(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Huyền Thanh vội vã đến bệnh viện thì đã thấy Trình Tích cũng đã đến và đang đứng canh gác bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt.
Tấm lưng của chàng trai trẻ đứng thẳng và có vẻ cô đơn.
"A Tích!"
Tiếng bước chân vội vã của Huyền Thanh vang lên trong hành lang trống trải.
"Có chuyện gì vậy? Ông nội bị sao vậy?" Vì vừa vận động mạnh nên lúc này cô đang thở hổn hển không ra hơi: "Rõ ràng là tình trạng ông ngoại vẫn ổn mà..."
Cách đây vài ngày cô có nói chuyện điện thoại với ông ngoại, giọng nói của ông ngoại vẫn còn rất vui vẻ và tràn đầy năng lượng, ông ngoại còn nhiệt tình nói chuyện rất lâu với cô về mấy động tác dưỡng sinh ông cụ mới học được.
Sao ông ngoại có thể đột nhiên hôn mê và phải vào phòng chăm sóc đặc biệt cơ chứ?
Trình Tích cụp mắt, khàn giọng nói: “Bác sĩ nói là suy gan cấp tính, có rất nhiều biến chứng…”
Huyền Thanh loạng choạng như sắp ngã xuống, một luồng hơi ấm ẩm ướt đột nhiên dâng trào trong mắt cô.
Cô máy móc quay đầu lại một cách chậm rãi.
Qua tấm kính dày trong suốt, nhìn vào phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh giường bệnh là một đống thiết bị lạnh lẽo, đôi mắt vốn luôn tươi cười của ông ngoại lúc này lại nhắm chặt lại, sắc mặt thì trắng bệch.
Trên mặt ông ngoại còn đang đeo mặt nạ dưỡng khí, lồng ngực đập phập phồng yếu ớt gần như không thể nhận ra, trên người còn có vô số ống dài nối với các thiết bị theo dõi y tế, cũng may nhờ có những đường gợn sóng trên màn hình cạnh giường liên tục nhấp nháy cho thấy ông ngoại vẫn còn sự sống.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy ông ngoại mình trông như thế này.
Trông mạng sống ông ngoại thật mong manh, giống như chiếc lá khô cuối cùng đang đung đưa trên cây trong cơn gió thu gào thét.
Huyền Thanh há miệng, lại cảm thấy cổ họng khô khốc không thể phát ra thanh âm nào.
"Cha mẹ chị đâu? Bọn họ biết chuyện chưa?"
Giọng Trình Tích trầm xuống: "Bệnh viện đã thông báo cho hai người họ. Chú em vừa họp xong và đang trên đường đến đây, còn mẹ chị thì đang đi công tác ở thành phố khác, nhưng dì ấy nói dì ấy đang đặt vé máy bay sớm nhất trở về."
Cha Trình đến rất nhanh, chưa đầy năm phút sau khi Huyền Thanh đến đã thấy người đàn ông trung niên vội vàng lao ra khỏi thang máy.
"Thanh Thanh! Tiểu Tích!"
Cha Trình bước đi như bay, vẻ mặt lúc này đầy lo lắng: “Cha đang họp thì nhận được điện thoại từ bệnh viện nói tình trạng ông ngoại đang nguy kịch. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Bác sĩ đâu? Bác sĩ đã nói gì?"
Huyền Thanh đột nhiên từ trên ghế dài trong hành lang đứng dậy, hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má.
“Cha, ông ngoại, ông ấy…”
Khi cô mở miệng, trong giọng nói của cô đã tràn ngập tiếng nức nở.
Cha Trình nhìn thấy hai mắt Huyền Thanh thì vội vàng tiến đến vỗ vỗ vai Huyền Thanh: "Cha ở đây, không sao đâu, Thanh Thanh."
Sau đó ông ta ngẩng đầu lên, hỏi: "Tiểu Tích, bác sĩ đâu, bác sĩ nói sao?"
Bác sĩ đã đưa ra một kế hoạch điều trị.
Nghe thì là một kế hoạch điều trị nhưng thực tế lại chẳng có tác dụng gì mấy.
“Do sự khởi phát đột ngột và tình trạng bệnh nhân xấu đi nhanh chóng, nên chúng tôi đã khẩn trương triệu tập một cuộc họp chuyên môn.”
Vẻ mặt của bác sĩ điều trị vô cùng nghiêm túc, ông ấy đưa tập tài liệu cho cha Trình, rồi tàn nhẫn nói với họ: “Bệnh nhân không chỉ bị suy gan cấp tính mà còn biến chứng di căn đến những cơ quan khác của cơ thể. Biến chứng đã lan ra gần như toàn bộ cơ thể. Tình huống hiện tại không lạc quan cho lắm, tỉ lệ xảy ra tình huống xấu nhất là khá cao."
“Hiện tại chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để làm chậm quá trình suy tạng của bệnh nhân và phương án khả thi duy nhất là ghép gan.”
Cuối cùng, bác sĩ dừng lại: "Tuy nhiên, cho dù chúng ta có tìm được nguồn gan thích hợp trong thời gian nhanh nhất thì cũng không thể đảm bảo bệnh nhân có thể kiên trì đến lúc đó hay không..."
Nói cách khác, ngay cả khi họ tìm được gan phù hợp để thay thế thì khả năng cao là công việc của họ vẫn sẽ vô ích.
Bởi vì không có gì đảm bảo ông cụ có thể kiên trì sống sót đến thời điểm đó hay không...
Nó giống như một bản án tử hình, đưa ra tối hậu thư cho gia đình.
Cha Trình liền lâm vào im lặng.
Huyền Thanh dùng răng cắn môi, cô cố gắng bình tĩnh lại: “Hiện tại có gan phù hợp với ông tôi chưa, bác sĩ?”
Bác sĩ lắc đầu: “Không có.”
Vậy trước tiên nên cân nhắc tìm nguồn gan thích hợp từ những người thân có cùng quan hệ huyết thống.
Nhưng thật không may, cô và cha cô có nhóm máu khác với ông nội.
Người duy nhất có cùng nhóm máu với ông ngoại cô là mẹ cô.
Huyền Thanh chậm rãi buông môi ra, môi thịt chỗ bị cắn đã trở nên đỏ ngầu, trong miệng còn có mùi máu tanh rỉ ra.
Sau khi bác sĩ rời đi, cha Trình giữ vai Huyền Thanh và cùng ngồi xuống chiếc ghế dài ở hành lang.
"Thanh Thanh, đợi mẹ con về rồi bàn bạc nhé?"
Cha Trình nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi.
"Ông ngoại sẽ không sao đâu. Nghe lời cha và cố gắng mạnh mẽ lên nhé."
Bên kia, Trình Tích im lặng đứng dựa vào tường, đôi mắt đen láy của cậu ta rơi xuống giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhất thời cũng không nói gì.
Qúy Hành mãi đến trưa mới nhận được tin tức, ngay cả ăn cơm còn chưa kịp ăn đã vội vàng chạy đến bệnh viện.
Đôi giày da sẫm màu dừng lại trên mặt đất trước mặt Huyền Thanh, giọng nói quen thuộc của người đàn ông truyền xuống từ trên đầu cô.
"Thanh Thanh."
Huyền Thanh lấy tay che mặt, cô cúi đầu không nói gì, tựa như vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ của chính mình.
Qúy Hành ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ giữ lấy vai cô, ngẩng đầu lên: "Thanh Thanh, là anh đây."
Như bị ai đó đánh thức, đôi mắt lơ đãng đó dần dần tập trung lại, cuối cùng dừng lại ở Qúy Hành.
Huyền Thanh chớp chớp mắt, lúc này cô đã không thể kìm được những giọt nước mắt đã chịu đựng suốt buổi sáng, nước mắt liền lập tức trào ra từ khóe mắt, chảy xuống gò má cô.
Cô không nhịn được gục vào vai Qúy Hành khóc òa lên, đôi vai gầy run lên theo từng tiếng nức nở của cô.
Giống như một con thỏ nhỏ bị lạc đường và không tìm được đường về nhà, nó đang cảm thấy lạc lối và vô cùng bối rối.
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông cũng tràn đầy đau khổ, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Xin lỗi anh tới trễ."
Cha Trình còn có việc phải làm ở công ty nên đã rời đi từ lâu, trước khi đi, ông ta đã nhờ Trình Tích thuyết phục Huyền Thanh đừng cứ mãi buồn lòng như thế.
Sau khi Qúy Hành đến, Huyền Thanh liền không muốn rời đi.
"Em sẽ ở lại đây để bảo vệ ông ngoại cho đến khi mẹ về."
Cô đã bình tĩnh lại, tuy mắt vẫn đỏ hoe nhưng giọng cô đã không còn run rẩy nữa.
Qúy Hành cũng biết cô từ nhỏ đã có quan hệ thân thiết với ông ngoại, tuy lo lắng cho cảm xúc của cô nhưng anh cũng không ngăn cản hay thuyết phục cô quá nhiều.
Buổi trưa, thư ký Lưu chu đáo gọi cho bọn họ vài món ăn từ một nhà hàng tư nhân và giao thẳng đến phòng VIP của bệnh viện.
Huyền Thanh không có cảm giác thèm ăn, chỉ nhấc đũa ăn vài cái rồi cũng ngừng đũa.
Nhìn thấy người đàn ông ngẩng đầu, cô nhếch khóe miệng, gượng cười, nhẹ nhàng nói: “Em không đói.”
Đôi mắt đen láy của Qúy Hành hơi nheo lại, anh bưng bát cháo lên, dùng thìa sứ trắng múc một thìa cháo, thổi bớt nhiệt rồi đưa vào miệng Huyền Thanh.
"Ngoan ngoãn mở miệng nào."
Giọng người đàn ông trầm xuống: “Nếu ông ngoại mà biết em không chịu ăn thì chắc chắn ông ấy sẽ cằn nhằn em mãi cho xem.”
Đôi mắt Huyền Thanh chớp chớp, cô chợt nhớ đến ông ngoại luôn chịu khó bảo cô ăn uống đầy đủ, lại nhớ đến ông ngoại lúc này đang nhắm mắt nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô mím môi, ngoan ngoãn mở miệng, cố gắng nuốt vào một ngụm.
Bát cháo cuối cùng cũng đã cạn.
Chiếc bát trống đặt lên bàn, Qúy Hành lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau khóe môi cô, sau đó vòng tay qua vai cô, ấn đầu cô vào vai mình, vỗ nhẹ thân thể gầy gò của cô như một đứa trẻ.
"Thanh Thanh, anh sẽ luôn ở bên em."
Một giờ chiều, trước khi lên máy bay, mẹ Huyền tranh thủ gửi tin nhắn cho cô, nói với con gái rằng bà ấy đã lên máy bay và sẽ đến Giang Thành vào lúc bốn giờ.
Huyền Thanh trở lại hành lang bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, cô ngồi trên ghế, nhìn vào phòng bệnh mà không nói một lời.
Trước mặt cô lúc này, sinh, lão, bệnh, tử, tiền bạc quyền lực đều hư không, tất cả đều không thể mua được sự sống, thậm chí kéo dài tuổi thọ cũng là một sự miễn cưỡng.
Qúy Hành đi lên lầu nghe điện thoại, lúc trở lại liền nghe Huyền Thanh nói: "Anh đi làm việc của mình trước đi, không cần phải ở đây suốt với em đâu, em tự mình lo liệu được mà."
Chắc hẳn anh cũng đang bận rộn với công việc, vừa rồi điện thoại của anh cứ reo lên tới tấp.
Người đàn ông nhướng mày, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô: “Không sao đâu, anh đã nhờ thư ký Lưu mang máy tính xách tay của anh qua đây rồi.”
Anh vỗ vỗ vào đầu lông mày Huyền Thanh: “Không phải là anh đang lo lắng vì em, anh là đang lo lắng cho tình trạng sức khỏe của ông ngoại.”
Cha Trình không có ở đây, Trình Tích cũng không biết vừa nhận được cuộc gọi của ai liền vội vàng rời đi, nói rằng cậu ta sẽ quay lại sau.
Qúy Hành thực sự lo lắng khi để Huyền Thanh ở lại đây một mình.
Công việc của anh có thể được giải quyết ở bất cứ nơi đâu, kể cả ở trong bệnh viện.
-
Tại thư phòng nhà họ Huyền.
"Qúy Hành cũng qua đó rồi?"
Cha Trình đi đi lại lại trong phòng, hai tay chắp sau lưng, ông ta không khỏi cau mày: “Cậu ta đúng là nhàn rỗi quá nhỉ.”
Trình Tích ngồi trên sô pha, cụp mắt xuống, lần lượt nghịch nghịch những món đồ trang trí bằng gỗ nhỏ trên bàn, cậu ta thản nhiên nói: “Anh ta dù sao cũng là chồng của chị Thanh, đến đó cũng là điều hợp lý.”
"Hay là…" Chàng trai chậm rãi lên tiếng: "Ông sợ anh ta à?"
"Cha? Sợ cậu ta?" Cha Trình khinh thường hừ một tiếng: "Cậu ta chỉ là một tên nhóc còn chưa hỉ mũi sạch, sợ gì chứ."
Trình Tích cười khẩy, cũng không nói gì nữa.
Cha của Trình Tích chưa bao giờ nhìn thấy phương pháp tàn nhẫn của Qúy Hành, ông ta đều cảm thấy những gì người khác nói toàn là phóng đại, càng truyền càng biến tướng, càng trở nên khó tin.
Tuy nhiên, Trình Tích lại biết rất rõ lý do khiến công việc kinh doanh của cha Trình gần đây vô cùng suôn sẻ, không có thăng trầm hay rắc rối, thậm chí còn không hề xảy ra vấn đề gì cả, là vì ông ta là cha của Huyền Thanh nên nhà họ Quý luôn đối đãi với ông ta theo lễ tiết cao nhất.
Hơn nữa, bề ngoài ông ta lại là cha vợ của Qúy Hành, với mối quan hệ này, lại thêm gia thế đã nổi bật của Huyền gia, trong giới kinh doanh ở Giang Thành này gần như không có ai dám đắc tội ông ta.
Nhưng không ngờ cha Trình lại tự phụ đến vậy, không chịu khó xem xét, suy nghĩ đến các nhân tố bên ngoài như vậy
Trình Tích nhếch môi mỉm cười.
Nhưng cha Trình cũng có chút lo lắng, ông ta liền chuyển sang đề tài khác: “À mà, con đã mua hết cổ phần mà cha yêu cầu con mua chưa?”
Trình Tích thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chỉ gật đầu hai cái cho có lệ.
Cha Trình liền trừng mắt: “Vậy tại sao con không gọi cha đi ký hợp đồng?”
Trình Tích ngừng nghịch đồ trang sức trong tay, cậu ta nhướng mi: “Một lượng lớn cổ phần như thế đều chuyển về hết danh nghĩa tên ông, ông nghĩ người ta không nhận ra điều bất thường sao?”
Cha Cheng đang định vặn lại thì liền bị Trình Tích cắt ngang.
Chàng trai chậm rãi đặt những đồ trang trí bằng gỗ trở lại vị trí cũ: “Đừng lo lắng, tôi đã đích thân ký hợp đồng rồi, những cổ phần đó sẽ đứng tên tôi.”
Cha Trình thở phào nhẹ nhõm: “Thằng nhóc này, cũng không chịu nói rõ ràng gì hết, làm cha lo lắng muốn chết. Nhưng có ký tên con cũng không sao, của con cũng là của cha, cũng như nhau cả thôi. "
Trình Tích nói xong liền đứng dậy, cậu ta chỉnh lại quần áo, vẻ mặt lãnh đạm nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về bệnh viện đây.”
Cha Trình: "Con quay về đó làm gì nữa? Chẳng phải còn có Huyền Thanh đang canh giữ ở đó sao? Cô ta muốn canh thì để cô ta tự mình canh đi."
Chàng trai trẻ liếc nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng, rồi nhanh chóng thu hồi lại, nó nhanh đến mức khiến cha Trình gần như nghĩ rằng đó chỉ là ảo ảnh thoáng qua.
“Ông đã không đi rồi, ông nghĩ nếu tôi không đi luôn thì coi được sao?”
"Dù sao cũng đã diễn thì cũng phải diễn cho trót, không để cho họ có một chút cơ hội nghi ngờ chúng ta."
Nói xong, Trình Tích liền bước ra khỏi phòng làm việc mà không hề ngoảnh lại.
-
Bốn giờ chiều, Huyền Thanh gửi tin nhắn cho mẹ cô, hỏi bà ấy đã đến Giang Thành chưa.
Lúc 4h10 phút, mẹ cô cũng đã trả lời lại trên WeChat rằng bà ấy vừa xuống máy bay và đang chuẩn bị bắt xe đến bệnh viện.
Tài xế của Huyền gia đã đợi sẵn ở sân bay.
Nhưng đã đến 5h10 mà vẫn chưa thấy mẹ cô đến bệnh viện.
Theo logic mà nói, bệnh viện chỉ cách sân bay khoảng 40 phút lái xe, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, sao bà ấy vẫn còn chưa tới chứ.
Huyền Thanh cố gắng tự an ủi mình, đừng lo lắng, đừng lo lắng, có thể trên đường bị kẹt xe nên đến trễ mà thôi.
Nhưng không hiểu sao tâm trạng cô cứ cảm thấy bồn chồn không thể giải thích, lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Đến 5h30, Huyền Thanh lại gửi thêm một tin nhắn hỏi thăm mẹ mình nhưng vẫn không nhận được phản hồi.
Cô bắt đầu trở nên lo lắng và điên cuồng bấm số điện thoại của mẹ mình.
"Xin lỗi, thuê bao bạn gọi hiện đã tắt máy..."
Một giọng nữ máy móc phát ra từ ống nghe khiến hơi thở của Huyền Thanh như ngừng lại trong giây lát.
Tim cô như ngừng đập, một cơn ớn lạnh nhanh chóng lan tràn từ đáy lòng đến tứ chi.
Cô chưa bao giờ cảm thấy bối rối đến thế.
Chắc chắn đã có gì đó không ổn…
Qúy Hành lúc này đang ở trong phòng nghỉ mở cuộc họp video, Trình Tích thấy môi cô có chút khô khốc liền nhanh chóng đi lấy nước nóng cho cô, lúc cậu ta quay lại thì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng đến cực điểm của Huyền Thanh.
Chàng trai quỳ xuống trước mặt Huyền Thanh, nắm lấy tay cô, bảo cô cầm cốc, rồi lên tiếng hỏi: "Có chuyện gì vậy chị?"
Đầu ngón tay cầm cốc giấy của Huyền Thanh tái nhợt: “Điện thoại của mẹ chị tắt máy rồi, chị cũng đã gọi cho tài xế, nhưng điện thoại của tài xế cũng tắt…”
Cô dùng tay còn lại che trái tim mình, đau khổ cau mày, trong giọng nói có chút run rẩy không thể nhận ra: “Chị cảm thấy rất bối rối, luôn cảm thấy như đã xảy ra chuyện gì đó nên vừa mới gọi người đến kiểm tra, bắt đầu từ sân bay, để xem xe đón mẹ chị đã đi đâu.”
Nghe vậy, thân thể Trình Tích liền trở nên cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia không thể tin được, hồi lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.
Tiếng chuông điện thoại di động đã kéo cậu ta trở lại với những suy nghĩ của mình.
Cậu ta đứng dậy trả lời điện thoại và tiến về phía trước hai bước.
Trong lòng như cảm nhận được điều gì đó, Huyền Thanh vô thức ngẩng đầu lên nhìn Trình Tích.
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy người thanh niên dừng bước, đột nhiên quay người lại, đồng tử đen hơi mở to.
Chàng trai mở miệng: "Chị Thanh..."
Bàn tay đang cầm cốc giấy của cô bỗng mất đi sức lực, cốc nước trong nháy mắt từ trên không trung rơi xuống sàn.
Có tiếng nước bắn tung tóe.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");