Dụ Bắt Ôn Nhu - Xí Tại

Chương 64




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khuôn mặt đầy phong trần của ông cụ Qúy lộ ra sau cánh cửa, ông cụ chống gậy mỉm cười nhìn cô.

"Ông nội đến đây tìm cháu có việc gì ạ?"

Ông cụ Qúy chậm rãi bước vào cửa: “Nghe nói hôm nay cháu về nhà nên tới xem, trùng hợp hôm nay ông nội cũng có chuyện muốn nói với cháu.”

Huyền Thanh vội vàng đỡ ông cụ vào trong, nói: "Có chuyện gì thì ông cứ gọi cho cháu, là cháu qua tìm ông mới đúng."

Ông cụ Qúy xua tay nói: "Không phiền, không phiền."

Từ Di nghe thấy giọng nói, cô ấy liền đứng dậy, đi dép vào, một tay nhấn nút "tạm dừng" trên điều khiển từ xa, một tay vừa chỉnh lại mái tóc xoăn rối bời.

Sau đó cô ấy cười nói: "Wow! Ông cụ Qúy đến rồi, hôm nay nhà có khách quý ghé chơi à."

Ông cụ Qúy khẽ khịt mũi và lẩm bẩm: "Cả ngày cứ chạy nhảy lung tung."

Ông cụ Qúy và ông cụ Từ vốn luôn có mối quan hệ rất tốt, khi ông cụ Huyền không nằm viện, ba người thường cùng nhau tụ họp đi câu cá hoặc là chơi cờ.

Nhìn thấy ánh mắt Huyền Thanh nhìn cô ấy, Từ Di lập tức hiểu ra, lật đật đỡ ông cụ ngồi xuống ghế sô pha, lại nói: “Chẳng phải Thanh Thanh nói hôm nay cô ấy về nhà lấy ít đồ sao? Dù sao cháu cũng đang rảnh, có khi qua còn có thể phụ giúp cô ấy một tay.”

Huyền Thanh vẫn chưa nói cho người nhà biết chuyện ly hôn, cô dự định sau khi giải quyết xong xuôi mới nói với trưởng bối của hai bên, để bọn họ khỏi cảm thấy lo lắng quá nhiều.

Vậy nên ông nội Qúy chắc có lẽ vẫn chưa biết chuyện gì, tạm thời cứ giấu bí mật đã.

Từ Di chăm chỉ bưng cho ông cụ một tách trà nóng, nhìn thấy ánh mắt ông lão trầm ngâm nhìn vào màn hình đang tạm dừng trên màn hình TV, Từ Di vội vàng nói: “Cũng bận rộn hồi lâu rồi nên hai bọn cháu mới vừa bật phim xem định thư giãn một lúc, dù sao việc cũng đâu có gì gấp gáp, mệt thì cứ thư giãn thôi, hahaha."

Ông cụ Qúy nghe vậy liền gật đầu, dường như cũng đồng tình với lời nói của Từ Di.

Huyền Thanh ngồi đối diện ông cụ, ôn nhu hỏi: "Ông nội, ông đến tìm con... có chuyện gì à?"

Ông cụ chậm rãi nhấp một ngụm trà, rồi đặt cốc xuống, nghiêm túc nhìn Huyền Thanh.

Ông cụ tuy đã già, nhưng đôi mắt vẫn vô cùng trong trẻo, đủ để nhìn thấu bất kỳ sự che đậy hời hợt nào, khiến người ta nhất thời không dám nhìn thẳng vào mắt ông cụ.

"Thanh Thanh, hôm nay ông tới đây để xin lỗi cháu."

Ông cụ Qúy nói rõ ràng từng chữ một.

Huyền Thanh chợt sửng sốt: "Ông nội, tại sao ông lại phải xin lỗi cháu, hơn nữa gần đây cũng đâu có chuyện gì xảy ra. Tại sao ông..."

Ông cụ thở dài, chăm chú nhìn cô: “Ông đã biết hết chuyện giữa cháu và A Hành.”

Huyền Thanh mở miệng, lời nói của ông cụ Qúy khiến những điều cô muốn nói ban đầu như bị mắc kẹt ở cuống họng, nhất thời không thể nói được gì nữa.

Ông nội Quý, ông cụ biết hết rồi sao?

Ông cụ có biết chuyện cô và Qúy Hành đã đệ đơn ly hôn không?

Hay là chỉ mới biết cuộc hôn nhân giữa cô và Qúy Hành ngay từ đầu đã là một cuộc giao dịch?

Hoặc có thể...cái gì cũng đã biết hết...

Nhìn vẻ mặt và dáng vẻ của ông cụ, Huyền Thanh nhận ra có lẽ là khả năng cuối cùng.

Nhìn thấy Huyền Thanh có chút sửng sốt, ông nội Qúy tiếp tục nói: "Tối hôm qua lúc Qúy Hành trở về nhà cũ, ông mới ý thức được chuyện gì xảy ra."

“Lần này thằng nhóc ấy tức giận đến mức không còn nể mặt ai cả, quyết tâm giải quyết tất cả trong một lần, tra hỏi cô gái nhà họ Vưu kia về tất cả những gì đã xảy ra.”

Nói xong, ông cụ khẽ thở dài: “Một phần cũng là lỗi của ông. Mấy năm nay ông nội không còn tiếp xúc nhiều với bên ngoài, độ nhạy bén cũng đã giảm bớt đáng kể, với lại cha mẹ Qúy Hành cũng chưa từng nói gì về tin đồn trong giới rằng Qúy Hành ra nước ngoài là để theo đuổi Vưu Ngọc Dao, nên ông nội cũng chẳng hay biết chuyện gì cả.”

"Cho đến ngày hôm qua Qúy Hành trở về nhà cũ, ông nội mới biết những chuyện này."

Ông cụ Qúy dừng lại, hít sâu một hơi, rồi trầm giọng nói tiếp: “Thanh Thanh, hôm nay ông nội cam tâm vác cái mặt già này tới đây, ông nội chỉ hy vọng cháu có thể cho ông nội một cơ hội để giải thích Qúy Hành đã làm những gì trong suốt ba năm qua, được không?"

Nghe đồn, lời đồn, giải thích…

Những lời nói của ông cụ Qúy giống như một chiếc búa đập mạnh vào trái tim Huyền Thanh, khiến đầu óc cô trở nên vô cùng bối rối.

Ý của ông nội Qúy Hành là chuyện Qúy Hành thích Vưu Ngọc Dao, và chuyện anh ra nước ngoài vì cô ta... đều chỉ là tin đồn thôi sao?

Chỉ là Vưu Ngọc Dao đơn phương cố tình phát tán nó?

Cô bình tĩnh lại, mím môi, giọng nói không biết sao cũng trở nên khô khốc: "Được ạ."

-

Tại nhà họ Vưu, mẹ Vưu lúc này đang vô cùng lo lắng.

Cha Vưu tức giận ném chiếc bình trong tay đi, những bông hoa lẫn mảnh gốm nằm ngổn ngang trên sàn nhà.

“Nhìn xem con đã làm những điều ngu ngốc gì thế này?” Cha Vưu đập mạnh xuống bàn để trút giận.

Buổi sáng vừa đến công ty, cha Vưu Ngọc Dao liền nhận thấy các nhân viên và cấp dưới trong công ty luôn lén lút liếc nhìn ông ta, thấy ông ta nhìn lại bọn họ lại vội vàng nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không có chuyện gì.

Bước vào văn phòng, những người vừa tụ tập thì thầm vừa nhìn thấy ông ta đã nhanh chóng giải tán, coi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng giọng điệu chào hỏi lại có chút lúng túng.

Lúc đó ông ta đã cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cho đến khi ông ta vào phòng làm việc, lấy điện thoại di động ra xem, liền phát hiện mấy tin nhắn WeChat của bạn bè đều hỏi ông ta chuyện gì đã xảy ra với Vưu Ngọc Dao.

Cha Vưu vẫn còn bối rối, vẫn còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, bạn ông ta liền ngập ngừng bảo ông ta lên weibo tự mình xem.

Ông ta thoạt nghĩ chắc cũng không có gì quan trọng, nhưng các mục màu đỏ tươi trên thanh tìm kiếm nóng cực kỳ bắt mắt, nhanh chóng thu hút sự chú ý của ông ta:

#Vưu Ngọc Dao giả mạo danh tính học trò của bậc thầy âm nhạc Bernard

#Âm mưu tự lăng xê bản thân không thành công, còn cố tình ăn vạ

#Vưu Ngọc Dao không biết xấu hổ nhận vơ danh xưng bà Quý, nhưng đã bị anh Quý đích thân lên tiếng thanh minh

#Em họ của Qúy tiên sinh đích thân phơi bày Vưu Ngọc Dao cố tình đặt chuyện lừa dối mọi người suốt ba năm qua

Cư dân mạng cũng không ngờ chỉ là một lời lên tiếng thanh minh nhưng lại có thể dẫn đến hàng loạt vô số bê bối chấn động khác:

[Trên thế giới này thật sự có loại người như vậy sao, đây chính là đại tiểu thư trong truyền thuyết sao?]

[Em họ anh Qúy vừa lên bài giải thích dài như vậy, đọc xong tôi càng thêm ngạc nhiên, có bao giờ Vưu Ngọc Dao nói thật chưa vậy?]

[Qúy tổng: Mọi người đều nói tôi thích Vưu Ngọc Dao, nhưng sao tôi lại không biết thế?]

[Buồn cười quá. Rõ ràng anh Qúy ra nước ngoài là để theo đuổi sự nghiệp, vậy mà cô ta lại cố tình nói dối rằng anh Quý ra nước ngoài là để theo đuổi cô ta. Tôi thực sự muốn nôn mửa quá đi mất. Đất nước mà anh Qúy đến và cô ta đến thậm chí còn không giống nhau. Vậy mà cô ta còn có mặt mũi dám bịa chuyện như thế!]

[Tôi còn nghe người ta nói rằng năm đó vé máy bay cô ta đặt vốn muộn hơn anh Quý vài ngày, nhưng không biết cô ta đã nghe ngóng được thời gian bay của anh Quý từ đâu mà đã lập tức hoàn lại vé của mình và mua một vé mới sớm hơn thời gian bay của anh Qúy, tạo cho mọi người lòng tin rằng Qúy tiên sinh quả thật vì cô ta nên mới vội vã xuất ngoại như thế, người phụ nữ này đúng là bị bệnh hoang tưởng quá nặng rồi.]

[Tôi cũng vừa mới nghe ông nội tôi nói rằng việc đính hôn của Vưu Ngọc Dao thất bại là do Qúy Hành căn bản không muốn cưới cô ta, sau đó gia đình cô ta đã gửi cô ta ra nước ngoài để đào tạo sâu về đàn cello. Vậy mà ngày hôm qua cô ta còn có mặt mũi đăng bài ca ngợi, bày tỏ mong muốn muốn theo đuổi hình tượng những người phụ nữ độc lập, chỉ theo đuổi sự nghiệp. Đúng là cười chết mất.]

Vị sư tỷ của dàn nhạc hàng đầu kia cũng vừa mới tung ra vài bằng chứng chứng tỏ Vưu Ngọc Dao không phải là đệ tử của thầy Bernard gì cả.

Nói đúng ra, cô ta chỉ được học vài buổi riêng với thầy Bernard mà thôi.

Vưu Ngọc Dao đã bỏ ra rất nhiều tiền để có thể học riêng với sư phụ Bernard, nhưng vì tài năng không đủ, sự chăm chỉ cũng không đủ, nên cứ học mãi trình độ cũng không thể nâng cao, thầy Bernard cảm thấy như vậy thật là làm lãng phí thời gian nên chỉ mới học được vài bữa đã từ chối tiếp tục dạy cô ta. Cho dù cô ta có trả bao nhiêu tiền ông ấy cũng không dạy.

Cư dân mạng:

[Hiểu rồi, đây là học sinh mà ngay cả sư phụ cũng coi thường, không muốn và cũng không thừa nhận người đệ tử này.]

[Bản thân không có tài năng lại còn lười nỗ lực, nên cũng không có gì lạ khi trình độ của cô ta vẫn cứ thấp lè tè như thế, trước đây tôi cũng có thỉnh thoảng nghe vài bản nhạc của cô ta, lúc đó tôi quả thật cũng rất thắc mắc tại sao tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của sư phụ Bernard lại đột nhiên trở nên thấp như vậy.]

[Tôi thực sự cười chết, vậy mà còn dám gọi là thiên tài cello à? Cô Vưu Ngọc Dao, đầu óc cô vẫn ổn chứ?]

Cha Vưu nhanh chóng xem qua tất cả các bình luận, cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao nhân viên của mình lại có những phản ứng kỳ lạ như vậy ngay khi ông ta vừa bước vào công ty.

Những nhân viên đang làm việc bên ngoài chỉ nghe thấy một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ phòng làm việc của sếp, kèm theo đó là tiếng kính vỡ giòn tan, sau đó cửa kính liền bị mở ra một cách thô bạo từ bên trong, vẻ mặt ông chủ đầy u ám và hung dữ trừng mắt liếc nhìn những nhân viên đang tò mò nhìn về phía ông ta, rồi tức giận đùng đùng bỏ đi..

Đồng thời, giá cổ phiếu của Vưu thị cũng sụt giảm nhanh chóng.

Hành vi của Vưu Ngọc Dao sẽ khiến mọi người tự nhiên cũng cho rằng cả Vưu gia đều có truyền thống gia đình xấu, tính cách cũng không tốt, sau đó ít nhiều cũng nghi ngờ công ty của Vưu gia.

Về đến nhà, cha Vưu gần như khàn giọng hét lên: "Con có biết không! Chỉ vì con mà hình ảnh công ty cha vất vả gây dựng mấy chục năm qua đã hoàn toàn bị hủy hoại!"

Đôi mắt Vưu Ngọc Dao đỏ hoe, trên mặt lộ ra vẻ vặn vẹo u ám.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn có người cố ý hãm hại con! Đợi khi tìm ra người đó con nhất định sẽ không tha cho hắn ta!"

Cha Vưu tức giận đến mặt đỏ bừng, cổ cứng ngắc, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ông ta liền bước tới tặng cho cô ta một bạt tai.

Một âm thanh “chát” giòn tan vang vọng trong phòng khách rộng lớn.

Cái tát này mạnh đến mức làm Vưu Ngọc Dao loạng choạng suýt nữa đã ngã xuống đất.

Mẹ cô ta liền chạy đến ôm con gái khóc lóc: “Sao ông lại đánh con?”

Vưu Ngọc Dao che mặt, mở to hai mắt, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Cha đánh con?"

Cô ta vùng ra khỏi mẹ mình và hét lớn: "Sao cha lại đánh con?"

"Còn hỏi tại sao cơ à?" Cha Vưu lớn tiếng nói: "Tao là đang muốn đánh cho mày tỉnh táo lại!"

"Có người muốn hại mày à? Đúng vậy! Đúng thật là đã có người nhúng tay vào những bài viết đó làm cho nó liên tục nằm chễm chệ trên vị trí tìm kiếm nóng! Mày có biết đó là ai không?" Cha Vưu chỉ vào mũi Vưu Ngọc Dao, rồi gầm lên: "Là Qúy Hành đấy!"

Trên đường trở về, cha Vưu đã liên tục liên lạc với các công ty tiếp thị và các công ty thủy quân lớn, nói rằng chỉ cần có thể kéo xuống tất cả các bài viết trên vị trí tìm kiếm nóng và những bình luận chửi bới con gái ông ta, bất kể trả bao nhiêu tiền ông ta cũng sẵn lòng.

Cổ phiếu của công ty sụt giảm nhanh đến mức khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

Nhưng tất cả những người trả lời điện thoại đều lịch sự nói: Không.

Sau khi cha Vưu hỏi đi hỏi lại, một công ty đã nói cho ông ta biết lý do.

"Ý của Qúy tiên sinh là, những tìm kiếm nóng này sẽ được liên tục nằm chễm chệ ở đó suốt một tuần, không ai có thể rút lại được."

Người tinh tường đều có thể nhìn ra, Qúy Hành lần này thực sự tức giận.

Vào thời điểm này không ai dám chĩa súng, số tiền Qúy gia đưa ra cũng đủ rồi, vì Vưu gia mà đắc tội Qúy gia, thật sự không đáng.

Cha Vưu cũng lười nói thêm: “Bây giờ con hãy thu dọn đồ đạc và ra nước ngoài nhanh đi!”

"Mua chuyến bay sớm nhất và đi xa nhất có thể. Đừng bao giờ quay lại nếu không có sự cho phép của cha!"

-

"Thanh Thanh, đều là do ông nội sơ suất, nếu như ông nội có thể sớm phát hiện ra thì đã không phát sinh tình huống như thế này."

"Ba năm qua Qúy Hành đã sống rất vất vả, một mình ra nước ngoài, ông nội cũng không có giúp đỡ thằng nhóc ấy, nó phải tự mình đi con đường của mình, tiểu tử này chỉ là muốn hoàn thành xong thỏa thuận với ông mà thôi, để người khác không còn khả năng nhúng tay vào chuyện hôn nhân của nó, đến lúc đó nó sẽ có thể đường đường chính chính qua cưới cháu.”

"Thanh Thanh, ông nội biết cháu cũng có tình cảm với Qúy Hành. Ông nội hy vọng cháu có thể suy nghĩ kỹ càng, nghiêm túc tự hỏi lại lòng mình..."

Từ Di đi cùng Huyền Thanh ra tiễn ông nội Qúy, hai người nhìn nhau, cả hai đều choáng váng trước sự thật bất ngờ này.

Sửng sốt hồi lâu, Từ Di mới chớp mắt, nói: "Ba năm qua tớ đều gọi Qúy Hành là tên đàn ông xấu xa... Có phải đã gọi nhầm người rồi không?"

Huyền Thanh mím môi, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên nói cái gì.

Từ Di ngã người trên sô pha, ngửa đầu ra sau, thở dài một hơi: "Nhưng tên xấu xa đó... à không, Qúy Hành. Anh ta cũng thật sự rất đáng thương..."

Vừa nói, cô ấy vừa lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, nhưng sự chú ý của cô ấy lại bị dòng thông báo nhắc nhở trên weibo hiện lên hấp dẫn, sau đó cô ấy liền nhảy khỏi ghế sô pha: "Thanh Thanh! Cậu mau xem weibo nhanh lên!"

Không lâu sau, tài khoản weibo chính thức của Ruishiyadi cũng vừa đưa ra thông báo rằng việc hợp tác với Vưu Ngọc Dao trong video quảng cáo mùa này đã bị hủy bỏ, không chỉ cắt bỏ những cảnh có cô ta trong MV mà bài hát chủ đề cũng sẽ được chọn lại rồi thu âm lại.

Sau khi phát hiện ra “thân phận” thực sự của cô ta, dàn nhạc giao hưởng cũng đã nhanh chóng đưa ra tuyên bố chính thức đơn phương sa thải Vưu Ngọc Dao.

Buổi tối, ngoài cửa căn hộ của Huyền Thanh lại vang lên tiếng gõ cửa.

Lần này người mở cửa là Từ Di.

Từ Di nhướng mày: "Qúy Hành?"

Cô ấy nhìn người đàn ông một lượt từ trên xuống dưới, không cần suy nghĩ liền buột miệng nói: "Anh đến đây làm gì?"

Người đàn ông ngước mắt lên, trong đáy mắt là một mảnh đặc sệt đen nhánh:

“Tôi đến đây để đưa vợ tôi về nhà.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.