Dư Hạ - Ăn Viên Kẹo Đi

Chương 45: Ngoại truyện 4 (Hoàn toàn văn)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhà nhà trong làng của đảo nhỏ đều treo đèn lồng đỏ, đèn đường cũng được trang trí đèn màu và đèn lồng đỏ, không khí Tết rộn ràng tràn ngập khắp nơi.

Năm nay, Tết của Tô Nam Chi có chút khác biệt so với mọi năm. Trước đây, cô sẽ về nhà đón Tết với bố mẹ, nhưng năm nay, cô lại đón cả nhà đến đảo Đan Chu.

“Em thấy anh mặc cái này thế nào?”

Lần đầu tiên gặp bố mẹ bạn gái, Trần Tuế An vô cùng căng thẳng, anh đã chuẩn bị từ nhiều ngày trước, từ việc chọn quà đến trang phục, người ít khi do dự như anh cũng gặp khó khăn trong khoảnh khắc quan trọng này, cứ chần chừ mãi.

Tô Nam Chi ngồi bên mép giường, nhìn biểu cảm của anh qua gương.

“Cái này hay cái này?”

Trong gương, Trần Tuế An mỗi tay cầm một chiếc áo khoác, luân phiên so sánh trước ngực, bên cạnh giường còn bày một hàng quần áo chờ đợi được thử.

Tô Nam Chi cắn một miếng táo, thong thả đánh giá: “Trước giờ em chưa thấy anh có nhiều quần áo thế này.”

Thật khó tin, số lượng quần áo này đã là kết quả sau khi anh sàng lọc kỹ lưỡng. Tô Nam Chi tưởng tủ quần áo của anh toàn đồ tối màu, kiểu dáng cổ điển khó phân biệt.

Thấy cô có vẻ như đang xem náo nhiệt, Trần Tuế An từ bỏ việc cầu cứu, ném những bộ quần áo trên tay xuống giường, lại lấy một bộ khác, cởi áo khoác ra, khoác lên người, liên tục soi gương.

Trần Tuế An "như đối mặt với kẻ thù lớn", Tô Nam Chi hiếm khi thấy anh căng thẳng đến mức vụng về như vậy. Bình thường anh luôn giải quyết mọi vấn đề khó khăn một cách điềm tĩnh, tự tin, vậy mà giờ đây lại lo lắng vì việc gặp ba mẹ bạn gái, anh chuẩn bị kỹ càng từng chi tiết nhỏ, không dám sơ suất chút nào.

Tô Nam Chi xem đủ trò vui, cuối cùng cũng ra tay giúp đỡ, đứng dậy giúp anh phối đồ.

“Bộ này đi, bộ này đẹp hơn.”

Ngày bố mẹ Tô Nam Chi đến, hai người đến sân bay đón. Trên đường đi, Trần Tuế An vô cùng căng thẳng, liên tục tập thoại tự giới thiệu với Tô Nam Chi.

“Cháu chào bác gái, bác trai…”

“Bố mẹ em không ăn thịt người đâu.” Tô Nam Chi bịt miệng anh lại, không cho anh nói tiếp, “Họ chắc chắn sẽ rất thích anh.”

“Em đảm bảo.”

Cô giơ ba ngón tay lên, quả quyết đảm bảo.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô, cả người như được phủ một lớp filter lung linh, sự lo lắng bất an của Trần Tuế An cũng dần tan biến.

Đúng như cô nói, bố mẹ Tô Nam Chi rất dễ gần và rất thích anh. Ngay khi gặp mặt, họ đã nhiệt tình chào đón Trần Tuế An, còn mang theo rất nhiều đặc sản, nói muốn cho cả nhà anh cùng thưởng thức.

Hai gia đình cùng nhau ăn tối, Trần Tuế An làm đầu bếp, Tô Nam Chi ở bên ngoài trò chuyện cùng gia đình.

Dì Triệu và mẹ Tô Nam Chi cùng tuổi, ban đầu cả hai đều hơi ngượng ngùng, ngồi trên ghế sofa không biết nên nói gì, nhưng rất nhanh đã thân thiết với nhau. Tô Nam Chi đã gửi rất nhiều đặc sản Đan Chu về nhà, mẹ cô là người nội địa, không giỏi chế biến hải sản, nhân cơ hội này, mẹ cô cũng muốn hỏi Dì Triệu để mở rộng thêm số lượng món ăn ngon.

Tô Nam Chi ở bên ngoài xem ti vi cùng ba.

Ba Tô Nam Chi nhìn bóng dáng Trần Tuế An đang bận rộn trong bếp, đặt lòng bàn tay lên mu bàn tay Tô Nam Chi, nhẹ nhàng vỗ về.

Hai người già rất thoáng, Tô Nam Chi mãi không yêu đương, họ cũng không vội vàng. Tình cảm cần có duyên phận, nếu không gặp được người thích hợp, Tô Nam Chi sống vui vẻ một mình cũng tốt, hôn nhân không phải là điều bắt buộc trong cuộc đời, chỉ khi gặp được người tốt thì mới cần suy nghĩ có nên bắt đầu một cuộc hôn nhân hay không, tóm lại, chỉ cần Tô Nam Chi hạnh phúc, họ đều ổn.

Hai người cũng đã biết gần hết những chuyện xảy ra với Tô Nam Chi khi ở Đan Chu, Trần Tuế An là người có trách nhiệm, phẩm hạnh tốt, chăm chỉ và tốt bụng, đó là điều kiện tốt đủ để dựa dẫm.

Thực tế, trước khi gặp Trần Tuế An, ba Tô Nam Chi cũng rất lo lắng, vừa mong chờ gặp được người con rể tương lai, vừa sợ anh không phải là người phù hợp. Nhưng khi gặp Trần Tuế An ở sân bay, ông đã rất yên tâm.

Ánh mắt không thể lừa dối được, khi nhìn Tô Nam Chi, tình yêu không thể che giấu, lần đầu tiên gặp bố mẹ bạn gái, anh vụng về nhưng lại chu đáo, tỉ mỉ, ba Tô Nam Chi không còn lo lắng nữa, sẵn sàng tin tưởng anh.

Âm thanh của dụng cụ nấu ăn va chạm với chảo sắt vọng ra từ căn bếp.

“Chính là anh ấy?”

Tô Nam Chi dừng lại vài giây, mới nhận ra ba đang nói chuyện với mình.

“Ừm.” Cô nhìn bóng lưng rộng rãi trong bếp, mỉm cười gật đầu, “Chính là anh ấy.”

Vẫn luôn là anh ấy, chưa từng thay đổi.

Nhận thấy con gái đang không tập trung, ngay cả bộ phim truyền hình hay nhất cũng không thể thu hút được cô, ba Tô Nam Chi vẫy tay, ra hiệu cho cô đi: “Đi đi!”

Ngay sau đó, Tô Nam Chi nhanh chóng đứng dậy, chạy đến bếp.

Mẹ Ngô và Dì Triệu không biết lúc nào đã ra sân đi dạo, Tô Nam Chi đặt một chiếc ghế nhỏ trong bếp để giúp Trần Tuế An, ba cô một mình ngồi trên ghế sofa xem ti vi.

Ánh hoàng hôn nhuộm vàng bầu trời, tiếng thuyết minh trong phim truyền hình và âm thanh xào nấu trong bếp hòa quyện vào nhau, tràn ngập không khí ấm áp của gia đình.

Tình yêu gắn kết chặt chẽ hai gia đình xa lạ lại với nhau.

**

Tháng sáu, homestay bắt đầu hoạt động thử nghiệm.

Chỉ có hai nhóm khách trong giai đoạn thử nghiệm, một nhóm là Bạch Thục Ý và đồng nghiệp của cô, một nhóm là fan của Kiều Tư Dao.

Hướng phát triển tương lai của Homestay là tổ chức các buổi team building cho công ty, công ty của Bạch Thục Ý tình cờ có nhu cầu team building, vậy nên để họ đến trải nghiệm là điều tuyệt vời nhất; Kiều Tư Dao đã quảng cáo homestay trên tài khoản của mình, giờ đây cô ấy đang tổ chức quay số để mời fan đến trải nghiệm, một mặt để đáp lại sự yêu mến của fan, mặt khác sự phát triển của homestay cũng cần những vị khách lạ đến du lịch, tổng hợp ý kiến của hai nhóm khách hàng tiềm năng này để cải tiến.

Homestay có tổng cộng ba tầng, tầng một là khu vực chung và phòng của nhân viên homestay, tầng hai và ba là phòng ngủ của khách.

Để mang lại trải nghiệm tốt nhất cho khách hàng, mỗi phòng đều có cửa sổ kính lớn, đúng nghĩa là homestay view biển tuyệt đẹp.

Hai nhóm khách đến homestay cùng một ngày, Tô Nam Chi và Kiều Tư Dao mỗi người dẫn theo một nhân viên đến điểm hẹn đã định, cùng đưa tất cả khách về homestay.

Không có nhiều người, khoảng hai mươi người, homestay đã có khách, trở nên nhộn nhịp.

Buổi chiều, một quầy nướng được dựng lên trong sân, khách có thể tự nướng, tầng một còn có phòng DIY, homestay cung cấp các vật liệu như vỏ sò, vỏ ốc… để họ có thể tự làm chuông gió, đèn nhím biển theo sở thích cá nhân, bếp mở cũng có thể cho khách sử dụng.

Quán bar của Lâm Quân nằm gần homestay, chỉ cách ba phút đi bộ. Nếu khách muốn vừa ngắm biển vừa nghe nhạc, thưởng thức một ly rượu, có thể ghé qua quán. Với hóa đơn lưu trú của homestay trong ngày, khách sẽ được hưởng ưu đãi đặc biệt.”

Tiếng cười rộn rã vang vọng trong sân, những vị khách đến từ khắp nơi tụ họp ở đây, nhanh chóng trở nên thân thiết, tìm được những chủ đề chung, cùng trò chuyện về cuộc sống của nhau.

Tô Nam Chi đứng ở quầy lễ tân, chống cằm, nhìn dòng người qua lại trong sân, chỉ thấy tuyệt vời.

Cô đã có một mùa hè độc nhất vô nhị ở đảo Đan Chu, và cô hy vọng tất cả những người đến đây đều có thể trải qua một kỳ nghỉ vui vẻ.

“Đi thôi!”

Bạch Thục Ý đi đến từ ngoài sân, cầm hai chai cocktail đặc biệt của quán Lâm Quân.

Chai rượu đặt trên bàn, tiếng va chạm trong trẻo bị tiếng ồn xung quanh át đi.

“Uống một ly!”

Tô Nam Chi tiện tay lấy hai chiếc ly, bước ra khỏi quầy thu ngân.

Đảo có sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn, gió biển lạnh lẽo đã ập đến ngay khi vừa bước ra ngoài.

Gió lạnh thổi qua, khiến cả hai nheo mắt lại.

Tìm một góc nhỏ tùy ý, di chuyển hai chiếc ghế dài ra, hai người ngồi quay mặt ra biển.

Tiếng ly thủy tinh va chạm bị tiếng ồn xung quanh lấn át.

Mặt biển tối đen, chỉ có thể dựa vào tiếng sóng biển không ngừng dâng lên để tưởng tượng ra cảnh mặt biển cuồn cuộn.

Họ đã mở tài khoản mạng xã hội trên các nền tảng khác nhau dưới tên homestay, do Kiều Tư Dao chịu trách nhiệm quản lí.

Kiều Tư Dao ngồi bên quầy nướng trò chuyện với fan, đồng thời quay những cảnh cần thiết.

Cho dù áp lực có lớn đến đâu, mỗi người đều có thể tìm được sự thư giãn trong khoảnh khắc ngắn ngủi của đêm nay.

“Tớ thấy cậu bây giờ rất tốt.”

Bạch Thục Ý nhìn quanh, rất xúc động.

“Sao thế?”

“Hồi chúng ta còn ở cùng, tớ có gợi ý cậu đổi việc nhớ không?” Bạch Thục Ý giải thích với cô, “Có lần cậu liên tục tăng ca gần cả tháng, trông người mệt mỏi lắm.”

Tuy không hay lắm, nhưng cô ấy vẫn nói: “Tối hôm đó tớ không ngủ được, sợ cậu đột tử.”

Ký ức liên quan của Tô Nam Chi cũng nhờ câu nói này mà lại hiện lên.

Trong thời gian đó, công ty nhận được một dự án lớn, người phụ trách đột nhiên nghỉ việc, vì vậy cô tạm thời đảm nhiệm, được bổ nhiệm làm người phụ trách dự án mới, lúc bận rộn nhất, cả tuần cô chỉ về nhà được vài lần.

Cô bừng tỉnh, không trách được hôm đó khi cô về nhà, Bạch Thục Ý lại giật mình.

Tuy không soi gương, nhưng Tô Nam Chi cũng biết chắc mình trông như “người chết sống lại”, về nhà không ăn cơm, nằm ngủ luôn, nếu đổi lại là cô, cô chắc cũng bị giật mình.

“Không biết cậu làm thế nào mà có thể kiên trì như thế!”

Bạch Thục Ý vẫn thấy đau lòng vì điều đó.

Làm việc là vì cuộc sống, cô không tán thành việc hy sinh cuộc sống vì công việc.

Con người vẫn phải dành thời gian cho bản thân mới tốt.

“Chẳng phải tớ đã khôn ngoan mà nghỉ việc rồi sao!” Tô Nam Chi biết cô bạn lo lắng, đứng dậy, nhảy vài cái, muốn xóa tan sự lo lắng của cô ấy, “Bây giờ tớ không phải rất khỏe mạnh sao!”

Nghỉ việc quả thực là một quyết định sáng suốt.

Bạn bè của Tô Nam Chi biết cô nghỉ việc đều chúc mừng cô thoát khỏi biển khổ, bắt đầu cuộc sống mới.

Không ai cho rằng mất việc sẽ làm cuộc sống sụp đổ.

Nếu không có can đảm nghỉ việc cũng không sao, nhưng hãy dành cho mình một chút thời gian riêng tư, tránh xa công việc, làm những việc mình muốn làm.

Trần Tuế An dọn dẹp xong việc ở trang trại nuôi trồng, liền vội vàng đến homestay, hôm nay là ngày đầu tiên hoạt động, khoảnh khắc quan trọng như vậy, anh không thể vắng mặt.

Ánh trăng rơi xuống sân, sân rộng cũng trở nên hơi chật chội vì có người ngồi rải rác khắp nơi.

Thấy Tô Nam Chi mặc quần áo mỏng, ngồi trong sân trò chuyện, anh đi thẳng vào nhà.

“Đây này!”

Bạch Thục Ý đang nói chuyện, liếc thấy bóng dáng quen thuộc, ngưng lời, ra hiệu cho Tô Nam Chi.

Tô Nam Chi nhìn theo ánh mắt cô ấy, nở nụ cười, “Xong việc rồi à!”

Vui mừng vì anh xuất hiện sớm như vậy, không phải vì sự xuất hiện của anh.

Bởi vì cô biết, anh nhất định sẽ đến.

“Ừm.”

Anh khoác chăn lên người Tô Nam Chi.

“Ngoài trời gió lớn.”

Bạch Thục Ý cũng không bị bỏ lại, anh lấy hai tấm chăn, đưa tấm chăn còn lại cho cô ấy.

“Thật chu đáo nha!”

Không làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người, Trần Tuế An đưa chăn xong, tự giác rời đi, vào nhà giúp đỡ mọi người.

Bạch Thục Ý bọc mình thật kỹ, ngước nhìn bầu trời đầy sao, chân thành chúc phúc: “Nam Chi của chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc!”

Trăng sáng cao treo, màn đêm buông xuống.

Tấm chăn xua tan cái lạnh của đêm.

**

Homestay đã tiến hành cải thiện và chỉnh sửa dựa trên những phản hồi nhận được trong thời gian thử nghiệm.

Khách hàng trong giai đoạn thử nghiệm rất nhiệt tình, họ cũng đã đăng tải những bài chia sẻ liên quan trên mạng, quảng bá cho homestay.

Tháng bảy, homestay chính thức khai trương, đón tiếp những vị khách đầu tiên.

Ngày khai trương, bố mẹ Tô Nam Chi, Bạch Thục Ý, Ngô Ưu, Lâm Quân, Trần Tuế An, Dì Triệu… đều đến.

Cổng homestay trải thảm đỏ, bày đầy những lắng hoa, tượng trưng cho việc kinh doanh phát đạt.

Tiếng pháo nổ vang bên tai.

Tô Nam Chi và Kiều Tư Dao cầm kéo, bắt đầu cắt băng khánh thành.

“Khai trương đại cát!”

“Trong thời đại nhịp sống nhanh như này, hy vọng mọi người có thể tìm thấy ý nghĩa cuộc sống và tìm được những khoảnh khắc bình yên tại đảo Đan Chu,tại homestay Dư Hạ!”

Tô Nam Chi đặt tên homestay là “Dư Hạ”.

Dư Hạ: Mùa hè thuộc về tôi.

“Chúc mọi người có một khoảng thời gian tuyệt vời và độc đáo ở đảo Đan Chu.”

Tô Nam Chi nhìn qua đám đông, hướng mắt về phía Trần Tuế An.

Đám đông chen chúc, nhưng em chỉ thấy được anh.

Hai người nhìn nhau giữa dòng người, tiếng tim đập được phóng đại vô hạn, thời gian như bị đóng băng, giây phút này, chỉ còn lại hai người.

Em đã tìm thấy mùa hè thuộc về mình, còn anh thì sao?

“Mỗi người đều sẽ gặp được mùa hè thuộc về mình!”

Trong mùa hè này, Tô Nam Chi đã nắm bắt được mùa hè vĩnh cửu thuộc về mình.

(Hoàn)

Editor: Kites

Nguồn: Bán Hạ

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.