Dư Hạ - Ăn Viên Kẹo Đi

Chương 10




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thủy triều rút, để lại trên bãi biển những con hải sản bị mắc cạn. May mắn thì có thể nhặt được vài con nhím biển.

Tô Nam Chi miệt mài bắt cua, cúi người lật từng tảng đá lớn tìm cua, còn Trần Tuế An thì làm trợ lý chuyên nghiệp, đứng bên cạnh tay trao xô cho cô.

Để bắt cua nhanh hơn, cứ hễ phát hiện con cua nào trong tầm mắt, cô liền phản ứng ngay lập tức, nhanh chóng quỳ xuống, lao vào làm việc, chẳng còn để ý đến những thứ khác, vạt váy đã sớm bị ướt đẫm.

Tô Nam Chi cúi đầu đi về phía trước, căn bản không để ý xung quanh có gì, Trần Tuế An nắm lấy gấu áo khoác của cô, mạnh mẽ gọi cô lại: “Đợi đã.”

“Nhìn sang bên phải.”

Bên phải, trên một tảng đá có một cái lỗ nhỏ, đúng lúc có kẹt một con nhím biển.

Trần Tuế An dùng kìm gõ mạnh vài cái lên gần cái lỗ trên tảng đá.

Âm thanh va chạm giòn tan thu hút sự chú ý của cô, cô đi đến trước tảng đá, nhìn thấy một quả cầu màu tím đỏ toàn thân phủ đầy gai, tò mò nhìn Trần Tuế An, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Nhím biển.” Anh nói xong rồi đưa cái kìm dài cho cô: “Cô thử xem.”

“Hả?” Tô Nam Chi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận lấy cái kìm, hỏi anh: "Gắp trực tiếp lên à?”

Anh gật đầu, tiến lại gần bên cô.

Nhím biển rất thông minh, phần lớn đều ẩn nấp trong những vũng nước được bao quanh bởi đá sau khi thủy triều rút, chúng còn dùng vỏ sò để ngụy trang, rất khó bị phát hiện.

Con nhím biển này do thủy triều dâng lên mà bị cuốn đến đây, đúng lúc gặp phải cái lỗ nhỏ vừa khít với nó, nên không may bị mắc lại trong đó, thủy triều rút đi thì nó cùng với tảng đá lộ ra ngoài.

Nhím biển kẹt chặt trong lỗ, dù Tô Nam Chi dùng hết sức cũng khó có thể kéo nó ra.

“Kẹp không nổi.” Cô quay đầu cầu cứu.

"Cô kẹp vào giữa nó, rồi kéo lên.”

Tô Nam Chi thay đổi tư thế dùng lực, xoay cái kìm 90 độ, đặt ngang, rồi thử lại một lần nữa, vẫn không được, lắc đầu: “Vẫn không được.”

“Thế thì dùng cái này.” Trần Tuế An từ trong túi xách lấy ra một cái xẻng sắt.

Tô Nam Chi nhìn kích thước của cái xẻng, trong lòng âm thầm so sánh một phen, không ngoài dự đoán, đường kính của xẻng lớn hơn nhiều so với chiều rộng của lỗ, ánh mắt do dự, không hiểu hỏi: “Dùng cái này để đào à?”

“Đương nhiên là không rồi.” Trần Tuế An đưa cái xẻng trong tay cho cô, lại lấy từ trong túi ra một cái xẻng sắt khác, bắt đầu làm mẫu.

“Như thế này.” Anh đổi hướng cái xẻng, cầm cán xẻng, trực tiếp dùng phần này để đập nhím biển.

Gai nhím biển rất giòn, dễ vỡ, cũng dễ đâm vào thịt.

“Phải cẩn thận gai, đâm phải rất đau đấy.”

Về phía Tô Nam Chi, anh giơ một tay lên, mở lòng bàn tay ra, che phía trên lỗ, để tránh gai nhỏ bắn tung tóe.

Anh thực hiện động tác nhẹ nhàng, tránh dùng lực quá mạnh khiến mảnh vụn bắn ra.

Anh vừa đập vỡ gai nhím biển, vừa lăn nó vào trong lỗ, động tác rất thuần thục, đảm bảo mọi chỗ đều được xử lý.

“Bây giờ cậu thử xem.”

Anh dời cái xẻng ra, nhường chỗ cho cô.

Gai dài ở ngoài vỏ nhím biển đã bị đập vỡ đi một nửa chiều dài, bây giờ lấy ra dễ như trở bàn tay.

Trần Tuế An tự giác đưa xô đến, đặt cạnh lỗ.

Tô Nam Chi dễ dàng kẹp lấy nhím biển, lấy nó ra, bỏ vào xô.

Trong xô hiện đã đựng khá nhiều con cua, đang bò loạn xạ trong đó, bây giờ lại thêm một con nhím biển.

Trần Tuế An lắc lắc xô, nhìn vào trong, nói: “Bắt thêm vài con nhím biển nữa, về làm đèn nhím biển.”

Ngâm nhím biển trong nước một đêm, loại bỏ gai, rồi mở miệng xử lý sạch ruột bên trong, sau đó tẩy trắng, ngâm trong nước sạch một thời gian, cuối cùng phơi khô, sẽ thu được phần quan trọng nhất của đèn ngủ nhím biển, tiếp theo chỉ cần đặt đèn sáng vào trong vỏ nhím biển đã được xử lý, thiết kế kiểu dáng theo sở thích của mình, là có thể có được một chiếc đèn ngủ nhỏ xinh xắn và tiện dụng.

Anh đã nghĩ ra kiểu dáng của đèn nhím biển rồi, bổ sung thêm: “Tốt nhất là phải tìm được một con sao biển, dán lên trên làm trang trí.”

Như vậy, đèn ngủ sẽ càng độc đáo hơn.

Hai người thong thả đi, vừa đi vừa tìm hải sản, cuối cùng cũng đến chỗ tảng đá lớn.

Trần Tuế An tiện tay chọn đại một tảng đá và dừng lại, cũng không làm anh thất vọng.

Con ốc biển bám chặt vào những tảng đá ngầm, là một trong những món thu hoạch quen thuộc nhất khi đi bắt hải sản.

Tảng đá chôn vùi trong biển, chỉ lộ ra hơn một nửa, phần trên cùng phủ đầy ốc nhỏ, sóng biển không ngừng vỗ vào nó.

Anh bóc một con ốc, đặt trong lòng bàn tay, đưa cho Tô Nam Chi xem.

“Đây là ốc ớt, vỏ có những đường sọc sáng và chấm đen.” Anh đưa con ốc cho cô, rồi tiếp tục giải thích, “Sờ vào sẽ cảm nhận rõ sự thô ráp, có cảm giác hạt lún.”

Tô Nam Chi nghe xong lời anh, dùng ngón tay mài vài cái, rồi mới bỏ vào xô.

“Rầm.”

Ốc ớt rơi xuống xô phát ra những âm thanh rõ ràng.

“Phần đuôi có vị ăn, nhưng ăn vào lại hơi đắng.” Anh nhìn cô, đùa rằng: “Bắt ít thôi, không ngon.”

“Đương nhiên không phải tất cả ốc đều ăn được.” Anh lại bóc một nắm ốc từ tảng đá bên cạnh, mở lòng bàn tay ra, đặt trước mặt Tô Nam Chi, lật mặt ốc lại, để lộ miệng ốc: “anh lấy con ốc ớt lúc nãy ra.”

Anh cũng tiện tay vứt những con ốc còn lại xuống biển, chỉ giữ lại một con.

Lúc này, hai người mỗi người cầm một con ốc trong lòng bàn tay, dựa vào nhau chăm chú quan sát.

“Nhìn ra được điểm khác biệt chưa?”

Tô Nam Chi lắc đầu: “Chưa.”

Trần Tuế An dùng tay chỉ vào vị trí miệng ốc trong tay Tô Nam Chi, trực tiếp đưa ra câu trả lời, rồi lại hỏi: “ Cái này thì sao?”

Tuy anh không dùng lực, nhưng Tô Nam Chi vẫn cảm nhận được, như có lông vũ quẹt qua, ngứa ngứa.

Theo gợi ý của anh, cô như đang làm bài kiểm tra, nhanh chóng phát hiện ra sự khác biệt.

“Miệng ốc ớt lớn hơn.”

“Đúng rồi.” Trần Tuế An gật đầu: “Loại này có độc, không ăn được.”

“Biết rồi.” Cô lấy con ốc đó ra, quan sát kỹ.

“Được rồi, vậy cô cứ tìm ở đây, đừng đi quá xa.” Trần Tuế An để xô lại cho cô, tiếp tục đi vào trong, đến chỗ nước sâu hơn: “Không sao, những gì cô muốn bắt cứ bỏ vào thôi, về nhà sàng lại một lần nữa.”

Tô Nam Chi tìm một chỗ sạch sẽ để đặt điện thoại, cầm xô lên, tiếp tục tìm kiếm trên bờ.

Một con ốc trắng rất lớn, nổi bật giữa một đám ốc ớt nhỏ.

Tô Nam Chi liếc thấy, liền nhanh chóng đi đến, kinh ngạc thốt lên: “Con ốc lớn quá!”

Cô quỳ trên một tảng đá nhỏ, đặt tạm xô ở một chỗ nào đó rồi, bắt đầu bóc ốc.

Có những con ốc bám chặt vào tảng đá, chỉ dùng tay không là không lấy được.

Tô Nam Chi dùng sức kéo ra phía sau, suýt nữa thì ngã, nhưng lại không muốn bỏ cuộc, cuối cùng mới nhớ ra còn có cái xẻng.

Cô làm theo cách Trần Tuế An đã làm, dùng xẻng đâm xuống con ốc.

“Yeah!” Ốc rơi xuống dễ dàng, cô vội vàng dùng tay đỡ lấy.

Lúc này cô đã hoàn toàn tìm thấy niềm vui khi đi bắt hải sản, tràn đầy động lực.

Trần Tuế An cũng nhặt được rất nhiều, còn bắt gặp ốc Phật thủ.

Ốc Phật thủ còn gọi là ốc móng chó, đúng như tên gọi, đỉnh của nó nhọn hoắt, trông giống như móng vuốt, chỗ sóng càng lớn thì ốc càng lớn, thịt cũng càng béo, vị cũng là ngon nhất trong các loại hải sản.

Anh lấy một cái túi đựng hải sản, lúc này đã đựng nửa túi rồi, nặng trịch, đủ cho hai người ăn một bữa tối.

Trần Tuế An dọn dẹp đồ đạc, không định tìm nữa, đi đến chỗ Tô Nam Chi, xem thành quả của cô.

Tô Nam Chi lúc này đang hăng hái, nhìn thấy rất nhiều loại ốc khác nhau, vừa bóc ốc, vừa dùng xô đỡ ở dưới.

Khi thấy Trần Tuế An đến gần, cô lập tức đứng dậy, vẫy tay gọi anh lại, háo hức chia sẻ phát hiện mới của mình: “Anh xem tôi tìm được gì này!”

Chưa đợi anh trả lời, cô liền tự mình tiếp tục nói: “Là bào ngư!”

Giọng điệu lên cao, không khó để cảm nhận được niềm vui của cô.

“Hả?” Trần Tuế An không dám tin, ở chỗ này đi bắt hải sản mà tìm được bào ngư quả là một chuyện hiếm.

Ít nhất là anh chưa từng tìm được.

“Tiếc rằng chỉ là loại mini.”

Tô Nam Chi cảm thấy tiếc nuối.

Nghe thấy câu này, anh cũng hiểu ra.

Bước đến xem, quả nhiên.

Cô đã nhận nhầm nhím biển thành bào ngư.

Trần Tuế An thấy trên mặt cô vẫn còn tươi cười, im lặng một lát, không đành lòng nói sự thật: “con này của cô thực ra là ốc mũ tướng quân.”

Nghe xong câu này, nụ cười trên mặt Tô Nam Chi bỗng cứng đờ lại, không cười nổi nữa, không giấu nổi vẻ thất vọng.

Thấy vậy, anh vội vàng bổ sung, an ủi cô: “Nhưng đều là sinh vật cùng lớp, làm tròn lên một chút thì cô nói cũng không sai.”

Lý do gượng ép quá.

Tô Nam Chi bị cái cớ mà anh tìm ra làm cho lúng túng, nhưng lại cảm thấy buồn cười, cất đi vẻ thất vọng lúc nãy, ngược lại trêu chọc: “anh nghe xem có hợp lý không?”

Trần Tuế An thì lại rất đắc chí, đổ hết đồ trong túi vào xô, cười cười đáp lại cô: “Sao lại không hợp lý chứ?”

Cho dù là cái cớ đó có tốt hay không tốt, miễn sao có thể an ủi người khác thì đều là cái cớ tốt.

Sóng càng lớn, ốc càng lớn, và các loài hải sản cũng càng phong phú.

Tô Nam Chi cũng nhận ra quy luật này, lúc này đã chẳng buồn để ý đến mấy con ốc nhỏ, cô đặt xô lên đá ngầm, càng ngày đi càng sâu vào bên trong, chỉ chọn những con lớn.

Trần Tuế An tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, đảm bảo Tô Nam Chi nằm trong tầm mắt của anh, nhìn thấy cô đi sâu vào bên trong, lớn tiếng dặn dò: “Đừng đi quá xa, nước đến đầu gối thì đừng đi nữa.”

Tô Nam Chi lúc này đang bận rộn bắt hải sản, không nghe kỹ lời anh nói, tùy tiện đáp lại: “Được.”

Nước biển từ chỗ không qua mắt cá chân của cô, từ từ dâng lên đến chỗ cách đầu gối vài centimet.

Váy tuy đã được cô kéo lên, nhưng vẫn bị ướt đẫm hơn một nửa.

Tô Nam Chi nhìn thấy một loại ốc chưa từng thấy, trực tiếp đạp lên một tảng đá nhỏ, quỳ xuống tại chỗ, bắt đầu bóc ốc.

Trần Tuế An quan sát một lúc, thấy cô không đi vào sâu nữa, yên tâm lấy những con ốc bên cạnh, sàng lọc trước một lượt.

“Á!”

Trần Tuế An nghe thấy một tiếng thét chói tai, sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống nước.

Anh vội vàng ngẩng đầu lên, phát hiện vị trí lúc nãy Tô Nam Chi đang ở đã trống không, không chút do dự, lập tức đặt xô xuống, chạy nhanh về phía trước làm những giọt nước lớn bắn tung toé lên, ướt vạt quần anh.

“Tô Nam Chi!”

Anh lớn tiếng gọi.

Thực tế, chỉ vài giây trước, Tô Nam Chi đã ngã xuống nước theo một cách rất đặc biệt.

Chỗ cô đứng sóng không nhỏ, nhưng nhờ độ cao của tảng đá mà sóng chỉ có thể đánh vào lưng cô, nên cô không để ý, tập trung sức lực bóc ốc, nhưng một con sóng khác lại đánh tới do không đứng vững nên cô liền bị sóng đánh tới ngã nhào xuống biển.

Cô chống hai tay lên đá, và thế là có một cuộc “gặp gỡ thân mật” với đại dương.

Nước biển tuy chỉ đến đầu gối cô, nhưng sóng liên tục đánh vào người cô, làm mờ tầm nhìn, cảm giác sợ hãi không ngừng nhấn chìm cô bị sặc vài ngụm nước, mới chống được dậy rồi ngồi lên.

Trần Tuế An đến nơi vội vàng đỡ cô dậy.

Cả người cô vừa được vớt lên từ biển, quần áo dính chặt vào người, vẫn đang nhỏ nước xuống, nước biển chảy dọc theo gò má cô xuống dưới, mái tóc ướt đẫm cũng dính chặt vào da đầu, những giọt nước chảy dọc theo cổ xuống áo, cả người rất thảm hại.

“Hít.” Vừa đứng dậy, cô liền cảm thấy đau ở mắt cá chân, hít một hơi lạnh.

Trần Tuế An nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cô, sắc mặt căng thẳng, vội vã hỏi: “Sao vậy?”

Cơn đau ở chân càng lúc càng rõ rệt, để không cho Trần Tuế An phải lo lắng, cô nhẫn nhịn cơn đau, giả vờ thoải mái, nói: “Hình như bị bong gân rồi.”

Vì cả người đã bị bẩn hết rồi, cũng không còn gì phải e ngại nữa.

Anh trực tiếp đỡ Tô Nam Chi ngồi lên tảng đá phía sau cô, rồi anh ngồi xổm xuống, không cho phép cô từ chối: “Cái chân đó, để tôi xem.”

Vừa bị làm cho hoảng sợ, Tô Nam Chi mặt mày nhợt nhạt, trông rất mệt mỏi. Cô ngồi yên trên đá, im lặng, chỉ khẽ động đậy chân phải.

Trần Tuế An nâng chân cô lên, kiểm tra vết thương.

“Đừng cử động.”

Tô Nam Chi ngoan ngoãn giữ nguyên tư thế, không cử động lung tung, ngồi yên, nhưng vẫn có chút không tự nhiên, hàng mi dày của cô không ngừng chớp chớp.

Lòng bàn tay cũng không khá hơn là mấy, lúc ngã xuống đã chống tay lên tảng đá, tuy không bị trầy xước, nhưng cũng đã đỏ ửng lên.

Vết bầm tím đáng sợ ở mắt cá chân cô khiến Trần Tuế An rất đau lòng, anh cũng hối hận vì đã dẫn cô đi bắt hải sản.

“Đau không?”

Anh không dám dùng tay chạm vào, chi chạm hờ hờ trên không.

Giọng nói đầy tự trách và đau lòng.

Cô cố gắng nở một nụ cười, lắc đầu, an ủi anh: “Không đau.”

“Đi thôi, đi qua bên kia trước đã.”

Anh buông chân cô xuống, đỡ Tô Nam Chi, định dẫn cô ra bờ.

“Chờ đã!” Tô Nam Chi không đồng ý, không chịu đi theo anh, chỉ vào chỗ vừa ngã xuống, có chút áy náy, nói: “Ốc chưa lấy.”

Cực kỳ thư giãn.

“……”

Đến lúc này rồi, còn nhớ đến việc nhặt ốc, Trần Tuế An vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhặt ốc.

Tô Nam Chi cũng biết hành động này rất buồn cười, nở một nụ cười lúng túng, giải thích: “tôi không thể cứ thế mà ngã được chứ! Như vậy thì quá phí!”

Trần Tuế An cúi đầu nhặt ốc, không nương tay mà châm chọc: “Lý do lệch lạc.”

Tự biết mình có lỗi, cô cười cười, không đáp lại.

Trần Tuế An dìu cô ra bờ, lại để cô kiểm tra xem còn vết thương nào khác không.

Tình trạng hiện tại của Tô Nam Chi, đứng còn khó khăn, nói chi đến việc đi bộ về nhà.

“Đi thôi, tôi cõng cô về.”

Anh nói ra câu này một cách rất tự nhiên.

Trong đầu Tô Nam Chi đột nhiên hiện lên những hình ảnh trước đây, khiến cô cảm thấy không thoải mái, ánh mắt lộ rõ sự chán ghét. Cô kéo chân bị thương, lùi lại một bước, cố ý tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Trần Tuế An nhận thấy ánh mắt của cô, anh bị phản ứng của cô làm tổn thương. Ánh mắt nhìn Tô Nam Chi lộ rõ sự buồn bã và tủi thân, đồng thời trong lòng anh dâng lên một cơn giận dữ khó tả.

Vậy nên trong mắt cô, anh là một kẻ vô liêm sỉ sao?

Anh thực sự coi Tô Nam Chi là bạn bè, hiện tại cô cơ bản là không thể tự mình đi bộ về nhà, nên mới chủ động đề nghị cõng cô.

Sự hiểu lầm và nỗi tủi thân cùng với sự thiếu tin tưởng từ Tô Nam Chi khiến anh cảm thấy tuyệt vọng và tức giận, lòng như bị nghẹn lại.

Muốn chất vấn cô, trong mắt cô, anh rốt cuộc là người như thế nào.

Anh há miệng, cuối cùng vẫn không nói ra điều gì.

Để ý đến phản ứng thái quá của mình lúc nãy, Tô Nam Chi luống cuống, vội vàng giải thích với anh: “Không phải, tôi không có ý đó.”

Nhìn thấy vẻ luống cuống của Tô Nam Chi, sự tức giận của anh giảm đi một nửa, lời chất vấn sắp thốt ra biến thành giọng điệu bất lực và tủi thân.

“Tô Nam Chi, cô có thể…”

“Thử tin tưởng tôi được không.”

Nói đến cuối cùng, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Đưa tôi vào vùng an toàn của cô có được không.”

Trong mắt anh đầy chứa đầy buồn bã, còn mang theo một chút cầu xin.

Tô Nam Chi đứng sững tại chỗ, không biết phải giải thích thế nào, tim cứ như bị ai đó đâm vào, từng cơn đau nhói cứ thế lan tỏa.

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.