Ở phòng khách, Từ Di Nhiên ngồi giang rộng tay chân trên sofa, dáng vẻ vô cùng đắc ý, nắm trong tay thứ quan trọng chẳng cần phải tốn sức cũng có thể dễ dàng dẹp bỏ ý định của cha con Tu Kiệt.
Cố Dã ngủ được vài tiếng, sáng sớm bị Từ Di Nhiên lôi ra “vận động” nên sức lực hao mòn. Trong lúc người lớn nói chuyện, Cố Dã không chống chọi lại được cơn buồn ngủ, khép hờ mi mắt ngả đầu vào hõm vai Từ Di Nhiên.
A Nhĩ và Tu Kiệt cùng lúc xuống lầu, sắc mặt cả hai cực kỳ nghiêm trọng, Tu Kiệt thảm nhất bởi lực đấm A Nhĩ gần như tuyệt đối, khiến mặt mày anh bầm tím trầy xước.
Thấy nụ cười ẩn ý của Từ Di Nhiên, A Nhĩ lẫn Tu Kiệt đều vội vàng tránh né ánh mắt, bị cô bắt gặp tận giường thật sự rất khó để giải thích, cho dù có oan chắc chắn cô cũng sẽ không tin.
"Chuyện gì vậy? Đánh nhau à?" Lão Tu ngạc nhiên cao giọng, nhìn thấy con trai bị đánh liền nổi xung thiên, nhưng A Nhĩ là người của Từ Di Nhiên nên không tiện ra mặt đòi công bằng.
"Tranh thủ thời gian." Từ Di Nhiên thong thả đứng dậy, lên tiếng nhắc A Nhĩ và Tu Kiệt đang đấu mắt nhau, một tay kéo Cố Dã đứng lên, nói với lão Tu: "Bọn con đi trước."
Không kỳ kèo thêm nữa, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã ra xe đang đợi trước nhà, ông bà Từ nói vài câu cũng theo ngay sau đó, ai cũng tươi tắn riêng A Nhĩ mang bầu trời xám xịt ngồi vào ghế lái phụ.
Do ngồi quá mạnh nên chạm trúng “vết thương”, A Nhĩ bật nẩy người lên nhăn nhó mặt mày, bà Từ ngồi phía sau nhìn thấy liền cất tiếng: “Suốt ngày ăn đồ nóng.”
“Dạ đâu có.” A Nhĩ khổ sở nói, chậm chạp ngồi xuống thật nhẹ.
Từ Di Nhiên ngồi ở cuối xe, cúi mặt cười, dù biết rằng trong chuyện với Tu Kiệt người hy sinh nhiều nhất là A Nhĩ, nhưng cô không cách nào kìm chế được sự hưng phấn của bản thân.
Ở phòng chờ của sân bay, trong lúc Cố Dã đi lấy đồ ăn lót dạ, Từ Di Nhiên vỗ vai an ủi A Nhĩ đang ngồi gục đầu kế bên: "Đừng lo, chị không kỳ thị mày đâu."
A Nhĩ ngẩng đầu dậy, điệu bộ vô cùng bức xúc vẫn phải kiềm nén hạ thấp giọng vì sợ người khác nghe thấy.
"Em là trai thẳng!"
"Đâu ai biết được giới tính thật cho đến khi gặp đúng người."
Chuyện xảy ra quá mức chịu đựng, A Nhĩ không thể chấp nhận được, anh thích con gái, chắc chắn là như vậy.
"Như thế này đi, sau này liên quan đến bọn họ, mày không cần theo chị, cứ xem như đây là tai nạn ngoài ý muốn, mày với anh ta đều say, thiếu tỉnh táo mới gây ra."
Mặc dù không đáp lại nhưng trong lòng A Nhĩ giơ hai tay tán thành với ý kiến này của Từ Di Nhiên, giờ có cho tiền cũng đừng mong anh đồng ý gặp lại Tu Kiệt một lần nào nữa.
Buổi tối đến sòng bạc sau hai hôm vắng mặt, thời gian gần cuối năm khách ra vào đông như kiến, đồng nghĩa công việc tăng lên gấp nhiều lần.
Sắc mặt A Nhĩ vẫn y hệt lúc sáng, Từ Di Nhiên ngồi ở bàn làm việc, thấy A Nhĩ uể oải không có tinh thần liền kéo bầu không khí tươi vui của cô xuống ngay lập tức.
Đến mười giờ, Cố Dã bỗng đến không báo trước, còn nấu đồ ăn khuya mang đến cho Từ Di Nhiên và A Nhĩ. Nhờ đồ ăn của Cố Dã, tinh thần A Nhĩ liền trở nên phấn chấn tạm quên đi chuyện kia, tâm tình chỉ còn chú ý vào đồ ăn.
"Anh, sau này em sang nhà anh ăn ké được không?"
"Được." Từ Di Nhiên giành nói trước, tặng thêm nụ cười cảnh báo: "Mỗi lần đến bỏ lại một bộ phận trên cơ thể là được."
"Chị ăn thịt người sao?" A Nhĩ bĩu môi, nói đến đây anh bừng tỉnh, quay qua Cố Dã khẩn trương đề nghị: "Anh, đảo chính đi, em ủng hộ!"
"Tôi còn yêu đời lắm." Cố Dã cười trừ, một câu dập tắt ý nghĩ của A Nhĩ lẫn mơ ước của anh.
Điện thoại bỗng A Nhĩ đổ chuông, cậu nhìn Từ Di Nhiên, hai chị em không cùng huyết thống nhưng cực kỳ hiểu nhau, một ánh mắt liền hiểu người còn lại muốn nói gì.
A Nhĩ ra ngoài nghe điện thoại, vài phút sau gõ cửa, cố ý nói lớn thông báo: "Chị, Cố Chính Vũ đến."
Cửa bật mở, Cố Dã như bị bắt quả tang, không kịp trốn chỉ còn có thể quay người vào trong giấu mặt.
Bước vào phòng, Từ Di Nhiên ngồi ở sofa phía bên trái phòng, trên bàn bày đồ ăn, kế bên là một người đàn ông đang ôm vùi mặt vào vai cô, Cố Chính Vũ thầm đoán người đàn ông này chính là người tối đêm hai hôm trước.
"Có chuyện gì?"
Khi Từ Di Nhiên hỏi, Cố Chính Vũ mới thoát khỏi suy nghĩ, nhanh chóng vào chủ đề: "Hôm qua không tìm được chị, tôi muốn hỏi ý chị hôm đó thế nào?"
Khóe môi Từ Di Nhiên nhếch nhẹ, bàn tay vuốt đùi Cố Dã, giọng điệu sâu xa lái sang một vấn đề khác: "Hình như cậu còn một người anh trai?"
Cả Cố Dã lẫn Cố Chính Vũ đều sững sờ, im thinh thít lắng nghe từng chữ mà Từ Di Nhiên nói.
"Cậu bảo anh cậu ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ xem xét giữ cậu lại."
Ngay tức khắc, Cố Dã tức giận cắn vào bả vai Từ Di Nhiên, cô như thế này rõ ràng là cố ý.
Cố Chính Vũ hít thật sâu bình tĩnh lại, không ngờ Từ Di Nhiên lại là loại người chẳng chừa một ai, anh ta thay đổi thái độ dè chừng, thẳng thắn từ chối: “Anh ta đã bỏ đi hơn tuần, chưa từng về nhà, tôi nghĩ chuyện này là bất khả khi."
"Ồ, tiếc thật nhỉ." Từ Di Nhiên giả vờ ngạc nhiên, vờ không hứng thú nói: "Vậy cậu đâu còn giá trị với tôi, A Nhĩ..."
"Khoan đã!" Cố Chính Vũ gấp gáp cắt ngang, kiên trì đến mức này bỗng bị cự tuyệt khiến anh ta không tài nào chấp nhận được, chỉ còn thêm vài bước nữa, chỉ cần chiếm được vị trí trong lòng Từ Di Nhiên thì sau này chẳng còn gì phải lo sợ.
Nghĩ đến Cố Dã khiến Cố Chính Vũ càng thêm khó chịu, chắc chắn hôm Từ Di Nhiên đến công ty bắt gặp Cố Dã nên đã chú ý đến anh. Cố Chính Vũ không phải tự ti về ngoại hình, ngược lại anh ta ở bất cứ nơi nào cũng có người khen anh nam tính bảnh bao, còn thẳng thừng chê bai Cố Dã ẻo lả.
Càng ngẫm Cố Chính Vũ càng nghiệm ra nhiều điều, tính cách Từ Di Nhiên vốn mạnh mẽ nên thích một người đàn ông nhẹ nhàng nghe lời là chuyện rất đỗi bình thường, lần này xem như anh ta đi sai một bước, chờ cơ hội sẽ khiến cô hài lòng.
"Tôi sẽ nghĩ cách."
Khóe môi Từ Di Nhiên cong lên ẩn ý, tập trung ánh nhìn vào Cố Dã, nhắc nhở Cố Chính Vũ: "Vậy cậu phải nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
"Được." Cố Chính Vũ miễn cưỡng gật đầu đồng ý, trước khi ra về vẫn bị bóng lưng người đàn ông ôm Từ Di Nhiên làm cho phân tâm.
Ngay khi Cố Chính Vũ ra khỏi phòng, Cố Dã cau có nhìn Từ Di Nhiên, giận dỗi oán trách: "Sao em lại làm như vậy?"
Thái độ Từ Di Nhiên dửng dưng, khều cằm Cố Dã, nét mặt lạnh lẽo nhắc nhở: "Phối hợp cho tốt, đừng để em thất vọng."
"Nhưng..." Cố Dã giận đến uất nghẹn, rõ ràng trước đó Từ Di Nhiên sẽ không làm khó Cố Chính Vũ nhưng đột nhiên lại đưa ra yêu cầu kỳ quái này.
"Thế nào?" Từ Di Nhiên lạnh lùng hỏi, trên gương mặt không hề có một chút nào giống đùa, thời cơ cô đợi cũng đã đến, không thể vì một chút mềm lòng với Cố Dã mà làm hỏng hết kế hoạch.
Chưa bao giờ nghĩ Từ Di Nhiên đối xử thế này với anh, lúc gần gũi lúc lại xa cách như vô tâm. Cố Dã im lặng, tâm trạng chùng xuống, cảm giác bản thân chẳng khác nào trò đùa của cô.