(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng nói ngập ngừng của Trình Tích vang lên khiến Huyền Thanh bối rối.
"Dì... dì Huyền bị tai nạn xe cộ..."
Bên ngoài phòng cấp cứu, bác sĩ bước nhanh ra ngoài với tờ giấy đồng ý phẫu thuật.
"Người nhà bệnh nhân là ai? Mau đến ký tên đi."
Huyền Thanh mặt không biểu tình đi về phía trước, cầm lấy bút đen, ký tên ở góc dưới bên phải.
Cô không còn sức để thể hiện những biểu cảm khác.
Qúy Hành ôm vai cô, dùng giọng nói bình tĩnh mà uy lực, cố gắng xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô: "Thanh Thanh, anh đã gọi điện cho viện trưởng rồi, họ sẽ cử bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho dì, em yên tâm."
“Ừm.” Giọng cô khàn khàn: “Cám ơn Qúy Hành.”
Đèn đỏ bên ngoài phòng cấp cứu sáng lên.
Huyền Thanh ngồi trên ghế ở hành lang ngoài cửa, cả người bất động giống như người gỗ.
Đầu óc cô đang hoạt động điên cuồng.
Không chỉ mẹ Huyền cả người đầy máu được đưa đến bệnh viện, mà chú tài xế cũng bị thương nặng.
Chú tài xế còn bị thương nặng hơn mẹ cô.
Viên cảnh sát nói rằng đối phương lái xe trong tình trạng say rượu, vi phạm luật giao thông nên đã tông vào xe của bọn họ.
Trước khi hai xe va chạm, chú tài xế đã nhanh tay đánh lái khiến xe đổi góc.
Mẹ cô ngồi ở ghế sau, lại có thói quen ngồi bên phải, có lẽ khi hai xe va chạm, mẹ cô sẽ vô thức tránh phía tài xế, và rõ ràng chú tài xế đã bị thương nặng hơn, chứng tỏ phần lớn thương tích cũng may đều nhờ có chú ấy chống đỡ.
Tất cả tài xế của Huyền Gia đều đã được huấn luyện khẩn cấp để đối phó với những tai nạn bất ngờ nên chỉ có một khả năng:
Chiếc xe đang chạy tới cố ý tông vào xe mẹ cô, chú tài xế đã phát hiện ra ý đồ của đối phương nên vào thời điểm quan trọng, dù có quay vô lăng sang trái hay phải cũng không thể tránh được, nên sau khi cân nhắc ưu điểm và nhược điểm, chú tài xế đã lựa chọn dùng bản thân mình để chống chịu tác động trực diện của chiếc xe đang chạy tới, dùng thân mình làm đệm đỡ để giảm bớt thương tích cho mẹ Huyền Thanh.
Đây không phải là tai nạn ngẫu nhiên, e là đã có người cố ý tạo ra.
Đầu tiên là ông ngoại cô bị bệnh nặng, sau đó mẹ cô lại bị tai nạn ô tô, cô không tin rằng tất cả những chuyện này đều là ngẫu nhiên, mà là một sự trùng hợp có sắp xếp.
Chắc chắn có ai đó đang đứng sau điều khiển mọi chuyện...
Bên ngoài hành lang của phòng cấp cứu là đại sảnh có rất đông người qua lại, lúc này có vô số người đưa mắt tới đây dù là cố ý hay là vô ý.
Huyền Thanh cũng không biết có người nào đang đứng sau theo dõi xem mẹ cô còn sống hay có dấu hiệu đã tỉnh lại hay không.
Vì vậy cô có tình bày ra vẻ mặt tuyệt vọng đến cùng cực, nỗi đau trong lòng còn lớn hơn phản ứng bề ngoài, tuy rằng nhìn không có biểu cảm nhưng khí tức tuyệt vọng toát ra từ toàn thân cô lại đặc biệt rõ ràng.
Giấy đồng ý phẫu thuật cũng được đưa đến tay cô.
Để ngăn chặn những người có ý đồ sử dụng vài mánh khóe để lấy được nội dung trên giấy đồng ý phẫu thuật, khi Qúy Hành đang gọi điện để điều chuyển bác sĩ, Huyền Thanh đã yêu cầu bệnh viện thay đổi một số nội dung trên giấy đồng ý phẫu thuật.
Vết thương của mẹ cô không nghiêm trọng đến mức nằm trên lằn ranh sinh tử , tuy nhìn có vẻ đẫm máu và đáng sợ nhưng hầu hết đều là vết cắt do thủy tinh tạo ra và chỉ cần làm tiểu phẫu khâu lại.
Tuy nhiên, phần mô tả thương tích của mẹ cô trên giấy đồng ý phẫu thuật đã được thay đổi sang trạng thái đang nguy cấp và tỉ lệ sống sót vô cùng thấp.
Bằng cách này, cho dù người đứng sau có nhận được tin tức thì cũng sẽ là thông tin sai sự thật, phù hợp với mong đợi của họ, đến lúc đó nhất định bọn họ sẽ buông lỏng cảnh giác.
Chỉ cần họ buông lỏng cảnh giác, đến lúc đó có thể tận dụng thời cơ tìm ra sơ hở.
Sau khi biết tin hung thủ đã bỏ trốn, Huyền Thanh giả vờ gọi điện đến đồn công an thành phố Giang Thành, hi vọng đội cảnh sát hình sự sở cảnh sát thành phố có thể điều tra nguyên nhân và tìm ra hung thủ trong thời gian sớm nhất.
Một lúc sau, Trình Tích từ bên ngoài đi tới, cậu ta bước nhanh đến bên cạnh Huyền Thanh, nhỏ giọng nói: "Chị Thanh, video giám sát lúc xảy ra sự việc đã được gửi vào hộp thư của chị."
Cậu ta đi ra ngoài từ nãy đến giờ chính là giúp chị Thanh điều tra camera giám sát.
Huyền Thanh bình tĩnh gật đầu, nhẹ giọng nói: "A Tích, lát nữa mẹ chị ra ngoài sẽ được chuyển thẳng lên phòng VIP trên lầu. Đừng để người khác biết chuyện này."
Bây giờ cô muốn đích thân xem camera giám sát để xác nhận sự nghi ngờ của mình.
Trước khi rời đi, cô đột nhiên dừng lại, học theo bộ dạng của Qúy Hành, cô chậm rãi quay người lại, trông cô có vẻ yếu ớt nhưng đôi mắt lại hoàn toàn trong suốt, tỉnh táo.
Cô hỏi: "À mà, A Tích, cha chị đâu? Tại sao... sao đến giờ vẫn chưa thấy ông ấy đến?"
-
Ở một góc cầu thang ít người qua lại, Trình Tích vội vàng khóa cửa, rồi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm số của cha Trình.
Cha Trình cũng vừa thành công chuyển một số tiền lớn vào tài khoản riêng của ông ta, khi nhìn thấy cuộc gọi của Trình Tích, ông ta chợt nhớ ra cậu ta đang ở bệnh viện nên liền nhấn nút trả lời.
Khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói thắc mắc của người thanh niên liền vang lên, cẩn thận nghe thì còn có chút tức giận, nghiến răng nghiến lợi:
"Là ông đã gây ra chuyện đó, phải không?"
Cha Trình cũng giả vờ hỏi lại: “Cha đã làm chuyện gì chứ?”
“Chính ông là người đã gây ra tai nạn xe hơi cho dì Huyền phải không?” Trình Tích siết chặt đôi tay đang buông thõng bên mình, nắm chặt thành nắm đấm, gần như không thể giữ được tư thế bình tĩnh: “Sao ông không nói trước cho tôi biết chuyện này!"
Nếu…nếu cậu ta có thể biết trước, cậu ta nhất định sẽ không để sự việc phát triển đến mức như vậy!
Giọng nói đầy đắc ý của cha Trình vang lên từ đầu dây bên kia: “Đây không phải là đang đề phòng vạn nhất sao? Bằng không, cho dù ông già kia có đi rồi thì vẫn còn cô ta tiếp quản sản nghiệp của Huyền gia. Vậy chẳng khác nào toàn bộ sản nghiệp vẫn nằm trong tay Huyền gia sao? Những việc chúng ta làm từ trước đến giờ chẳng phải là hóa công cốc à?”
“Bây giờ tình hình đã thuận tiện cho chúng ta rồi.” Lúc này cha Trình hiển nhiên đang có tâm trạng rất vui vẻ: “Theo mô tả thương tích trong giấy đồng ý phẫu thuật thì e là cô ta cũng không còn sống được bao lâu nữa đâu. Cho dù có may mắn cứu được cô ta đi chăng nữa thì cả cuộc đời còn lại của cô ta xem như gắn liền với trạng thái thực vật, cũng không có khác biệt là bao so với người chết, đến lúc đó chẳng phải cha có thể tiếp quản nhà họ Huyền một cách suôn sẻ sao?”
"Được rồi, con trai, đừng cứ mãi lo trách cha không nói trước với con nữa. Chẳng phải là cha đang giành phần nhẫn tâm thay cho con sao?" Cha Trình an ủi nói: "Việc xấu là do một tay cha làm, con không cần phải mang trong mình gánh nặng tâm lý nặng nề như vậy, việc nên làm của con chỉ là lo dỗ dành Huyền Thanh là được rồi, ngày tốt lành của chúng ta sắp đến rồi!"
Cuối cùng, ông ta còn nói thêm: “Ồ, nhân tiện, khi cô ta được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, dù sống hay chết con cũng nhớ gọi điện cho cha biết để cha chạy tới diễn cảnh khóc than. Dù sao thì cô ta cũng là vợ cha, nếu cha không xuất hiện thường xuyên thì mắc công người ta lại đàm tiếu.”
Suy cho cùng thì cha Trình và mẹ Huyền trên danh nghĩa vẫn còn là một cặp vợ chồng.
Sau khi Trình Tích cúp điện thoại, cậu ta cụp mắt xuống để bình tĩnh lại cơn tức giận đang dâng trào trong lòng, sau khi bình tĩnh lại một lúc, cậu ta liền bấm ra một số điện thoại khác.
"Alo, là sở trưởng Giang sao? Tôi là Trình Tích..."
Trong văn phòng sở công an thành phố Giang Thành, sở trưởng Giang gõ bàn, trầm ngâm nhìn xuống nhật ký cuộc gọi trên điện thoại.
Từ trên xuống dưới, đó là:
Trình Tích,
Qúy Hành,
Huyền Thanh.
Gần như đã tập hợp đủ những nhân vật máu mặt ở Giang Thành này.
Hai người sau đã gọi điện cho ông ta cách đây nửa giờ, nhờ ông ta tìm hiểu về vụ tai nạn xe hơi của mẹ Huyền Thanh.
Còn người đầu tiên thì đã trực tiếp ném cho ông ta một quả bom.
Nam thanh niên nói rất rõ ràng hung thủ là ai và kêu ông ta mau chóng đi bắt người.
Về bằng chứng, bên kia cho biết sẽ giao ngay.
Mười phút sau, văn phòng của ông ta bỗng có tiếng gõ cửa.
“Sở trưởng Giang, ông có đồ chuyển phát nhanh."
Bên trong thùng carton được niêm phong chặt chẽ là một chồng tài liệu dày cộm, có hợp đồng bằng văn bản, ảnh chụp màn hình của các lần chuyển tiền khác nhau, cùng với những thông tin điều tra chi tiết về dòng tiền và các bên chuyển nhượng.
Ngoài ra còn có một chiếc USB nhỏ màu bạc, bên trong chứa một lượng lớn âm thanh và video, chọn ra cái nào cũng là bằng chứng quan trọng.
Sở trưởng Giang suy nghĩ một lúc rồi gọi cho đội cảnh sát hình sự qua điện thoại cố định.
–
Trong phòng khách trên tầng cao nhất của bệnh viện, Huyền Thanh xem lại toàn bộ video giám sát mấy lần, trong lòng dần dần trầm xuống.
Quả đúng như cô nghĩ.
Tai nạn ô tô lần này không chỉ là tai nạn đơn thuần, đã có người cố tình sắp xếp.
Qúy Hành đứng ở bên cửa sổ, anh áp điện thoại di động vào tai, lạnh lùng nói: “Đi kiểm tra tất cả các mối quan hệ xã hội của những người làm việc dưới trướng Huyền gia trong những năm gần đây xem có gì kỳ lạ không.”
Thư ký Lưu ở đầu bên kia điện thoại trịnh trọng đáp lại.
“Còn có.” Người đàn ông do dự một chút, rồi quay người liếc nhìn Huyền Thanh đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với đôi lông mày lạnh lùng, sau đó liền quay người lại, hạ giọng nói: “Điều tra luôn cả Trình Sĩ Vinh và Trình Tích."
"Tôi muốn biết mọi thứ về hai người họ từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành, phải điều tra hai người bọn họ thật kỹ lưỡng."
Thư ký Lưu sửng sốt, lập tức ý thức được tầm quan trọng của chuyện này, vội vàng đáp: "Tôi biết rồi, ông chủ!"
Giây tiếp theo, cửa phòng khách bị Trình Tích đẩy ra.
Chàng trai bước vào với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Chị Thanh, em muốn nói với chị một chuyện."
Vừa nói xong, cậu ta liền ngước mắt nhìn người đàn ông đứng bên cửa sổ, dừng lại một chút rồi nhấn mạnh: “Là chuyện gia đình.”
Huyền Thanh nhìn cậu ta, sau đó đưa mắt nhìn Qúy Hành.
Qúy Hành mím môi, anh cũng không muốn Huyền Thanh phải khó xử, ngay lúc anh đang định nói với cô anh sẽ ra ngoài trước thì Huyền Thanh liền mở miệng:
"Không sao đâu, đều là người nhà cả mà."
Cô dường như đã nhìn ra được gì đó từ vẻ mặt nghiêm túc của Trình Tích, cô dừng lại, hít một hơi thật sâu và thì thầm:
"Nói đi, A Tích."
–
Sáng sớm hôm sau, cha Trình mới vội vã đến bệnh viện.
Mẹ của Huyền Thanh đã được đẩy vào phòng bệnh, trên người còn đeo mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt thập phần tái nhợt do mất máu quá nhiều.
Bên ngoài phòng bệnh, vẻ mặt Qúy Hành đầy trịnh trọng lắng nghe bác sĩ nói chuyện.
Người đàn ông cao lớn đứng thẳng trước cửa kính, hạ giọng: “Khi nào mới tiến hành hội chẩn chuyên sâu vậy?”
Bác sĩ đáp lại: “Các chuyên gia đã lên đường rồi, cuộc hội chẩn có lẽ sẽ diễn ra vào buổi chiều, nhưng anh cũng phải chuẩn bị tinh thần trước. Dù sao bệnh nhân cũng đang trong trạng thái thực vật… Tôi e là. .."
Người đàn ông cụp mắt thở dài: "Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần vẫn còn một tia hy vọng, chúng ta nhất định phải cố gắng. Dù sao... đó cũng là mẹ vợ của tôi."
Bác sĩ: "Tôi hiểu ý của anh. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Anh Qúy cũng đừng quá lo lắng."
Cha Trình chậm rãi đi tới cửa liền nghe được cuộc trò chuyện này.
Trạng thái thực vật...
Mặc dù mẹ Huyền chưa chết nhưng như vậy cũng ổn.
Ông ta chuyển sự chú ý của mình đến phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Huyền Thanh nằm ở bên giường, cô khóc nức nở nắm chặt tay mẹ cô, bờ vai gầy gò còn run rẩy, trông dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Qúy Hành sau khi nói chuyện với bác sĩ liền quay lại thì nhìn thấy cha Trình đang đứng tần ngần trước cửa phòng bệnh, anh sửng sốt một chút rồi lên tiếng: "Cha? Cha đến rồi."
Cha Trình vội vàng quay người lại, khi bắt gặp ánh mắt của người con rể ưu tú, trên mặt ông ta liền nhanh chóng hiện lên vẻ buồn bã.
"Qúy Hành, mẹ con..." Hai mắt ông ta đột nhiên đỏ lên, thanh âm nghẹn ngào nức nở: "Mẹ con bị sao vậy? Hả?"
Người đàn ông cũng phối hợp cụp mắt xuống, trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày nay lại hiện lên vẻ buồn bã hiếm thấy: "Mẹ... bà ấy đã trở thành người thực vật... cha vào thăm mẹ đi."
Cha Trình gật đầu rồi bước nhanh vào phòng bệnh với nỗi đau lòng tột độ.
Người đàn ông trung niên đặt tay lên đầu Huyền Thanh: “Thanh Thanh, cha đến rồi.”
Cha Trình chớp mắt, trông như một người cha mạnh mẽ đang cố gắng kìm nước mắt: “Đừng khóc nữa con yêu, không sao đâu, sau này vẫn còn có cha…”
Qúy Hành cũng theo ông ta đi vào phòng bệnh, cửa nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Rồi liền bị đóng lại.
Cha Trình vẫn còn đang giả vờ đắm chìm trong nỗi đau buồn khi vợ mình vừa trở thành người thực vật, ông ta ngồi ở bên kia giường bệnh, học theo Huyền Thanh cũng dịu dàng nắm tay mẹ Huyền, nức nở lau nước mắt:
"Em yêu, em muốn anh phải làm gì đây! Ông cụ vẫn còn đang đợi em về gặp mặt lần cuối. Tại sao em... lại trở nên như thế này?"
Lúc này, Huyền Thanh bỗng ngừng nức nở, cô chậm rãi ngẩng đầu ra khỏi vòng tay mẹ mình.
Trên mặt Huyền Thanh lúc này đã không còn một giọt nước mắt nào, chỉ có vẻ bình tĩnh cực kỳ lãnh đạm.
"Cha."
Giọng cô lạnh lùng hơn bao giờ hết.
"Tại sao tối qua cha không đến bệnh viện?"
Cha Trình đang diễn hăng say đột nhiên bị câu hỏi của cô làm gián đoạn, ông ta cũng ngừng lau nước mắt, nhất thời chợt cảm thấy cứng người.
"Lúc đó cha... đang bận họp ở công ty nên không nhận được cuộc gọi!"
Ánh mắt Huyền Thanh đầy lạnh lùng, chỉ nhẹ nhàng lặp lại lời ông ta vừa nói, sau đó nói:
"Vậy à?"
Giọng nói tuy nhẹ nhưng lại có vẻ nặng nề vô cùng.
Rõ ràng là cô không tin điều đó.
Cha Trình đột nhiên cảm thấy bầu không khí trong phòng bệnh có chút kỳ lạ.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Qúy Hành đang ung dung dựa vào cửa phòng bệnh dùng đôi mắt đen láy nhìn ông ta.
Ánh mắt đó giống như một vũng nước mùa đông, mang lại cảm giác lạnh thấu xương.
Cha Trình lặng lẽ nuốt nước bọt rồi quay lại nhìn kỹ mẹ Huyền đang nằm trên giường bệnh.
Bà ấy vẫn bất động, sắc mặt tái nhợt, giống như vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại...
“Được rồi.” Ông ta đứng dậy, hắng giọng rồi đi về phía cửa: “Thanh Thanh, con và Qúy Hành ở lại đây đi, để cha đi hỏi bác sĩ xem có cách nào khác để giải quyết tình trạng của mẹ con không."
Càng nói, ông ta càng đi nhanh và chỉ vài bước là đã đến cửa.
Đối mặt với Qúy Hành, nụ cười của cha Trình có chút cứng ngắc: "Qúy Hành, con ở đây với Thanh Thanh nhé, để cha ra ngoài tìm bác sĩ."
Qúy Hành nhếch môi, đúng lúc cha Trình cho rằng mình cần phải làm gì đó thì người đàn ông hơi nhướng mày rồi cũng ngoan ngoãn tránh đường cho ông ta.
Cha Trình vui vẻ mở cửa đi ra ngoài.
Giây tiếp theo, cửa liền bị người từ bên ngoài mở ra.
Trình Tích đang đứng ở ngoài cửa.
Cha Trình: “A Tích cũng ở đây đây, mau đi tìm bác sĩ với chú…”
Giọng nói càng lúc càng thấp hơn.
Ông ta nhìn con trai mình với vẻ hoài nghi.
Đằng sau chàng trai trẻ là một số cảnh sát hình sự được trang bị vũ khí hạng nặng.
Một người trong số họ tiến lên đứng chắn trước mặt Trình Tích, rồi lạnh lùng đưa thẻ cảnh sát của mình ra trước mặt cha Trình:
"Ông Trình Sĩ Vinh, làm phiền ông đi theo chúng tôi về sở một chuyến!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");