Dụ Bắt Ôn Nhu - Xí Tại

Chương 58




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi Qúy Hành ngước mắt lên, anh không kịp thu lại sự lạnh lùng trong mắt.

Người đàn ông đứng bên xe lạnh lùng và trang nghiêm, xung quanh còn toát ra một cỗ khí tức lạnh lùng xa cách, sau khi nhìn thấy Huyền Thanh cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm dường tan biến như băng tuyết của mặt trời.

Cô gái bên cạnh anh cũng quay lại nhìn cô mỉm cười.

“Huyền Thanh, cô xuống rồi à.” Cô ta tỏ vẻ quen thuộc nói với cô: “Qúy Hành đã đợi cô rất lâu rồi.”

Qúy Hành làm ngơ trước lời nói của cô ta, cũng không đáp lại lời cô ta, anh liền bước một bước dài sải bước về phía Huyền Thanh.

Vừa đi, anh còn phủi phủi vào những chỗ mà Vưu Ngọc Dao đã chạm vào, giống như có một dính thứ gì dơ bẩn vừa dính vào áo anh.

“Em mệt à?” Anh rất tự nhiên nhận lấy chiếc áo khoác từ tay Huyền Thanh khoác lên cánh tay anh, tay còn lại quàng qua vai cô, ân cần cúi đầu hỏi cô.

Một đôi lông mày sâu thẳm nhìn cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính.

Huyền Thanh thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu.

Cô nhận thấy ánh mắt của Vưu Ngọc Dao có chút ghen tức vì thấy Qúy Hành cố tình lơ là cô ta, khóe miệng tuy vẫn mỉm cười nhưng lại có chút gượng ép.

“Em đi đây, không làm phiền anh nữa.”

Vưu Ngọc Dao cuối cùng cũng duy trì được nụ cười cho tới lúc vẫy tay với bọn họ, sau đó cô ta liền quay người rời đi, dáng vẻ có chút cô đơn.

Người đàn ông vẫn không có phản ứng gì, thậm chí còn không nhìn cô ta lần cuối mà chỉ tập trung nắm tay cô bước vào xe.

Huyền Thanh đột nhiên không hiểu nổi tình huống hiện tại.

Qúy Hành từng thích Vưu Ngọc Dao như vậy, chẳng lẽ do bị từ chối quá nhiều lần nên bây giờ đã hoàn toàn từ bỏ rồi sao?

Đó là lý do tại sao anh lại có vẻ khá thờ ơ với việc cô ta trở về Trung Quốc?

Không đúng, với tính tình của Qúy Hành, nếu anh đã thích thứ gì thì sao có thể nói buông tay là buông tay dễ dàng như thế, nếu không vì sao anh lại muốn cô tạm thời nắm giữ vị trí bà Qúy cho Vưu Ngọc Dao, còn bị cha mẹ mình can thiệp vào chuyện kết hôn?

Nhìn vẻ mặt của Vưu Ngọc Dao, thoạt nhìn cũng không giống như vừa gặp lại người yêu sau nhiều năm xa cách...

Giống hối hận vì đã bỏ lỡ thì đúng hơn.

“Đang suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đột nhiên vang lên bên tai cô.

Chiếc xe màu đen từ từ hòa vào biển xe vô tận trên đường phố tấp nập, ngoài cửa sổ xe là đủ loại đèn neon đang không ngừng nhấp nháy, thỉnh thoảng còn phản chiếu ánh sáng vào trong xe.

Qúy Hành nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm dè dặt, nhưng không thể đọc ra được cảm xúc quái lạ nào.

Huyền Thanh hơi cong đầu ngón tay, cô mím môi né tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói: "Không có gì, chỉ là công việc hơi mệt mỏi mà thôi."

Trong lòng cô đang vô cùng rối bời.

Suy nghĩ của cô lộn xộn như một cuộn len không thể gỡ rối.

Nếu như nhìn thấy tên Vưu Ngọc Dao trong tin nhắn của Từ Di chỉ khiến cô nhất thời lơ đãng, thì khi nhìn thấy Vưu Ngọc Dao đến hiện trường quay TVC, cô cảm giác người nọ giống như đang cầm một con dao sắc bén tàn nhẫn khoét một lỗ sâu trong trái tim của cô và đánh thức Huyền Thanh tỉnh dậy khỏi cơn mộng ảo lãng mạn mấy ngày qua.

Cảnh tượng hai người đứng trước xe vừa rồi dường như đang nhắc nhở chính cô:

Sau khi chìm đắm quá lâu thì cũng đã đến lúc phải thức tỉnh.

Khoảng thời gian này trôi qua hài hòa thuận lợi đến nỗi cô gần như quên mất mình và Qúy Hành đang ở trong một cuộc hôn nhân hợp đồng.

Qúy Hành nhạy bén nhận ra tâm trạng chán nản của cô, người phụ nữ cụp mắt xuống, hàng lông mi dài, dày, vô hồn rũ xuống dưới mắt, che khuất đôi mắt dịu dàng trong sáng của cô.

Thấy cô không muốn nói chuyện, Qúy Hành cũng ân cần không hỏi thêm gì nữa, chỉ nắm lấy tay Huyền Thanh đặt trên đùi mình, ôm vào lòng bàn tay.

Tay cô hơi lạnh, đặc biệt là các đầu ngón tay.

Trên bàn tay trắng nõn và dịu dàng của cô, ngón đeo nhẫn lại đang để trần, khiến Qúy Hành vô thức nhớ đến chiếc nhẫn mà cô lúc nào cũng cất ở đáy tủ.

Đó là minh chứng cho việc cô đã trở thành bà Qúy, nhưng Huyền Thanh lại rất hiếm khi đeo nó.

Qúy Hành hơi nheo đôi mắt đen láy lại, anh càng thêm nắm chặt tay cô.

Lúc chuẩn bị về đến nhà, Qúy Hành chợt lên tiếng: “Hai ngày nữa là sinh nhật ông nội, năm nay ông nội cũng đang định tổ chức tiệc sinh nhật, dự định sẽ mời rất nhiều đối tác kinh doanh cùng đến chung vui, ông nội dặn hai chúng ta nhất định phải tới.”

Huyền Thanh gật đầu, sẵn sàng đồng ý: "Được."

Vì là sinh nhật của ông nội Qúy nên cô đương nhiên muốn đi.

Nhưng,

”Còn quà thì sao?” Cô hỏi.

Ngoài việc biết ông nội Quý thích chơi cờ, những thứ còn lại cô thực sự không biết nhiều...

Sai khi xuống xe Qúy Hành liền đi vòng qua bên kia mở cửa cho cô, trầm giọng nói: “Yên tâm, anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

-

"Vưu Ngọc Dao? Cô ta cũng đi quay TVC cùng cậu à?"

Từ Di đặt mạnh tách trà lên bàn kính làm phát ra âm thanh loảng xoảng: "Sao cậu không nói với tớ sớm hơn!"

Trong quán trà yên tĩnh, Huyền Thanh và Từ Di ngồi đối diện nhau, trong phòng bao còn vương mùi đàn hương, mùi hương khiến trái tim cáu kỉnh của họ không tự chủ được liền bình tĩnh lại.

Từ Di hai ngày nay không thể ở nhà, cha cô ấy vừa nhìn thấy cô ấy, ông ấy không chỉ mắng mỏ mà còn đuổi cô ấy đến chi nhánh để tiếp tục làm việc, Từ Di bực mình quá nên liền chạy ra ngoài đi tìm Huyền Thanh.

Cha cô lại một lần nữa nghĩ đến việc để cô đến chi nhánh “tu luyện”, chắc chắn là Qúy Hành đã lén lút nhắc nhở sau lưng.

Huyền Thanh nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Về phần chuyện ngày hôm qua, lúc về đến nhà đã quên nói cho cậu biết.”

"Nhưng lúc đó tớ đang rối bời, còn chưa sắp xếp lại được suy nghĩ của mình. Tớ có thể nói gì với cậu đây?"

Nghe vậy, Từ Di liền dựa lưng vào ghế sofa, khoanh tay, nghiêm túc nói: "Qúy Hành thì sao? Bọn họ có gặp lại nhau chưa? Phản ứng và thái độ của tên xấu xa đó thế nào?"

Huyền Thanh do dự: "Anh ấy?... Thái độ chắc là bình thường?"

Cô kể lại đại khái sự việc ngày hôm qua dưới gara ngầm cho Từ Di nghe.

Từ Di cười lạnh trợn mắt, cũng không thèm quan tâm đến hình tượng của chính mình: "Tớ không hiểu cô ta đang nghĩ gì nữa. Lúc ở nước ngoài thì trăm phương ngàn kế từ chối tình cảm của người ta, đến khi về nước thì lại đeo bám không thôi, đây gọi là có không giữ, mất hối hận sao?"

Vừa nói, cô ấy vừa nghiêng người về phía trước, nửa đùa nửa thật nói: "Thanh Thanh, bằng không hai người các cậu ly hôn đi."

"Chắc chắn giữa Vưu Ngọc Dao và Qúy Hành ở nước ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện không thể nói. Ai biết được ba năm qua giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Chỉ cần nhìn thái độ của Qúy Hành sau khi trở về Trung Quốc không hề nhắc đến một lời nào về cô ta, chắc chắn liền biết chuyện tình của bọn họ không đơn giản như thế đâu.”

"Hiện tại hai người các cậu đã kết hôn, Vưu Ngọc Dao lại trở về cố tình bám lấy Qúy Hành. Nếu như nói giữa bọn họ không có gì mờ ám, có cho tiền tớ cũng không tin."

Không thể trách Từ Di suy nghĩ quá nhiều, kỳ thật ngay cả Huyền Thanh ngày hôm qua cũng đã tưởng tượng ra vô số khả năng giữa hai người.

Hoặc là Qúy Hành vẫn thích Vưu Ngọc Dao, nhưng anh vẫn cố tình giấu kín điều đó và cố tình lợi dụng danh tiếng của bà Qúy là cô để chọc tức Vưu Ngọc Dao.

Hoặc là trước đây hai người đã từng có mâu thuẫn và hiểu lầm ở nước ngoài, bây giờ Vưu Ngọc Dao trở về Trung Quốc, cô ta đã hoàn toàn hiểu được tâm ý của mình cho nên liền cảm thấy hối hận khi nhìn thấy Qúy Hành kết hôn với người khác.

Đánh giá từ nụ cười gượng gạo và dáng vẻ cô đơn tối qua của Vưu Ngọc Dao, suy nghĩ này có phần khả thi hơn.

Thoát khỏi những cảm xúc bất ngờ đêm qua, Huyền Thanh phát hiện mình có thể bình tĩnh đối mặt với tình huống trước mắt, thậm chí còn có thể bình tĩnh tưởng tượng ra mọi tình huống có thể xảy ra trong tương lai.

Nhân vật chính của Qúy Hành đã quay trở lại, nhưng hợp đồng hôn nhân hai năm của cô với anh vẫn chưa hết hạn, thậm chí cuộc hôn nhân giữa hai người còn kéo dài chưa đến một năm.

Cô không muốn vướng vào tình cảm phức tạp giữa hai người bọn họ.

Tuy cô có thể bình tĩnh đối mặt nhưng không có nghĩa là trái tim cô sẽ không cảm thấy đau.

Huyền Thanh không muốn phải chịu sự tra tấn khi bị kẹp giữa chuyện tình của bọn họ .

Vì vậy, đề nghị của Từ Di cũng nằm trong sự cân nhắc của cô.

Ly hôn có thể là cách giải thoát danh dự nhất cho người bạn đời trên danh nghĩa của cô.

-

Trụ sở chính của Qúy thị.

Thư ký Lưu phát hiện gần đây tâm trạng của sếp mình có vẻ không tốt.

Trên mặt bàn cẩm thạch nhẵn bóng bày ra đủ các loại tài liệu, người đàn ông cụp mắt xuống nhìn những dòng chữ màu đen trên tờ giấy trắng, nhưng không biết vì sao lại không thể đọc được gì cả.

Qúy Hành đang nghĩ tới cảm giác xa lạ đột ngột của Huyền Thanh mấy ngày gần đây.

Có vẻ như cô đang cố tình hoặc vô tình tạo ra khoảng cách giữa hai người.

Buổi tối đi ngủ, cô không chịu để anh ôm nữa, cô áy náy nói vì trời quá nóng rồi liền nhích ra mép giường, nằm nghiêng quay mặt ra ngoài để ngủ, trên người còn quấn chăn bông thật chặt, chỉ để lộ ra phần sau cái đầu đầy lông của cô.

Không có sự ấm áp và mềm mại quen thuộc trong vòng tay, Qúy Hành lại rơi vào trạng thái mất ngủ.

Thư ký Lưu nhìn thoáng qua khuôn mặt của Qúy Hành, cẩn thận đưa một chiếc máy tính bảng ra: "Ngài Qúy, đội ngũ thiết kế đã chuẩn bị sẵn năm bộ lễ phục cho cô Huyền dự tiệc sinh nhật của ông cụ Qúy. Mời anh xem qua."

Qúy Hành đóng tài liệu trong tay lại, cầm lấy máy tính bảng xem qua từng cái một.

Sau khi xem hết một lượt, anh bấm vào một bộ đồ trong đó và nói: "Đổi chiếc cà vạt này đi. Tôi có một chiếc màu xám đậm, cứ dùng chiếc đó."

Trang phục của Huyền Thanh là một chiếc váy dài đến mắt cá chân màu xanh đậm, kiểu dáng đơn giản nhưng được làm bằng chất liệu vải rất cao cấp, trông dịu dàng và nhưng cũng rất diễm lệ.

Tối nay là tiệc sinh nhật của ông nội Qúy.

Sau khi Huyền Thanh làm việc xong, chiếc Maybach màu đen quen thuộc đã đợi ở bãi đậu xe tầng dưới.

Thư ký Lưu chở hai người đến studio của đội tạo kiểu tóc chuyên nghiệp trước.

Phải nói Qúy Hành có ánh mắt rất cao.

Màu xanh đậm của chiếc váy càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết của Huyền Thanh, mái tóc đen dài được buộc bằng một chiếc kẹp tóc bằng gỗ cổ kính để lộ ra chiếc cổ thon thả, trông giống như một con thiên nga trắng thanh nhã và quý phái. Trong ánh mắt cô dường như tràn ngập sóng xuân, dịu dàng đến mức gần như có thể nhấn chìm người ta trong đó.

Qúy Hành cũng thay sang một bộ âu phục màu đen tuyền được cắt may khéo léo, cúc áo chỗ cổ tay áo được thay bằng những chiếc cúc ngọc lục bảo giống như màu váy của cô.

Trên tay anh còn đang cầm một chiếc cà vạt màu xám đậm quen thuộc.

Là cái mà cô đã tặng anh.

Anh bước tới đưa cà vạt cho cô, sau đó giơ tay cài cúc, che đi làn da trắng lạnh ở cổ áo.

Anh gọi cô: “Thanh Thanh, đeo vào giúp anh.”

Giọng nói của anh thu hút đầy từ tính như nam châm, thanh thoát và gợi cảm.

Các nhà tạo mẫu rất am hiểu tình hình nên liền nhanh chóng thu dọn dụng cụ, đồ đạc rồi rời đi, thoáng chốc lúc này chỉ còn có họ là những người duy nhất trong căn phòng rộng lớn.

Huyền Thanh cầm lấy cà vạt, ra hiệu cho Quý Hành cúi đầu thấp xuống.

Người đàn ông cũng ngoan ngoãn cúi đầu.

Qúy Hành cao hơn Huyền Thanh rất nhiều, Huyền Thanh phải hơi kiễng chân lên mới có thể thắt cà vạt giúp anh.

Những ngón tay trắng nõn của cô khéo léo luồn lách qua lại, và chẳng mấy chốc, một nút thắt cà vạt tinh tế và hoàn hảo đã được thắt xong.

Xong xuôi Huyền Thanh còn chỉnh lại quần áo giúp anh, nhìn kỹ hơn một chút rồi mới lùi lại một bước.

“Được rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.

Sau lưng hai người là một tấm gương cao từ trần đến sàn, Qúy Hành nắm tay cô quay người lại, nhìn thấy hai thân hình rất xứng đôi phản chiếu trong gương, người đàn ông nhếch khóe miệng mỉm cười, lười biếng nói: "Đi thôi."

Lúc này, cả nhà cũ của Qúy gia đã được trang hoàng lên đèn rất rực rỡ.

Ông cụ Qúy hồi trẻ cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh của Giang Thành, nhưng vài năm gần đây ông cụ đã bắt đầu nghỉ hưu, thỉnh thoảng chỉ khi cần quyết định một số vấn đề quan trọng thì ông cụ mới lộ diện, dần dần ông cụ cũng hiếm khi can thiệp vào công việc của công ty.

Nhưng những người thuộc thế hệ trước đây trong giới kinh doanh ở Giang Thành làm gì có ai chưa từng trải qua hay nghe qua thủ đoạn sấm sét của ông cụ Qúy? Cho dù đã thoái vị, ông cụ vẫn sẽ là người có quyền lực nhất Qúy gia, Qúy gia vẫn sẽ là gia tộc đứng đầu không thể lay chuyển trên kim tự tháp Giang Thành.

Vì vậy, bữa tiệc sinh nhật của ông cụ tối nay đặc biệt sôi động.

Những người được mời đến dự tiệc toàn là những nhân vật có máu mặt, còn những người không được mời thì quyết tìm mọi cách để vào nhà cũ Qúy gia tham dự bữa tiệc.

Bởi vì bữa tiệc tối này gần như có thể nói là quy tụ tất cả thế lực đứng đầu giới kinh doanh Giang Thành.

Tám giờ tối, một chiếc ô tô màu đen lặng lẽ lái vào cánh cổng sắt được chạm khắc tinh xảo.

Cửa xe mở ra, đôi giày da đen bóng loáng chạm đất đầu tiên, khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm của người đàn ông chậm rãi thò ra khỏi xe.

Dưới đôi lông mày sắc sảo và mạnh mẽ là một đôi mắt sâu như vực sâu, bộ quần áo màu đen được ủi phẳng phiu, cộng thêm chiếc cà vạt màu xám đậm càng làm tăng thêm khí thế lạnh lùng, cổ tay áo được khảm một chùm ngọc lục bảo trông vô cùng sang trọng.

Không ai xa lạ với người mới tới này.

Là cháu trai kiêu hãnh nhất của Qúy gia, Qúy Hành, người nắm giữ phần lớn quyền lực của Qúy gia, cũng là người mà không ai dám đắc tội.

Huyền Thanh ở bên kia cũng vừa mới xuống xe, cô đi tới bên cạnh Qúy Hành.

Người đàn ông giơ khuỷu tay lên, cô gái liền hiểu ý móc cánh tay vào khủy tay người đàn ông.

Hai người thản nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người rồi từ từ bước vào trong.

Anh vừa bước vào đã có rất nhiều người tiến lên bắt chuyện, không chỉ với Qúy Hành, còn có cả Huyền Thanh.

Thân phận cô con gái duy nhất của nhà họ Huyền, có nghĩa là sau này nhà họ Huyền sẽ nằm trong tay cô, hiện tại tranh thủ thiết lập quan hệ tốt cũng không gì thiệt thòi.

Huyền Thanh vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn trên mặt, trên đường đi cũng từ chối rất nhiều người chủ động bắt chuyện.

Ở giữa đám đông, ông cụ Qúy đang bị một đám người vây quanh, Qúy Hành và Huyền Thanh liền bước tới chúc ông cụ sinh nhật vui vẻ rồi đưa quà cho ông cụ.

Ông nội Qúy rõ ràng rất vui mừng khi nhìn thấy cháu trai và cháu dâu hôm nay đều có mặt ở đây, ông cụ cười nắm tay Huyền Thanh, còn cùng cô vui vẻ nói chuyện rất lâu, mãi đến khi mẹ Qúy Hành nhắc nhở, ông cụ mới vỗ nhẹ vào tay Huyền Thanh rồi thả cô đi.

Qúy Hành thì bị cha Qúy kéo đi giao du với mấy ông bạn già, Huyền Thanh thì được mẹ Qúy dẫn đi ra mắt với một nhóm người thân và bạn bè.

Đột nhiên giữa đường Trịnh Xảo Xảo nhảy ra chặn đường bọn họ.

"Dì, cho con mượn chị họ một lát nhé! Con có chuyện muốn hỏi chị họ."

Trịnh Xảo Xảo làm nũng với mẹ Qúy: "Dù gì chị họ cũng là một đại minh tinh lớn cơ mà, làm gì có ai trong nhà chúng ta không biết chị họ đâu chứ, dì cần gì tốn công đi giới thiệu như thế chứ."

Cô ta lắc lắc cánh tay mẹ Qúy, nhẹ nhàng nói: “Làm ơn, làm ơn đi dì, chỉ một lát thôi, chúng con sẽ quay lại ngay thôi.”

  Mẹ Qúy cũng không còn biện pháp nào với cô ta, liền vỗ nhẹ vào lông mày của Trịnh Xảo Xảo: “Cháu đó!”

Sau đó bà ấy còn cẩn thận dặn dò hai người: "Hôm nay trong nhà có rất nhiều khách khứa, đừng đi quá lâu. Nói chuyện một lát rồi phải quay về ngay, có biết không?"

Trịnh Xảo Xảo vỗ ngực và hứa rằng sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì.

Khi bóng lưng của mẹ Qúy dần biến mất ở góc rẽ, Trịnh Xảo Xảo liền thu hồi vẻ dễ thương trên khuôn mặt và trở lại với vẻ mặt xa lánh khi lần đầu gặp cô ở nhà cũ của Qúy gia.

“Làm phiền rồi, cô Huyền.” Cô ta nhẹ nhàng mỉm cười, thậm chí còn đổi luôn cách xưng hô với cô.

"Dù sao muốn một tình tìm cô cũng quá khó, cho nên tôi mới nghĩ ra kế sách này."

“Nhưng có thể đem đến kết quả như mong muốn là được.” Trịnh Xảo Xảo ngước mắt lên nhìn về phía sau cô, ra hiệu: “Dao Dao muốn nói chuyện riêng với một mình cô.”

Huyền Thanh xoay người, liền thấy Vưu Ngọc Dao đi ra từ phòng bên cạnh.

Cô ta dường như đã lấy hết can đảm chỉ vào cánh cửa gỗ cuối hành lang, giọng nói nhẹ nhàng êm ái như sợ bị từ chối:

"Huyền Thanh, tôi có thể nói chuyện với cô một lát được không?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.