Thời gian trôi qua như chớp mắt, kì hẹn ba ngày sau của bọn họ cũng đã đến. Lần này, ở phía Tử Lăng và Cẩn Ngọc chỉ có hai người đích thân vào trong kho, còn Danis, Dương Thần và người của họ được bao vây bên ngoài. Tất nhiên, Tư Không Tam cũng mang theo rất nhiều người, bản thân cũng chỉ trực tiếp vào trong kho một mình như đã hẹn, tuyệt đối không muốn để Tư Không Tà Dương nhúng tay vào chuyện lần này.
Buổi tối, không gian u ám mịt mù bao trùm lấy nhà kho rộng lớn. Tử Lăng cẩn trọng mở hết đèn trên trần nhà, nhưng cũng không tránh khỏi những kệ hàng, thùng hàng cao chót vót có thể ẩn chứa mối nguy hiểm.
Dù rằng anh đã cho người điều tra xem có ai cố tình cài dây mìn xung quanh nhà kho này hay không, nhưng phía bên trong nhà kho hoàn toàn không thể kiểm tra được. Dẫu sao Tư Không Tam cũng sẽ xuất hiện ở đây, chỉ cần giữ chân ông ta lại, loại người quý trọng mạng sống như ông ta cũng sẽ không ngu ngốc kích nổ mìn tự dìm chết mình được.
Tử Lăng đi trước, tay không quên giơ về phía sau nắm chặt tay Cẩn Ngọc, như người lớn dắt trẻ con qua đường. Anh căng thẳng vô cùng, không quên dặn dò:
“Em phải đi sát anh đấy, tuyệt đối không được buông tay ra.”
Cẩn Ngọc gật đầu, không dám để những tình cảm bên lề làm chao đảo mình. Tim cô bắt đầu nặng nhịp, không gian tĩnh mịch khiến tâm trạng đôi bên vô cùng nghiêm trọng.
Dẫu sao ván bài này, thắng hay thua cũng do hôm nay quyết định.
Tử Lăng và Cẩn Ngọc đi sâu vào trong nhà kho, đến khoảng giữa mới nhìn thấy được người mình muốn gặp. Có điều cả hai đều không hiểu rõ, tại sao Tư Không Tam lại đến đây một mình?
Tư Không Tam nhìn thấy hai người, vẻ mặt đề phòng hiện lên rõ: “Cuối cùng cũng đến rồi. Chúng bây làm vãn bối mà bắt tiền bối phải đợi lâu như vậy, đúng là không phải phép.”
Cẩn Ngọc nghiến răng nghiến lợi, xem như là đã bình tĩnh hết mức có thể: “Ông đừng nhiều lời! Mau nói đi, mẹ của tôi đang ở đâu hả?”
“Mẹ của mày ở đâu, làm sao tao biết?”
Tử Lăng quát lớn: “Tư Không Tam, ông đừng ở đó ngậm máu phun người! Là ông đã hẹn chúng tôi đến đây gặp mặt để giao cô tư ra, bây giờ định giở trò lật lọng à?”
Tư Không Tam lộ rõ vẻ khó hiểu: “Cái gì? Không phải bọn mày mới là người hẹn tao đến đây sao?”
“Ông đang nói điên nói khùng gì vậy?”
“Đủ rồi!”
Hai bên cãi vã dữ dội, cuối cùng cũng có tiếng nói thứ ba thu hút hết mọi sự chú ý. Phía sau dãy thùng hàng chật kín, một người phụ nữ trung niên bước ra với khí thế ngút trời, sau lưng là đám tùy tùng và cả người mà Cẩn Ngọc đang muốn gặp được nhất.
“Là tôi đã thay mặt để hẹn các người đến đây đấy. Thế nào, bất ngờ không?”
Thẩm Dương An nói bằng giọng điềm tĩnh vô cùng, trong khi ba người còn lại đã đờ ra như khúc gỗ.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Tử Lăng dường như đã tự trả lời được câu hỏi của mình, nhưng vẫn cố chấp muốn hỏi lại lần nữa.
Thẩm Dương An liếc sơ qua Tử Lăng, lại bắt đầu nói với giọng trịch thượng, trong khi Tư Không Tình đã bị dán băng keo kín miệng, trói chặt hai tay ra phía sau.
“Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Có lẽ là từ khi ân oán giữa mẹ và Tư Không Tình được hình thành. Tư Không Tình, có phải cô luôn thắc mắc vì sao tôi lại đi đến bước đường này, có đúng vậy không?”
“Um…”
Tư Không Tam không đủ kiên nhẫn, trực tiếp quát: “Thẩm Dương An, chị muốn gì thì cứ nói thẳng, tôi không có thời gian ở đây đôi co!”
Thẩm Dương An ra dấu suỵt một tiếng, vệ sĩ phía sau đã lên đạn, chĩa súng về hướng Tư Không Tam.
“Các cửa ra vào nhà kho đã bị đóng lại rồi. Không muốn chết thì giữ im lặng cho tôi. Bây giờ chưa đến lượt chú phát biểu đâu.”
Bị uy hiếp đến như vậy, Tư Không Tam không thể không dè chừng. Thảo nào ông ta luôn cảm thấy người phụ nữ này luôn ẩn chứa những điều bí hiểm bên trong nhưng không tài nào đoán được đó là gì. Ra là bà ta cũng nóng lòng muốn kết thúc mọi chuyện vào hôm nay rồi?
Thẩm Dương An chép môi suy nghĩ: “Chà, tôi sẽ kể cho các người nghe, từ khi tôi có một người em gái tên Thẩm Dương Nhi chứ nhỉ? Không biết cô tư có thấy cái tên này rất quen không?”