Dụ Bắt Tình Nhân Bỏ Trốn

Chương 117: Kết thúc




Bởi vì đụng phải Lâm Tiêu Tiêu ở trên đường, Vân Mộ Hoa nhân cơ hội này để Âu Dương Thụy mang hai đứa trẻ đi chơi, còn mình thì một hơi chạy đi mất dạng, thật tiêu dao khoái hoạt.

Đã lâu không chơi vui như thế. Bình thường mỗi ngày đều phải xoay quanh hai cha con nhà kia, mệt chết đi được.

Nửa đêm, Vân Mộ Hoa lặng lẽ về đến nhà, cũng không dám bật đèn, thế là lần mò trong bóng tối, tùy ý đá bay giầy, cả người mềm oặt yếu ớt ngã vào ghế sa lông.

Từ khi kết hôn đến bây giờ, trên người cậu trừ bỏ mệt mỏi vẫn là mệt mỏi! Vì để thoát khỏi sự dây dưa hàng đêm của Âu Dương Thụy, cậu đêm nay đặc biệt chơi đến khuya mới về nhà, lại không nghĩ rằng khi định trởvề, xe thế nhưng lại bị hỏng. Không có biện pháp, cậu cuối cùng chỉ có thể đi đến bến xe, đáp một chiếc xe bus trở về. Cũng bởi vì đột nhiên có biến cố nên cậu về nhà chậm một giờ so với dự tính, lúc đó cũng đã là nửa đêm.

“Cuối cùng cũng chịu trở về?” Một giọng nói trầm thấp, không vui từ trong phòng đột nhiên truyền tới.

A? Vân Mộ Hoa cho rằng đối phương đã ngủ say, tức thì phát run, theo bản năng mà đứng dậy từ trên ghế sa lông. Đèn trên đỉnh đầu đột nhiên sáng lên, cậu bắt gặp ánh mắt sâu không thấy đáy của Âu Dương Thụy.

“Nửa đường xe bị hỏng!” Cậu nói ra sự thật.

“Còn nhớ rõ trước khi em ra ngoài đã đáp ứng anh cái gì không?” Âu Dương Thụy chăm chú nhìn vào người kia, lên tiếng hỏi.

“Trước 10 giờ về đến nhà.” Nhưng xe hỏng lại không phải lỗi của cậu.

“Nếu em gấp gáp trở về trước 10 giờ, cho dù xe của em có hỏng một trăm lần, cũng tuyệt đối không thể hơn nửa đêm mới về tới nơi.” Âu Dương Thụy chỉ chỉ đồng hồ, lại nhìn người nọ.

Ai nha! Vân Mộ Hoa trong lòng kêu khổ thấu trời. Cậu vì sao lại ngu như thế? Quả thực là cẩn thận mấy cũng có sai sót để người kia tìm được lỗ hổng.

Thấy bộ dáng buồn rầu của Vân Mộ Hoa, Âu Dương Thụy càng là bực bội không có chỗ xả. Nửa đêm lề rề lâu như vậy, đến tột cùng người này đã làm gì ở bên ngoài? Hại anh ở nhà đợi cậu ước chừng hơn ba giờ!

“Sao không nói lời nào?” Ngữ khí của Âu Dương Thụy càng ngày càng không tốt, thậm chí có chút tức giận, mà đầu sỏ gây tội Vân Mộ Hoa vẫn là một bộ vùi đầu đau khổ nghĩ lý do.

“Dọc đường xe hỏng, nên đi xe bus, không ngờ xe bus lại chậm như vậy.” Cậu nói sự thật, tuyệt đối không gạt người mà.

“Cho dù là xe quan lớn cũng không cần đi hết ba giờ. Vân Mộ Hoa, em còn muốn gạt anh đến khi nào!”

“Em không có!” Vân Mộ Hoa bị hỏi đến trừng lớn mắt, lập tức phủ nhận, nhưng cậu nhất định không dám nói mình lo lắng bị anh quấy rầy hàng đêm. Nhớ lại cái đêm kết hôn ngày đó, quả thực muốn nghẹt thở.

“Không có? Vậy tại sao em lại về trễ như thế?” Âu Dương Thụy nhíu chặt mi, hai tay vòng trước ngực, hùng hổ trừng mắt nhìn đối phương tự bao biện.

Hiện tại đã hơn nửa đêm, cậu rốt cuộc có chút không chịu nổi. Thật phiền! Vân Mộ Hoa nghe như thế nào cũng đều cảm thấy Âu Dương Thụy giống như một ông chồng ghen tuông bắt được vợ đi chơi về muộn. Cậu chán ghét loại khẩu khí thẩm vấn này!

Vân Mộ Hoa vô lực đi đến phòng ngủ. Cơ thể cậu hiện tại thật sự mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc! Còn việc gia khỏa kia phát cáu, cậu không muốn để ý tới. Người này căn bản là cố tình gây sự. Đường đường là một luật sư danh tiếng, thế nhưng lòng dạ lại hẹp hòi như thế!

“Em đi ngủ.” Sao phải lãng phí thời gian ở chỗ này chứ? Vân Mộ Hoa tính trực tiếp ngủ ở phòng khách. Cậu liếc mắt nhìn Âu Dương Thụy một cái, thật là… Mỗi ngày kéo cậu làm vận động, bây giờ còn muốn mắng cậu. Thực không hiểu cậu đã bị hỏng sợi dây thần kinh nào mà lại đi gả cho một gã đại sắc lang.

Trước khi bọn họ kết hôn, Âu Dương Thụy tốt xấu còn biết hai chữ ’kiềm chế’ viết như thế nào, kết hôn rồi liền càng ngày càng vô pháp vô thiên. Vân Mộ Hoa cúi mặt, một chút hảo tâm tình cũng không có.

“Em muốn đi ngủ.” Mí mắt Vân Mộ Hoa trực tiếp đánh nhau vì buồn ngủ.

Đối phương thế nhưng lại ngang ngược muốn phát hỏa, ”Anh còn chưa ngủ!”

Vân Mộ Hoa cắn môi. Lúc này nếu mở miệng phản bác, có phải lại thêm dầu vào lửa hay không? Cậu điều chỉnh biểu tình trên mặt một chút, nói, “Anh tức giận cái gì? Em mỗi ngày đều bị anh quấy nhiễu đến ngủ không ngon cũng còn chưa tức giận đấy.”

Âu Dương Thụy nhăn chặt mi, “Như vậy còn gọi là không tức giận?”

Lời nói của anh giống thuốc nổ, khiến tất cả bất mãn trong lòng Vân Mộ Hoa bạo phát, ”Em làm sao dám giận anh!”

“Vậy em muốn sao?”

“Không muốn gì cả, em chỉ là muốn đi ngủ.” Lúc này, yêu cầu của cậu rất nhỏ rất thấp.” Không được thì ly hôn!”

“Em nói cái gì?” Làm gì có chuyện mới kết hôn đã ly hôn chứ!

“Anh nhìn xem!” Vân Mộ Hoa chỉ vào đôi mắt thâm quầng, nhịn không được mà phát hỏa, ”Đều là anh làm hại em cả đêm ngủ không ngon giấc! Hơn nữa em ban ngày còn phải trông con!”

“Đáng chết!” Âu Dương Thụy gầm nhẹ, nhìn kỹ, phát hiện Vân Mộ Hoa không chỉ sắc mặt không tốt mà người cũng gầy đi một chút, thế nhưng anh không hề phát hiện ra. “Là anh không tốt, không chú ý tới thân thể em đang không thoải mái.” Trước tiên nuôi Vân Mộ Hoa đến trắng trẻo mập mạp đã rồi nói sau.

“Vậy anh tối nay không làm?” Vân Mộ Hoa nghiêng mắt hỏi. “Thật sự?”

“Không làm.” Lời nói của anh đầy khẳng định. Người ta đều nói ngủ không đủ giấc thì khi tỉnh sẽ bực bội. Phỏng chừng lúc trước Vân Mộ Hoa chính là vì việc này nên vẫn luôn không vui, mỗi ngày mệt mỏi lại không có cách nào ngủ ngon đây mà.

“Được, là anh nói đó! Tối nay đừng nghĩ đến việc quấy rầy mộng đẹp của em, còn có sáng mai nữa.” Tức giận trong lòng chậm rãi tiêu tan, Vân Mộ Hoa bám lấy gáy người kia, tâm tình không tồi mà hôn anh một cái, để lại một dấu hôn non nớt mềm mại trên gò má anh.

Trong tủ TV ở phòng khách có hai con búp bê cô dâu chú rể, chúng nó đang mỉm cười, tựa hồ vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau như lúc này…

— HOÀN —


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.