Dụ Bắt Ôn Nhu - Xí Tại

Chương 62




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Qúy Hành tuy là đang nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, nhưng những ngón tay đang dùng sức để đeo chiếc nhẫn vào tay Huyền Thanh lại khẽ run lên, không thể khống chế được.

Sự bất an và hoảng sợ vốn tồn tại trong lòng anh vào mấy ngày may cuối cùng cũng đã được xác nhận vào lúc này, sự xa lánh và phản kháng mơ hồ của Huyền Thanh đối với anh cuối cùng cũng đã có lời giải thích.

Khoảnh khắc cô nói ra hai từ "ly hôn", hơi thở của Qúy Hành như ngừng lại, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là đôi môi đỏ mọng của cô đang mấp máy, giống như một con dao không báo trước liền đâm vào trái tim anh.

Đầu tiên là sửng sốt, sau đó là không thể tin nổi, trong giây lát, Qúy Hành thậm chí còn tưởng rằng cô đang nói đùa, hoặc là đang tức giận vì hôm nay anh đến đón cô muộn.

Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc của Huyền Thanh, ánh mắt của Huyền Thanh không hề có tia đùa giỡn nào, cô nghiêm túc đưa hợp đồng và nhẫn cưới cho anh.

Cô muốn ly hôn với anh.

Cô muốn vạch ra một ranh giới rõ ràng với anh.

Không hề có cảnh báo nào, nó xuất hiện một cách bất ngờ, khiến anh không có thời gian để phản ứng.

Nguyên nhân như cô nói, mục đích của hợp đồng đã đạt được, và cuộc hôn nhân cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa.

Nhưng Qúy Hành vẫn không thể tiếp nhận được.

Chỉ có bản thân anh biết rằng mục đích ngay từ đầu của anh là thật lòng muốn cưới Thanh Thanh.

Anh thờ ơ ném tập hồ sơ sang một bên, ánh mắt người đàn ông dần trở nên tối sầm, bàn tay to vô thức nắm lấy cổ tay Huyền Thanh.

"Anh không đồng ý, Thanh Thanh."

Chiếc nhẫn cưới vừa vặn trên ngón áp út của Huyền Thanh.

Lòng bàn tay của người đàn ông lúc này nóng rực, nhiệt độ nóng hổi không ngừng truyền dọc theo làn da truyền qua cơ thể cô, Huyền Thanh thậm chí còn cảm thấy cổ tay mình đang bắt đầu nóng lên.

Qúy Hành nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ một: "Thời hạn hợp đồng là hai năm, thời gian còn chưa đến, chúng ta không thể ly hôn, nếu không sẽ phá vỡ hợp đồng."

Nhưng Huyền Thanh chỉ hơi cau mày nhìn anh, bộ dạng giống như dửng dưng nhìn anh đang làm loạn, cô cố gắng giải thoát cổ tay khỏi lòng bàn tay to lớn của người đàn ông.

"Bây giờ mục tiêu của chúng ta đều đã đạt được, cái gọi là thời hạn hôn nhân đã không còn quan trọng nữa."

Cô không chút do dự tháo chiếc nhẫn cưới ra, sau đó dùng động tác nhẹ nhàng đặt nó lên quầy bếp.

Ánh mắt người phụ nữ trở lại dịu dàng, nhưng sự dịu dàng lần này khác với sự dịu dàng của lần gần gũi trước đó, ẩn chứa nỗi đau và quyết tâm nói lời chia tay.

Cô lên tiếng: “Qúy Hành, chúng ta có thể đến được với nhau một cách dễ dàng vậy nên cũng có thể chia tay một cách dễ dàng.”

Người đàn ông gần như mất tự chủ, anh vô thức tiến về phía trước hai bước, nhéo nhéo đôi vai tròn nhỏ của Huyền Thanh, người luôn cao quý như anh hôm nay lại cúi đầu, khàn giọng hỏi cô: "Tại sao?"

Huyền Thanh mím môi, những gì nên nói cô cũng đã nói rồi.

“Anh không tin chỉ là vì hợp đồng.” Trong đôi mắt đen nhánh của Qúy Hành tràn ngập những cảm xúc mà cô không thể hiểu được, như thể anh có thể nhìn thấu tâm can của cô qua con ngươi đó.

"Thanh Thanh, nói cho anh biết, nguyên nhân là gì?"

Rõ ràng mấy ngày trước mọi chuyện vẫn ổn, họ vẫn ôm hôn nhau thân mật, ngủ chung giường, cùng đón cô tan sở về nhà, cũng không có gì khác thường xảy ra.

Trong thời gian đó đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?

Lông mi Huyền Thanh chợt run lên, nhìn ánh mắt Qúy Hành, cô gần như cảm giác được linh hồn của mình đã không có nơi nào có thể trốn tránh.

Cô nhẹ nhàng hé mở đôi môi đỏ mọng, cái tên quen thuộc cứ lăn đi lăn lại trên môi, nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn nuốt xuống.

Nó giống như một điều cấm kỵ mà cô cố tình tránh né, cùng với tình cảm của cô dành cho Quý Hành, cô không có tư cách để công khai bày tỏ.

Đây là phần thể diện cuối cùng mà Huyền Thanh để lại cho mình.

Chuông cửa phía sau bọn họ chợt kêu lên eng keng.

Trong lúc người đàn ông đang phân tâm, Huyền Thanh liền đi tới mở cửa.

Ngoài cửa là ánh mắt lạnh lùng của Trình Tích.

“Chị Thanh, em tới đưa chị về nhà.”

Qúy Hành quay đầu lại, nhìn thấy người thanh niên đến thì có chút sửng sốt: "Cậu tới đây làm gì?"

Huyền Thanh: “Là em gọi A Tích tới.”

Khi người đàn ông quay đầu nhìn kỹ, anh còn phát hiện dưới chân Huyền Thanh còn có một chiếc vali nho nhỏ.

Đôi mắt anh không ngừng dao động, trong mắt hiện lên một màu đậm như mực.

Ngón tay Huyền Thanh khẽ siết chặt cần gạt, xương ngón tay trắng bệch: “Với tình hình hiện tại, việc em tiếp tục sống với anh e là đã không còn thích hợp nữa, vậy nên em sẽ dọn ra ngoài trước, sau khi suy nghĩ xong anh có thể gọi cho em để hoàn tất thủ tục ly hôn, như vậy cũng giúp anh đỡ phiền toái..."

Trình Tích vòng qua Qúy Hành và giúp Huyền Thanh kéo vali ra khỏi nhà.

Qúy Hành đang muốn ngăn cản cậu ta, nhưng chính anh cũng biết, ít nhất đêm nay anh không còn biện pháp có thể giữ được Huyền Thanh ở lại.

Cô đã quyết tâm ra đi.

Chàng trai lạnh lùng nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang đứng chặn lối vào, cuối cùng không khỏi cười khẩy: "Anh Qúy, nếu anh ly hôn với chị Thanh sớm hơn, chẳng phải anh có thể cưới được người trong lòng của mình sớm hơn sao? Bây giờ anh ở đây giả vờ thâm tình cho ai coi chứ?"

Qúy Hành cau mày, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: "Người trong lòng? Người trong lòng gì chứ?"

Giọng điệu của người đàn ông hơi cao lên, trong lòng hiển nhiên tràn đầy nghi ngờ.

Chàng trai cười khẩy, không chút do dự nói: “Không phải đã lan truyền khắp trên mạng rồi sao? Tối nay anh đã đến gặp một người được gọi là 'bà Qúy' với một bó hoa hồng thật lớn, thậm chí còn vì làm hài lòng cô ta anh đã đấu giá thành công một viên kim cương Eternal Heart.... Hiện tại trên mạng đều đang điên cuồng ca ngợi tình yêu ngọt ngào giữa anh và người tình trong mộng của anh đó."

Trình Tích còn cố ý cao giọng khi nói đến hai chữ "bà Qúy", cậu ta nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Những bức ảnh đó chụp vô cùng rõ ràng, Qúy Hành, anh làm người ta cảm thấy thật ghê tởm."

Nói xong, cậu ta thoáng nhìn vẻ mặt Qúy Hành, rồi không chút do dự kéo Huyền Thanh rời đi.

Người đàn ông bị bỏ lại đứng đó một mình, anh khẽ cau mày rồi nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.

Trên tiêu đề của weibo, hashtag #Qúy Hành và vợ của anh ấy đã nhanh chóng leo lên vị trí hot search vô cùng dễ thấy.

Qúy Hành lúc này đã hoàn toàn hiểu được nguyên nhân cơn tức giận của Trình Tích.

Đầu ngón tay nhọn hoắt lướt qua màn hình, vô số bình luận và hình ảnh trên weibo tràn vào trong mắt anh, cảm xúc trong mắt người đàn ông càng ngày càng mãnh liệt, hơi thở xung quanh cũng càng ngày càng lạnh.

Việc này chắc chắn không phải chỉ là ngẫu nhiên...

Đặc biệt là hình ảnh được chụp ngay trước cửa Nhà hát đang được lan truyền rộng rãi, góc chụp và khoảng cách đều hoàn hảo, không chỉ ghi lại được dáng vẻ rõ ràng của Qúy Hành và Vưu Ngọc Dao mà còn đảm bảo không có người không liên quan lọt vào khung hình.

Kết hợp với bó hoa hồng mà Trịnh Xảo Xảo không hiểu sao lại đưa cho mình...

Đầu óc anh hoạt động rất nhanh, sau khi liên kết lại toàn bộ câu chuyện, người đàn ông dùng sức nắm chặt điện thoại di động rồi đuổi theo Huyền Thanh.

Chỉ một giây trước khi cửa thang máy đóng lại, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh lạnh lùng nắm chặt khung cửa, ép cửa thang máy mở ra.

"Thanh Thanh, chuyện tối nay chỉ là hiểu lầm."

Qúy Hành đứng ở cửa thang máy, chỉ nói ngắn gọn: "Anh không có ý định đi xem buổi hòa nhạc của Vưu Ngọc Dao. Bó hoa đó không phải là của anh, Eternal Heart cũng không phải dành cho cô ta."

“Về phần người trong lòng mà Trình Tích đã đề cập, anh cũng không biết cậu ta đã nghe được chuyện đó từ ai.” Anh nhẹ nhàng liếc nhìn chàng trai trẻ đầy thù địch bên cạnh cô, rồi nói với giọng điệu chậm rãi và chắc chắn: “Nhưng anh vẫn muốn làm rõ một điều.”

"Anh không thích Vưu Ngọc Dao. Hiện tại không, trước đây không, và sau này cũng không."

"Cô ta chưa bao giờ là người yêu của anh."

Giải thích xong, Qúy Hành mới chịu nhấc chân lùi về sau một bước, rồi buông cánh tay đang chặn khung cửa thang máy ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Huyền Thanh một lát, rồi nghiêm nghị nói:

"Hãy cho anh một chút thời gian, Thanh Thanh, anh sẽ cho em một lời giải thích thỏa đáng."

Anh không thể cứng rắn ép buộc cô, anh thật sự sợ sẽ ép Huyền Thanh vĩnh viễn rời đi.

Cho nên lúc này anh chỉ có thể cắn răng lùi lại một bước.

Hãy cho Huyền Thanh một chút thời gian, đồng thời cũng cho bản thân anh một chút thời gian để xử lý những chuyện không vừa mắt này.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của người đàn ông ngoài cửa đã hoàn toàn biến mất.

Thân thể căng thẳng của Huyền Thanh cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.

Lời nói của Qúy Hành vẫn còn văng vẳng bên tai cô.

Cô hiểu rõ từng lời nói phát ra từ đôi môi lạnh lùng của người đàn ông, nhưng khi kết hợp lại lại khiến cô có chút bối rối.

Qúy Hành nói anh chưa bao giờ thích Vưu Ngọc Dao.

Nhưng còn ba năm đó thì sao...

Dù đó là đúng hay sai, cô cũng không thể phân biệt được nữa.

Trình Tích chở Huyền Thanh về căn hộ lúc đầu của cô.

Dù đã lâu không có người ở nhưng ngôi nhà vẫn luôn được quét tước sạch sẽ.

Từ Di từ trong bếp thò đầu ra, cầm thìa, cao giọng nói: “Thanh Thanh đã về rồi à?”

Vẻ mặt Huyền Thanh đầy kinh ngạc: "Sao cậu lại ở đây?"

Một giây tiếp theo, cô ấy liền lật đật trùm đầu chạy ra khỏi bếp, vội vàng đưa thìa cho Trình Tích: "Mau, nhanh, nhanh, mau đi nhìn xem, tôi luôn có cảm giác như nhà bếp sẽ nổ tung tới nơi vậy..."

Trình Tích bất đắc dĩ mỉm cười, cậu ta liền cất vali đi, rồi xắn tay áo đi vào phòng bếp.

Từ Di nắm lấy tay Huyền Thanh, ngồi xuống trên sô pha: “Đêm nay tớ ở đây ngủ với cậu.”

“Tại sao?” Huyền Thanh cười khúc khích: “Cậu sợ tớ buồn đến mức không ngủ được à?”

Đối phương liền nhướng mày: "Cậu còn có thể cười được à? Tớ thì sắp phát điên rồi đây!"

Từ Di vừa rồi lướt đọc weibo rất nhiều, bởi vì vụ bê bối này mà Vưu Ngọc Dao chỉ trong vài giờ đã có được một lượng lớn người hâm mộ, phần bình luận trên weibo đều tung hô gọi cô ta là bà Qúy.

Điều đáng phẫn nộ hơn nữa là Vưu Ngọc Dao không có phản ứng gì với tin đồn này, sau buổi hòa nhạc vào buổi tối, cô ta thậm chí còn đăng một bức ảnh chụp tấm vé kèm với dòng chữ: [Kết thúc mỹ mãn.]

Có nghĩa là gián tiếp thừa nhận danh xưng của cư dân mạng đặt cho cô ta.

Từ Di không khỏi thở dài: Thật là một bạch liên hoa tuyệt vời.

“Đừng tức giận,.” Huyền Thanh giơ tay chạm vào đầu Từ Di, hai người dựa vào nhau: “Tớ sẽ không ngu ngốc đến mức bị người ta xoay vòng vòng đâu.”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Tớ đã ly hôn với Qúy Hoành rồi.”

Từ Di nghe vậy liền sửng sốt, lập tức ngồi thẳng dậy: "Cái gì? Ly hôn?"

Đôi mắt to tròn của cô ấy chớp chớp hồi lâu, cô ấy còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nản lòng, chỉ nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Huyền Thanh: “Không sao đâu em yêu, chỉ cần là quyết định của cậu, tớ đều ủng hộ cậu.”

-

Sau khi Thư ký Lưu nhận được cuộc gọi từ ông chủ nhà mình, anh ta liền nhanh chóng xem qua các bình luận trên mạng.

Không lâu sau khi blogger gốc tiết lộ những bức ảnh, một lượng lớn tài khoản tiếp thị đã lập tức theo dõi và nhanh chóng chuyển tiếp chúng, vậy nên tin tức mới được lan tràn nhanh đến thế.

Vừa nhìn qua đã thấy đây là một hành động có tổ chức và đã được tính toán từ trước.

Đặc biệt là dưới những bài đăng có lượt like và retweet nhiều nhất thì các đội thủy quân cũng làm việc rất hăng say.

* Thuỷ quân, trong tiếng Trung là wanglou shuijun, là những người được trả tiền để “làm ngập” các trang blog, diễn đàn, mạng xã hội hoặc group chat bằng những bình luận không trung thực, mang tính bôi nhọ, những tin đồn hoặc thông tin không chính xác về một sản phẩm, nghệ sĩ hoặc một bộ phim. Gia nhập thuỷ quân đa số là những người vô gia cư, những bà nội trợ, và thậm chí là học sinh, sinh viên cần kiếm thêm thu nhập.

Thoạt nhìn thì không có gì sai trái, người qua đường và người hâm mộ khó có thể nhận ra sự khác thường.

Thư ký Lưu cũng từ từ nắm được tình hình, anh ta yên lặng gọi vài cuộc điện thoại bắt đầu điều tra nguyên nhân sự việc.

Chỉ đến buổi tối khi Từ Tử Bác về nhà thì anh ta mới nhìn thấy những hot search trên weibo.

Mức độ phổ biến của các hashtag này vẫn ở mức cao và nó luôn đứng đầu danh sách tìm kiếm.

Từ Tử Bác nhướng mày, vừa định tắt màn hình WeChat bắt máy hỏi Qúy Hành chuyện gì đang xảy ra thì số điện thoại của đối phương liền nhanh chóng hiện lên.

Anh ta liền nhấn nút trả lời.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến: “Ngoài việc nghe người ta nói tôi yêu Vưu Ngọc Dao, Từ Tử Bác, cậu còn nghe được tin đồn gì nữa?”

Từ Tử Bác nhất thời không kịp phản ứng: "Cái gì mà nghe đồn, chẳng phải là cậu...?"

"Khoan đã…"

Anh ta lập tức ngồi dậy, có chút nghi hoặc nói: "Qúy Hành, những lời cậu vừa nói...chỉ là suy nghĩ viển vong của tôi thôi sao?"

Từ Tử Bác cũng không phải người ngu ngốc, lời nói ngắn gọn của Qúy Hành cũng đủ để anh ta nhận ra có chuyện gì đó không ổn.

Bên kia liền rơi vào trầm mặc.

“Mẹ kiếp!” Anh ta không khỏi chửi rủa: “Vậy tại sao cậu lại đột ngột bỏ ra nước ngoài ba năm mà không nói một lời nào?”

Qúy Hành: "..."

Anh cười lạnh, nói: "Từ Tử Bác, lâu rồi không dùng não nên não cậu liền trở thành đồ trang trí rồi sao?"

"Những tin đồn vớ vẩn như thế mà cậu cũng tin à?"

Từ Tử Bác: "?"

Anh ta gần như không thở nổi: “Qúy Hành, tốt nhất cậu nên nói ra rõ ràng cho tôi, năm đó tại sao cậu lại đột ngột bỏ ra nước ngoài ba năm mà không nói một lời, trong vòng bạn bè của chúng ta cũng không ai có thể liên lạc được với cậu, kể cả tôi. Chúng tôi căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Tin đồn này lan truyền ra, cha mẹ cậu cũng biết, gia đình cậu cũng chưa bao giờ phủ nhận, ai mà nghĩ nó lại là giả cơ chứ?”

Qúy Hành dừng một chút: "Nhưng cậu chưa bao giờ nhắc tới nó trước mặt tôi."

Từ Tử Bác lên tiếng: “Mọi người đều cho rằng cậu vì thất bại trong tình yêu nên mới trở về Trung Quốc, vậy nên nào có ai dám nhắc chuyện đó trước mặt cậu?”

Đừng nói là những người khác, bản thân Từ Tử Bác cũng không dám nhắc tới nhiều, chỉ có một lần ở quán bar Rực Rỡ anh ta vô tình buột miệng nói ra cái tên Vưu Ngọc Dao, nhưng sau đó anh ta liền phản ứng rất nhanh, lập tức chuyển chủ đề nên Qúy Hành cũng không nghe thấy.

Cơ hội duy nhất để vạch trần lời nói dối đã trôi qua như thế

"Được rồi." Qúy Hành trịnh trọng nói: "Tôi đã hiểu."

Anh biết phải hỏi ai rồi.

-

Nhà cũ của Qúy gia.

Trịnh Xảo Xảo khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, toàn thân đều run rẩy

Trước kia anh họ của cô ta đúng là cũng có chút lạnh lùng với cô ta, nhưng chưa bao giờ cô ta lại thấy anh họ mình dữ tợn và đáng sợ như ngày hôm nay.

Cô ta giống như một con kiến, chỉ cần một ngón tay của Qúy Hành cũng có thể lập tức bóp nát cô ta thành tro bụi.

Trên mặt đất có một mảnh kính vỡ, còn có vô số những mảnh sắc nhọn đang nằm lặng lẽ trên mặt đất.

Cha mẹ Qúy Hành đang ngồi ở phía bên kia sô pha, đặc biệt là người đàn ông trung niên, tay ông ta còn đang run lên vì tức giận.

Gối tựa là bị cha Qúy Hành vừa ném đi.

Ông ta tức giận vì Qúy Hành không coi trọng ông ta như một người cha, cũng giận vì anh lại dám “tra hỏi” hai vợ chồng ông ta về chuyện của Vưu Ngọc Dao.

“Cha.” Qúy Hành giơ tay nới lỏng cổ áo, sự kiên nhẫn trong mắt gần như đã cạn kiệt: “Con chỉ muốn biết một số tin đồn về con, cha có thấy mình làm sai gì không?”

Vừa rồi Trịnh Xảo Xảo đã khóc nức nở và tuôn ra tất cả những lời cô ta nghe được từ miệng Vưu Ngọc Dao.

Ba năm anh đang ở nước K, Vưu Ngọc Dao ở nước M, nhưng tất cả tin đồn truyền ta đều nói anh đang theo đuổi Vưu Ngọc Dao ở nước M.

Cha mẹ anh cũng biết điều đó nhưng họ không bao giờ lên tiếng phủ nhận.

Mẹ Qúy chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng con trai mình như thế này, thật sự rất đáng sợ, bà ấy do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói: “Những lời đồn thổi này... cha con và mẹ còn tưởng rằng đó là ý của cha mẹ Vưu gia. Dù sao việc làm ăn của cha con còn liên quan đến nhà bọn họ, ít nhiều cũng phải giữ thể diện cho người ta nên mới không lên tiếng, dù sao cũng đâu có ai đem chuyện này ra bàn tán công khai đâu."

Hơn nữa không những lễ đính hôn hai bọn họ sắp xếp cho Quý Hành không thành mà con trai họ còn tự mình bỏ ra nước ngoài, nói ra thì cũng thật mất mặt...

Cha Qúy Hành trừng mắt: “Gì đây? Bây giờ con đang trách cha à?"

“Cha suy nghĩ quá nhiều rồi.” Qúy Hành nhếch môi như thể vừa nghe thấy một câu chuyện cười.

“Sao con lại dám trách cha chứ?”

Toàn bộ câu chuyện đều được tiết lộ, và tất cả những lời dối trá cũng đều đã được vạch trần.

Qúy Hành nhắm mắt lại để che giấu cảm xúc dâng trào trong mắt, cuối cùng anh vô cảm liếc nhìn Trịnh Xảo Xảo đang co ro ngồi thu mình trong góc, bình tĩnh nói:

"Nghe nói cô thường xuyên chén ép các nghệ sĩ khác ở Thịnh Duyệt?"

Trịnh Xảo Xảo chợt cứng đờ, rồi lại càng rùng mình hơn.

Cô ta quả thực có dùng một số chiêu trò với một số nghệ sĩ mà cô ta không thích, nhưng chỉ là lợi dụng ảnh hưởng của dì cô ta để chiếm đoạt công việc và phá tung công việc của bọn họ.

Bởi vì thân phận của cô ta là em họ của Qúy Hành nên những người đó dù tức giận nhưng cũng không dám lên tiếng.

Cho đến mấy ngày trước cô ta đụng trúng Quách Thiên Văn.

Quách Thiên Văn là người có tính khí như thế nào cơ chứ, cô ấy liền dứt khoát moi ra hết những chuyện xấu xa Trịnh Xảo Xảo từng làm rồi liền trình lên với cấp quản lý cao hơn.

"Trịnh Xảo Xảo."

Người đàn ông gọi tên cô ta với giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Trịnh Xảo Xảo càng khóc lớn hơn: "Anh họ, em đã biết sai rồi. Em sẽ không bao giờ dám tái phạm lần nữa. Anh họ... Em thực sự sai rồi..."

Mẹ Qúy cũng cố gắng nói giúp cô ta vài câu.

Qúy Hành vẫn bất động, anh thản nhiên phủi đi bụi bặm dính trên quần áo, trong mắt tràn đầy hơi lạnh thấu xương: “Ngày mai Thịnh Nguyệt sẽ phái người đến chấm dứt hợp đồng với cô.”

“Với lại, sau này tôi cấm cô bước chân đến nhà cũ Qúy gia.”

Đây rõ ràng là đang chia cắt mối quan hệ giữa mẹ Qúy và Trịnh Xảo Xảo, khiến cô ta không thể lợi dụng quan hệ để tiếp tục tác oai tác oái.

Từ nay về sau cô ta hãy tự lo cho chính bản thân mình.

-

Khi thư ký Lưu gọi lại thì trời cũng đã khuya, đèn trong phòng còn chưa bật, Qúy Hành đang đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, thân hình cao lớn ẩn hiện trong bóng tối.

"Anh Quý, tôi đã tìm ra người phát tán bức ảnh đó. Anh ta là một tay săn ảnh chuyên nghiệp, và anh ta còn nói... là cô Vưu đã đích thân liên lạc với anh ta và yêu cầu anh ta bí mật chụp ảnh."

Thư ký Lưu rất nhanh liền gửi tới cho anh thêm chục bức ảnh khác, ngoài những bức ảnh mơ hồ được lan truyền rộng rãi trên mạng, còn có một số bức ảnh chụp lúc thư ký Lưu tàn nhẫn nhét hoa vào thùng rác, rồi thư ký Lưu lái xe bỏ đi, để lại Vưu Ngọc Dao xấu hổ đứng sững tại chỗ.

Cho dù chỉ là qua ảnh chụp cũng có thể nhìn thấy tư thế cứng đờ và nụ cười khó coi trên khuôn mặt của Vưu Ngọc Dao.

Các tay săn ảnh đã dự phòng sẵn những bức ảnh này, chờ dư luận đẩy Vưu Ngọc Dao lên đỉnh, bọn họ sẽ nhân cơ hội uy hiếp cô ta rồi rinh thêm một khoản tiền lớn.

Không ngờ còn chưa qua một đêm đã bị thư ký Lưu tìm thấy, ảnh gốc và thẻ nhớ đều bị lấy đi.

Thư ký Lưu nói: “Các tay săn ảnh nói, ban đầu Vưu Ngọc Dao bảo anh ta chụp mấy bức ảnh cô ta cầm hoa hồng mỉm cười với anh, nào ngờ lại có thể chụp được một bức ảnh không hề dính người thứ ba nào ở đó, vậy nên hiệu ứng của bức ảnh càng tốt hơn cả mong đợi."

Sau khi Vưu Ngọc Dao nhận được bức ảnh, cô ta đã lập tức liên lạc với một loạt các tài khoản tiếp thị và yêu cầu nhanh chóng đăng tải ngay lập tức.

Về phần các thủy quân tích cực thêm dầu vào lửa, cũng là do một tay Vưu Ngọc Dao bỏ tiền ra mua.

Nói thẳng ra là cô ta bỏ tiền ra để lăng xê tấm ảnh đó.

Cô ta muốn nổi tiếng và thích cảm giác được ghen tị và trở thành trung tâm của sự chú ý.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của người đàn ông vang lên, hoàn toàn xua tan cơn buồn ngủ lẻ tẻ của thư ký Lưu.

"Sáng mai tôi muốn thấy tất cả các nội dung linh tinh đều phải được gỡ xuống hết, mấy tấm ảnh chụp lúc sau đó cũng nhanh chóng đăng tải lên đi, thuê thêm thủy quân để bọn họ nhanh chóng lan truyền tin tức này ra."

Phương pháp tương tự cũng có thể được sử dụng để bác bỏ tin đồn.

"Tôi muốn đích thân đứng ra làm rõ."

Thư ký Lưu cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ đêm tối rồi thở dài.

Lại là một đêm mất ngủ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.