Theo sự hợp tác của Cẩn Ngọc* và Tử Lăng, hai người dần có cơ hội ở cạnh nhau nhiều hơn. Nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn lạnh lùng như vậy. Còn Tử Lăng, trong lòng đang tìm kiếm một tia hi vọng, dù là nhỏ nhất cũng mong được nhìn thấy.
*Từ nay mình sẽ gọi Roulia là Cẩn Ngọc để thích hợp với mạch truyện.
Thậm chí anh còn nghĩ đến chuyện, bản thân mình không phải con trai nhà Tư Không. Nếu thật như vậy, hai người đã có thể ở bên nhau. Nhưng trên đời này còn có chuyện tốt đẹp như vậy?
Cẩn Ngọc tuy ban đầu cũng do tình thế bắt buộc nên mới phải nhận sự giúp đỡ của Tử Lăng, nhưng cô hoàn toàn không phủ nhận, từ khi có Tử Lăng hỗ trợ, việc điều tra bằng chứng phạm pháp của Tư Không Tam càng dễ dàng hơn rất nhiều.
Trước đây, không phải Tử Lăng không có cơ hội tra ra những thứ này. Nhưng bản thân Tư Không Tam nắm giữ không ít quyền lực và cổ phần của tập đoàn mẹ. Nếu ông ta thật sự bị công khai bằng chứng phạm tội, thì tập đoàn Tư Không sẽ chịu một cái giá đắt.
Vậy nên về chuyện này, cả Tử Lăng và Cẩn Ngọc đều hiểu rất rõ anh đã phải chấp nhận hi sinh những gì. Cẩn Ngọc cũng biết không còn cách nào khác, chỉ đành trấn an bản thân, sau này sẵn sàng dùng một nửa khoản thừa kế bù lại những tổn thất này cho anh. Tất nhiên, Tử Lăng không hề muốn cô phải chịu thiệt chút nào.
Ba tháng trôi qua, những bằng chứng phạm tội của Tư Không Tam, theo nhiều cách khác nhau bắt đầu lan truyền trên các mặt báo đài. Cả hai đều biết nếu không đủ chứng cứ thuyết phục mà khởi tố ngay, bản thân ông ta cũng sẽ tìm cách chạy tội. Dẫu sao chuyện tội phạm chính trị được ân xá cũng không phải chuyện không có trên đời.
Hai người tung ra nhiều bằng chứng như vậy, cốt là để dư luận tấn công làm lung lay vị trí của Tư Không Tam. Vì việc này, cổ phiếu của cả tập đoàn liên tục rớt giá, khiến các cổ đông không ngừng tạo sức ép lên Tư Không Tam.
Nhưng điều mà Tử Lăng và Cẩn Ngọc muốn hướng tới nhất, chính là bằng chứng ông ta đã âm mưu sát hại cô và Tư Không Tình. Hai mạng người, đúng hơn là âm mưu đánh rơi cả chuyến bay, thì thiên đế có xuống trần, e rằng cũng không thể giúp ông ta chạy tội được. Quan trọng là, làm thế nào để có được những chứng cứ đó?
Buổi tối, Cẩn Ngọc mệt mỏi trở về nhà sau cả ngày làm việc cực lực ở đài truyền hình. Hôm nay cô còn cố tình tạo phốt truyền thông giả cho Tư Không Tam, bịa chuyện ông ta có tình nhân bên ngoài. Dùng tới lá bài này, bản thân cô và Tử Lăng cũng đã hết chiêu rồi. Nếu không nhanh chóng tìm được chứng cứ mấu chốt, e là ông ta rồi sẽ có cách giật lại chỗ đứng của mình.
Cô vừa mở cửa bước vào nhà, lên được đến phòng, đã thấy Tư Không Tà Dương ngồi đợi sẵn trên ghế sofa. Nhìn thấy hắn, cô giật hết cả mình, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Cô liếc mắt nhìn sang cửa sổ lớn đang mở toạc, cơ hồ đoán được tư Không Tà Dương đã đi vào bằng lối nào. Có điều làm sao để hắn vào được khu đô thị này, đúng là tài thật.
“Sao anh vào được đây?”
Tà Dương thoải mái trên chiếc ghế còn ám mùi của cô, tự động rót rượu trên bàn vào ly, một hơi cạn sạch: “Ba tháng qua tôi không xuất hiện trước mặt em, không phải em đã nghĩ tôi bỏ cuộc rồi chứ?”
“Đừng dài dòng. Tôi muốn đáp án chính xác.”
“Em và Tư Không Tử Lăng hợp sức hạ bệ ba tôi, bận đến mức không phát hiện ra tôi đã mua nhà ở khu này rồi? Tuy có chút tốn kém, nhưng so với việc được ở cạnh em, không đáng là gì cả, Cẩn Ngọc.”
Cẩn Ngọc cười khinh: “Đúng là điên khùng. Tôi không có hứng thú với cái tên đó đâu.”
Sắc mặt Tư Không Tà Dương tối sầm lại, quăng ra trước mặt cô một xấp tài liệu, chính là thứ mà Tư Không Tam đã nhận được qua email nặc danh, mà người tiết lộ sau lưng chính là Thẩm Dương An.
Cẩn Ngọc nhìn thấy thứ này, hai hàng mày xinh đẹp khẽ chau lại. Cô ngước mặt nhìn lên, thấy người đàn ông to lớn đã đứng trước mặt mình, giận dữ bóp chặt hàm của cô:
“Viên Cẩn Ngọc! Em còn định lừa dối tôi đến mức nào? Em có biết từ khi em rời đi, tôi đã nhớ em đến mức nào không, hả?”
“Bỏ ra!”
Cẩn Ngọc vừa hét lên, vừa vùng vẫy chân tay. Tà Dương bị cô đánh mới sựt tỉnh, giật mình trước hành động lỗ mãng của mình, mới chịu thả cô ra.
“Anh điên rồi!” - Cẩn Ngọc đỏ bừng hai mắt.
“Đúng! Tôi điên rồi! Tôi yêu em nên mới phát điên như vậy!”
“Yêu tôi? Anh mà yêu tôi sao?” - Cẩn Ngọc nhếch mép cười khinh.
Tư Không Tà Dương giơ hai tay ra, dõng dạc tuyên bố: “Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho em để chứng minh tình yêu của tôi. Chỉ cần em đừng bên cạnh Tư Không Tử Lăng nữa, ngoan ngoãn sống hạnh phúc bên tôi là được.”
Cẩn Ngọc đã buồn nôn đến nơi, định lên tiếng phản bác, nhưng trong giây lát, một suy nghĩ táo bạo chợt lóe lên. Cô lấy lại bình tĩnh, lời lẽ nửa châm biếm, nửa khiêu khích:
“Anh yêu tôi, vậy không lẽ anh không muốn biết lí do tôi hợp tác với tử Lăng để hạ bệ ba anh à?”
“Vì em muốn giúp hắn chiếm trọn cổ phần.” - Tà Dương không cần suy nghĩ đã đáp.
Ánh mắt Cẩn Ngọc sắc lên tia lạnh giá, nói một câu xuyên thẳng tim Tư Không Tà Dương: “Không phải! Chuyện của nhà Tư Không các người, tôi không muốn quan tâm nữa. Nhưng tôi và ba của anh, một trong hai người phải chết.”
Tư Không Tà Dương để lộ bộ mặt khó hiểu, Cẩn Ngọc lại thừa cơ nói tiếp: “Năm đó tôi và cô Tư đi cùng chuyến bay, chiếc máy bay bị cướp khiến nhiều người phải bỏ mạng. Anh nghĩ đó là hiện tượng tự nhiên chắc?”
Tư Không Tà Dương đã ngộ ra vấn đề, nhưng vẫn lắc đầu lia lịa: “Em không có bằng chứng, nên không được nói bừa. Ba của tôi không có lý do gì để hại em cả.”
Bước chân của Tà Dương bắt đầu chùn lại. Cẩn Ngọc vừa nói vừa tiến lên, muốn ép sát hắn vào ngõ cụt. Mỗi lời cô nói ra, đều mang theo cảm xúc căm hận đến run người:
“Vậy để tôi nói cho anh hiểu rõ. Ba của anh đã chướng tai gai mắt cô tư từ lâu rồi, nên đã cố tình tiết lộ thân phận của tôi cho cô ấy, gài cho hai mẹ con chúng tôi cùng xuất ngoại rồi tóm gọn một mẻ. Số cổ phần của tôi và cô tư năm đó, không phải đã bị bà nội thu lại và chuyển hết cho anh rồi chứ? Tôi nói có đúng không, anh họ?”
“Em điên rồi!”
Cẩn Ngọc lạnh lùng: “Anh không tin thì cứ về hỏi người ba yêu quý của anh đi. Tôi không có thời gian đôi co thêm với anh nữa. Có điều nhớ chuyển lời với ông ta, lần này người chiến thắng chính là tôi rồi!”
Nói xong, cô giận dữ bỏ ra khỏi phòng. Tư Không Tà Dương thích ở lại nhà cô như vậy, thì tặng căn nhà này cho anh ta.
Bình thường với tính cách của Tư Không Tà Dương, nhất định sẽ không để cô được đi dễ dàng như vậy. Cẩn Ngọc tung ra cú sốc này, vừa hay giáng cho Tư Không Tam một quả bom nguyên tử, vừa cứu được cô phút nguy hiểm.
Cô bước một mạch ra khỏi nhà, lái chiếc ô tô đắt tiền rời khỏi khu đô thị, dường như là hướng đến khu nhà của Tử Lăng. Căn nhà rộng lớn của Cẩn Ngọc, chỉ còn mình Tư Không Tà Dương ở lại, như người mất hồn.
“Không! Mọi chuyện không phải như vậy! Mình phải tìm ông ta hỏi rõ mới được!”
Hắn vừa nói vừa gào lên, không gian im bặt không ai đáp lại.