che giấu niềm vui trong lòng, khẽ đáp: "Ừ."
"Thật ra... trước kia, tôi..."
Cô thay đổi tư thế, cuối cùng cũng hoàn toàn dựa vào Trần Tuế An, để toàn bộ trọng lượng cơ thể đổ lên lưng anh, hoàn toàn tin tưởng vào anh.
….
Thực tế, mũi tên đó đã được Trần Tuế An vẽ từ ngày thứ hai Tô Nam Chi lạc đường, chỉ là đến hôm nay cô mới phát hiện ra.
Lúc này, Tô Nam Chi đã nhận ra một điều rõ ràng:
Trần Tuế An là người đáng tin cậy, một người mà cô có thể đặt vào vùng an toàn của mình.
Anh khác với những người khác.
**
Gót chân Tô Nam Chi sưng tấy lên, cô phải ở nhà dưỡng bệnh mấy ngày. Trần Tuế An, dì Triệu và Ngô Ưu thay phiên nhau mang cơm đến cho cô.
Ngày nào cũng quanh quẩn trong nhà, lại thêm những cơn mưa dầm dề của miền Nam, cô cảm thấy như mình sắp mốc meo đến nơi. Cơn thèm khát được ra ngoài càng ngày càng lớn, đến khi chân đã có thể đi lại bình thường, cô lập tức lao ra khỏi nhà để tìm Ngô Ưu.
Tô Nam Chi như đang trút giận, dùng đôi đũa chọc mạnh vào con tôm trong bát, than thở với Ngô Ưu: "Mấy ngày nay chán chết đi được!"
Ngô Ưu bận trông cửa hàng, không có thời gian chơi với cô. Dì Triệu thì ban ngày thường ở trang trại, còn Trần Tuế An thì khỏi phải nói. Ban ngày, Tô Nam Chi chỉ có thể xem phim giết thời gian, chỉ đến buổi tối ba người kia mới rảnh để trò chuyện với cô, thế nên cô cảm thấy vô cùng buồn chán.
Ngô Ưu đứng dậy múc cho cô một bát canh, trêu chọc: "Vậy thì em đến trông cửa hàng giúp chị đi, để chị cũng được trải nghiệm mấy ngày như vậy xem sao."
"Cũng được thôi!" Tô Nam Chi biết chị mình đang đùa, cũng vui vẻ đáp lại.
Thực ra, cô không ngại gì, thỉnh thoảng đổi gió một chút cũng thú vị, miễn là Ngô Ưu thấy yên tâm, cô đều có thể chiều theo.
Để chúc mừng cô đã hồi phục, lại bồi bổ thêm cho cô, Ngô Ưu rất hào phóng làm một bàn đầy ắp các món ăn, hai người đã có một bữa ăn kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ.
Ăn xong, Tô Nam Chi một mình đi dạo dọc theo con đường lớn.
Trời bỗng đổ mưa, không lớn nhưng dai dẳng.
Dưới màn đêm đen kịt, ngọn hải đăng trắng cô đơn đứng sừng sững giữa biển khơi, ánh sáng của nó rực rỡ soi sáng cả một vùng biển. Những con sóng cuộn trào như đang kể câu chuyện riêng của chúng.
Tô Nam Chi thở dài bất lực, quay đầu định về nhà.
Ngay góc phố, có một quán bar nhỏ vẫn còn mở cửa. Trước quán là tấm bảng đen, những lời chào đón được viết bằng bút màu rực rỡ, mời gọi mọi người bước vào. Trên bức tường đá, có treo một chiếc gương tròn với dòng chữ đầy ấm áp: “Điều tôi khao khát nhất là yêu thương và tự do.”
Trước cửa, một con mèo nằm lim dim, giả vờ ngủ. Nó khẽ nheo mắt nhìn Tô Nam Chi rồi lại khép mắt, tiếp tục giấc ngủ của mình.
Nội thất bên trong quán rất cổ điển.
Có lẽ, chủ quán là một người rất yêu cuộc sống.
Cô vốn đang vội về nhà, nhưng không hiểu sao lại bị thu hút, dừng chân ngắm nhìn.
Thấy có người đến, chủ quán từ trong vén rèm ra, nhiệt tình mời chào: "Mời vào ngồi đi, coi như là tránh mưa."
Tô Nam Chi không từ chối, bước theo chủ quán vào trong.
Ánh đèn trong quán khá mờ, trên mỗi bàn đều có một chiếc đèn nhỏ hình vũ trụ.
Vừa bước vào, bên trái là quầy bar với đủ các loại rượu, bên phải là một sân khấu nhỏ để ca sĩ biểu diễn, và một cây đàn ghi-ta đặt ở đó.
Bên cạnh quầy bar là một chiếc bàn dài với vài chiếc ghế đẩu cao.
Tô Nam Chi kéo một chiếc ghế đẩu cao ra, ngồi xuống.
Quán bar có những ô cửa kính lớn, ánh đèn màu xanh lam phản chiếu lên những ô kính. Cô quay mặt ra biển, nhìn những hạt mưa dày đặc rơi xuống mặt nước, sóng biển vẫn không ngừng vỗ về.
Chủ quán đưa menu đến, hỏi: "Cô muốn uống gì?"
Dường như nhận ra cô, nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm, anh ta hỏi: "Là cô Tô, Tô Nam Chi đúng không?"
Tô Nam Chi đang xem menu thì giật mình, thắc mắc sao anh ta biết tên mình.
Hiểu ý cô, anh chủ động giải thích: "Tôi là Lâm Quân, bạn của Tuế An."
Đảo Đan Chu không lớn, mọi người đều biết nhau. Việc có một người lạ đến đây rất dễ nhận ra.
Thế nên, việc anh nhận ra Tô Nam Chi cũng không có gì quá bất ngờ.
Menu được làm rất công phu, dày cộp, mỗi trang đều vẽ một loại đồ uống, bên cạnh ghi rõ thành phần và một câu giới thiệu ngắn gọn về loại đồ uống đó.
Tô Nam Chi bị thu hút bởi những hình vẽ, cuối cùng cô gọi một ly "Kẻ trộm thời gian".
Sau khi gọi đồ uống, cô chống cằm nhìn ra biển, suy tư.
Trong một góc khuất mà cô không nhìn thấy, Lâm Quân lén chụp một bức ảnh mờ ảo của cô từ phía sau, rồi gửi cho bạn mình.
Lâm Quân bưng một khay gỗ đi về phía cô, vừa đi vừa nói: "Đồ uống của cô đây."
Ngoài đời hay trong ảnh đều không có gì khác biệt, đều rất đẹp.
Đồ uống có màu hồng nhạt, trên cùng cắm một vài lá bạc hà để trang trí.
Tô Nam Chi nâng ly lên, thử một ngụm. Hương vị không quá gắt, vị chua của bưởi và chanh hòa quyện với chút rượu gin, tạo nên một cảm giác chua ngọt rất dễ chịu.
Để giữ cô lại, Lâm Quân liền bắt đầu tiết mục biểu diễn của mình:
"Tôi không có ước mơ lớn lao."
"Tôi cũng chẳng có gì phải vội."
Giọng nam trầm ấm, dịu dàng vang lên bên tai cô. Tô Nam Chi cất điện thoại, nghiêng người nhìn sang.
Lâm Quân ôm cây đàn ghi-ta, gác một chân lên ghế cao, thành thục gảy lên những nốt nhạc. Giọng hát nhẹ nhàng cất lên.
"Nghe tiếng chó con sủa."
"Lá cây đang cười."
"Gió đang thì thầm."
Giọng hát của anh đầy chất thơ, Tô Nam Chi như chìm đắm vào đó, nhịp nhàng lắc lư theo điệu nhạc, khẽ hát theo:
"Đừng nghĩ ngợi nữa, không cần phải nghĩ nhiều."
"Đừng vội vàng đưa ra câu trả lời."
Tấm rèm bị kéo lên, chuông gió khẽ rung lên, tạo ra tiếng leng keng.
Tô Nam Chi và Lâm Quân cùng nhìn về phía đó.
Trần Tuế An đang đứng ở cửa, tay còn chưa buông tấm rèm, thấy cả hai người đang nhìn mình, anh hơi ngượng ngùng nở nụ cười, vẫy tay, coi như là chào hỏi.
Anh bước vào trong, không ngồi xuống mà tựa người vào quầy bar, trao đổi ánh mắt với Lâm Quân.
"Cười cũng được."
"Khóc cũng được."
"Bản thân mình là người bạn đồng hành tốt nhất."
Lâm Quân hát xong câu cuối cùng, đặt cây đàn ghi-ta xuống, bước xuống sân khấu, vỗ vai Trần Tuế An đầy ẩn ý rồi đi vào bếp.
Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại hai người.
Trần Tuế An mỉm cười với cô, rồi bước nhanh lên phía trước, ngồi trên sân khấu nhỏ, đeo đàn ghi-ta lên, điều chỉnh micro.
Ánh sáng mờ ảo trong căn phòng như che giấu bao nhiêu là cảm xúc.
Tô Nam Chi nghiêng người quan sát từng cử chỉ của anh, vô tình chạm phải ánh mắt của anh, cô vội vã cúi đầu xuống, hút một ngụm đồ uống để che giấu sự bối rối.
Cô siết chặt ly thủy tinh, những viên đá lạnh trong ly cũng không thể xoa dịu được cơn nóng đang bùng lên trong lòng. Cô bối rối, khẽ ho một tiếng.
"Trong hàng tỷ dải ngân hà."
"Phải bay xa đến nhường nào."
"Lạc lối trong hoang mạc."
"Để tìm kiếm hòn đảo của em."
Trần Tuế An dường như đã rũ bỏ vẻ tùy tiện thường ngày, đôi mày khẽ chau lại, cúi đầu gảy đàn, hát những giai điệu dân ca, toát lên một vẻ u sầu, cô đơn.
Tô Nam Chi cắn nhẹ ống hút, giả vờ uống nước, nhưng vô thức ngồi thẳng người khi anh cất tiếng hát, cả người cứng đờ.
Ống hút bị cô cắn móp méo, nhưng mực nước trong ly vẫn không hề thay đổi.
"Anh sẽ luôn nghe thấy tiếng em gọi."
"Vào một ngày nào đó trong tương lai."
Giọng anh độc đáo, quyến rũ, trầm ấm và dịu dàng, khiến người ta không tự chủ được mà bị cuốn theo.
Sau một thoáng do dự, Tô Nam Chi cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống người Trần Tuế An, phía sau là biển cả mênh mông, anh trở thành tâm điểm duy nhất trong màn đêm.
Anh buông cây đàn đang ôm, tháo micro, nhìn Tô Nam Chi, tiếp tục hát câu tiếp theo.
Đôi mắt ấy chứa đựng quá nhiều cảm xúc, chỉ cần nhìn vào một lần thôi cũng đủ khiến người ta say đắm.
"Dù trời có tối tăm."
"Cũng sẽ vượt qua màn đêm đầy sao."
"Chạy đến bên em."
Trong không gian tĩnh lặng, bầu không khí mơ màng lan tỏa không ngừng.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, trái tim Tô Nam Chi bỗng đập nhanh hơn, cả người như bị đông cứng, không thể nhúc nhích. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc tan biến, trong mắt cô lúc này chỉ còn hình ảnh của Trần Tuế An.
Đôi môi anh mấp máy, nhưng lúc này trong đầu cô chỉ toàn là những khoảng trống, cô không thể nghe rõ anh đang hát gì.
"Đến bên em."
"Đến bên em."
"Mãi mãi, mãi mãi."
"Không thể tưởng tượng nổi."
"Chính là hôm nay."
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");