(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Huyền Thanh suốt một ngày không ra ngoài.
Dù sao Qúy Hành mới tận hưởng dư vị của tình yêu có mấy ngày, sau đó liền đi công tác suốt một tuần hơn mới về, chịu đựng lâu như vậy, lúc này khó tránh khỏi cảm giác nôn nóng.
Đêm hôm kia, người đàn ông từ từ đặt từng nụ hôn nhẹ nhàng và dày đặc lên dái tai nhạy cảm của cô, trầm giọng hỏi cô ngày mai có lịch làm việc gì không.
Cô co người lại và lắc đầu, cố gắng tránh khỏi cảm giác tê dại dày đặc đang dần lan tràn.
Qúy Hành cười nhẹ, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của cô.
Chiếc váy màu đỏ tía cô đang mặc rất đơn giản, rất dễ mặc nhưng lại không dễ cởi, Qúy Hành mò mẫm hồi lâu cũng không thể cởi ra, cuối cùng đành đơn giản xé mạnh một góc váy ra.
Chất vải của váy rất mềm mại nên cũng rất dễ rách.
Huyền Thanh vô thức cảm thấy có lỗi với bộ quần áo mới: "Váy..."
"Không sao."
Dòng nước ngầm trong mắt Qúy Hành đang không ngừng dâng cao.
"Sau này anh có thể mua cái khác cho em."
Sau đó, Huyền Thanh buồn ngủ mệt mỏi đến mức không thể mở mắt, giọng nói cũng khàn khàn nức nở, tuy nhiên, người đàn ông vẫn còn nhiệt tình cúi xuống, dịu dàng hôn lên làn da mềm mại bên tai cô, khàn giọng hỏi đi hỏi lại: “Mẫu người lý tưởng của em là gì?”
Cuối cùng, anh vẫn quan tâm đến những video đã chỉnh sửa trên Internet và những bình luận của người hâm mộ cho rằng Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn rất xứng đôi.
Anh quả thực vô cùng ghen tị.
Mãi đến khi Huyền Thanh cắn vào vai anh, dùng giọng khàn khàn trả lời câu hỏi của anh, Qúy Hành mới hài lòng buông cô ra.
Kể cả khi cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, Qúy Hành cũng nhiệt tình bế cô vào đó.
Bởi vì cả chân và bàn chân của cô đều mềm nhũn đến mức không thể tự đứng dậy, cô nửa mê nửa tỉnh, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Ngày hôm sau, cô ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy, khi Huyền Thanh mở mắt ra, kim đồng hồ trên tường đã điểm mười một giờ.
Cô dụi đôi mắt ngái ngủ rồi ôm chăn ngồi dậy.
Xung quanh không có ai.
Chiếc váy màu đỏ tía tối qua đã được nhặt lên và đặt lại vào hộp, phần váy bị xé rách nằm lồ lộ bên trên không có gì che đậy.
Một tiếng gõ cửa khô khốc khiến Huyền Thanh dần tỉnh lại, cô ngước mắt lên liền nhìn thấy Qúy Hành đang mặc một bộ đồ ngủ ở nhà bình thường đang dựa vào khung cửa phòng ngủ, ngón tay thon dài hơi cong gõ nhẹ vào khung cửa.
“Em tỉnh rồi à?” Lông mày người đàn ông đầy vẻ dịu dàng, ánh mắt anh liền rơi vào cô: “Mau dậy ăn cơm thôi.”
Huyền Thanh theo bản năng liền kéo chăn lên, chỉ để lộ ra bờ vai mịn màng tròn trịa: “Em thay quần áo cái đã.”
Đêm qua hai người bọn họ quá điên cuồng, lại còn được một người đàn ông không biết mệt mỏi dỗ dành, còn không ngừng tin vào những lời nói “lần cuối, lần cuối” vô nghĩa của anh ta, đến giờ chân cô vẫn còn cảm thấy bủn rủn.
Qúy Hành nhếch môi, gật đầu rồi quay người đi vào bếp.
Huyền Thanh đi dép lê vào, thay một bộ quần áo ở nhà rộng rãi, rồi mới chậm rãi bước ra khỏi phòng ngủ.
Trước khi đi ra ngoài, cô lại liếc nhìn chiếc váy bị rách lần nữa, chợt dừng lại, cô liền quay người lại, cầm lấy nắp hộp quà đậy vào.
Ăn cơm xong, Qúy Hành nhíu mày, cụp mắt nói muốn ngủ một giấc.
Huyền Thanh thì ngược lại một chút cũng không buồn ngủ, vì sợ làm phiền anh nên cô liền lựa chọn đến phòng khách xem phim, còn cố tình vặn nhỏ âm lượng chỉ vừa đủ nghe.
Xem phim chưa đầy nửa tiếng, cửa phòng ngủ liền bị một người đàn ông từ bên trong mở ra, Qúy Hành bước ra ngoài, im lặng ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô.
Huyền Thanh vô thức bấm giảm âm lượng, quay đầu nhìn anh: “Em quấy rầy anh ngủ sao?”
Qúy Hành ngước mắt, lắc đầu, sau đó anh liền cúi người, rất tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, ôm cô từ phía sau, tựa cằm vào hõm cổ cô, rúc vào người cô đầy mê luyến.
Mùi hương gỗ lạnh dễ chịu và mùi nội tiết tố nam của Qúy Hành lập tức bao trùm toàn thân Huyền Thanh, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào tai cô, vừa thân mật và cũng vừa lưu luyến.
“Không có gì.” Người đàn ông thì thầm: “Đó là lỗi của anh.”
Anh dừng lại và hôn vào tai cô.
"Anh không thể ngủ nếu không có em."
Lòng bàn tay Qúy Hành áp vào eo cô, cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp áo mặc ở nhà mỏng manh.
Thậm chí còn có chút nóng bỏng.
Trên màn hình TV cực lớn tình cờ đang chiếu cảnh nam nữ chính đang ôm hôn nhau.
Phim của nước M luôn được quay một cách táo bạo và cuồng nhiệt, dù cô đã giảm âm lượng nhưng hơi thở hơi dồn dập của hai nhân vật chính khi hôn nhau vẫn đặc biệt rõ ràng.
Đặc biệt là lúc này trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh.
Dưới lớp quần áo các ngón tay Huyền Thanh khẽ đan chặt vào nhau, trong lòng không ngừng cầu nguyện cảnh tượng này mau chóng trôi qua.
Qúy Hành ngồi ở bên cạnh cô cũng đang chăm chú nhìn cảnh tượng thân mật này...
Trên màn ảnh, nam nữ chính hôn nhau càng ngày càng mãnh liệt, sau đó liền bắt đầu xé quần áo của nhau, nhìn thấy hai người cùng ngã xuống giường, chuẩn bị bắt đầu cảnh tượng không phù hợp với trẻ con, Huyền Thanh cuối cùng cũng hết nhịn nổi liền chạm vào điều khiển từ xa và nhanh chóng giơ tay ấn nút đóng màu đỏ.
Hình ảnh trên màn hình liền biến mất, bóng dáng người đàn ông ôm cô từ phía sau hiện lên trên màn hình tối đen.
Giọng điệu của người đàn ông có vẻ mơ hồ: “Sao em lại tắt nó đi?”
Hai má Huyền Thanh lúc này đã vô cùng nóng bừng, cô phẩy phẩy tay giả vờ đang quạt gió: "Đừng nhìn, không đẹp gì cả."
Qúy Hành vùi đầu vào cổ cô cười hai tiếng, sau đó liền ngẩng đầu nói: "Thanh Thanh, quay đầu lại."
Cô không biết tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn quay đầu lại nhìn anh.
Nhưng môi và lưỡi của cô đã nhanh chóng bị đôi môi mỏng và mềm mại của người đàn ông chặn lại.
Sau đó, eo của cô liền bị người nào đó kéo ngồi lên người anh, cảm nhận được chuyển biến khác thường, cô bỗng ôm vai người đàn ông điên cuồng lắc đầu.
Cô không thể cử động, chỉ có thể thì thầm: "Em không còn sức nữa..”
Qúy Hành khẽ v.uốt ve lưng cô, giọng nói phát ra đầy gợi cảm quyến rũ:
"Ngoan nào, em cứ ngồi yên không cần cử động."
…
Sau một ngày quằn quại, Huyền Thanh mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng Qúy Hành lại tỏ ra vô cùng hài lòng và càng tràn đầy năng lượng.
Đến tối, cô không chịu để Qúy Hành ôm cô ngủ dù anh có nói gì đi nữa.
Tất cả lại trở về giống như đêm đầu tiên cô sống với anh, cô thì nằm sát giường, khoảng cách giữa họ đủ để vừa với một người khác.
Qúy Hành cũng biết cả này nay mình đã hành hạ cô rất nhiều nên anh cũng không nói thêm gì nữa, liền ngoan ngoãn nằm ở bên kia giường.
Huyền Thanh cuối cùng cũng có được một giấc ngủ yên bình.
Ngày hôm sau là ngày quay TVC quảng cáo cho Ruishiyadi, Huyền Thanh dậy rất sớm, Qúy Hành chuẩn bị xong liền chở cô đến công ty, bảo cô sau giờ làm việc nhớ nhắn tin cho anh, buổi tối anh sẽ đón cô về nhà.
Sau khi dặn dò xong xuôi, anh nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô rồi mới cho cô xuống xe.
Chị Thẩm cho biết việc quay TVC bị trì hoãn một tuần như vậy là do ekip đang chờ một học trò của một bậc thầy âm nhạc trở về Trung Quốc.
Với vai trò phụ, người nọ cũng có một số cảnh quay trong TVC lần này, một trong số đó còn đóng chung khung hình với Huyền Thanh.
Ông Lawrence cũng cho biết, đối với chủ đề âm nhạc của chiến dịch lần này, ban quản lý cấp cao của Ruishiyadi không chỉ chi rất nhiều tiền để mời bậc thầy âm nhạc Bernard sáng tác nhạc mà còn đặc biệt mời các học trò của ông đến biểu diễn.
Vậy nên người này vẫn có sức nặng nhất định đối với toàn bộ TVC.
Khi vào thang máy, Huyền Thanh chợt nhận được tin nhắn WeChat từ Từ Di.
Các con số màu đỏ trong thang máy không ngừng tăng lên theo mũi tên hướng lên, Huyền Thanh bấm vào dòng thông báo tin nhắn mới trên điện thoại.
Từ Di: [Thanh Thanh, tớ nghe nói Vưu Ngọc Dao mới trở về Trung Quốc vào đêm hôm trước.]
[Hôm qua mẹ tớ đã gặp mẹ của Vưu Ngọc Dao, mẹ cô ta cũng xác nhận đúng như vậy.]
[Nhưng tin tức về sự trở lại của cô ta thực sự rất im ắng, không giống phong cách của cô ta chút nào.]
[Vừa biết được tin tức là tớ liền nói ngay cho cậu, cậu cứ mạnh dạn tự tin như lúc thường ngày là được.]
Vưu Ngọc Dao.
Cái tên này đột nhiên lọt vào tầm mắt, ánh mắt Huyền Thanh chợt có chút dao động.
Nó giống như một hòn đá vừa bị ném xuống mặt nước tĩnh lặng và làm cho nước bắn tung tóe.
Cô ta đã quay lại.
Một tiếng “ding dong” vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.
Cô dần định thần lại, chỉ trả lời một chữ ngắn gọn "Được", rồi liền tắt điện thoại, kìm nén cảm xúc trong mắt, bước ra khỏi cửa thang máy với vẻ mặt bình thường.
An An đã đến sớm hơn cô, lúc này cô ấy đang đợi cô ở hành lang, vừa thấy cô ra khỏi thang máy, cô ấy liền vội vàng vẫy tay: "Chị Thanh, em ở đây."
Khi Huyền Thanh bước vào, khung cảnh trong trường quay đã được bài trí xong.
Lawrence cũng đã đến hiện trường, đích thân giám sát toàn bộ quá trình, ông ta đang chỉ đạo mấy nhân viên di chuyển mấy dụng cụ trang trí, vừa quay người lại nhìn thấy Huyền Thanh, ông ta liền mỉm cười, nói: "Chào buổi sáng, cô Huyền."
Ông ta bước tới, sau đó giới thiệu nội dung chính của buổi quay hôm nay với Huyền Thanh: “Tổng cộng có hai bối cảnh, bối cảnh thứ nhất là trường quay trước mặt cô, buổi quay phim sáng nay chủ yếu là quay ở đây. Buổi chiều sẽ bắt đầu vào quay bối cảnh thứ hai, bối cảnh này cô sẽ cùng quay với một số diễn viên khác nhưng thời lượng cũng không nhiều, chỉ chiếm một vài giây trong toàn bộ TVC.”
Huyền Thanh gật đầu tập trung suy nghĩ, vứt bỏ mọi suy nghĩ không liên quan đến công việc, toàn tâm toàn ý chỉ lo cho công việc quay phim.
Cô nghĩ rằng chỉ cần cô dành thời gian cho công việc và khiến bản thân bận rộn thì cô sẽ không có thời gian để nghĩ đến những việc khác...
Nhưng thật không may nó đã phản tác dụng.
Bối cảnh buổi chiều đã được thay đổi theo kế hoạch, bối cảnh mới là một sân khấu khổng lồ, có một ánh đèn từ trên trần chiếu xuống sân khấu tạo thành một vòng tròn sáng làm nổi bật nhân vật chính.
Huyền Thanh mặc một chiếc váy xòe màu trắng và chuẩn bị khiêu vũ dưới ánh đèn sân khấu.
Nhà tạo mẫu đang giúp cô tạo kiểu tóc, nhân viên đang điều chỉnh thiết bị quay phim tại chỗ, Huyền Thanh thì đang tĩnh tâm cụp mắt nhớ lại mấy động tác mình vừa học được.
Các động tác tuy không khó nhưng để tạo nên vẻ đẹp mềm mại, quyến rũ thì phải dựa vào ngôn ngữ cơ thể của chính mình.
Sau bữa trưa, Huyền Thanh luyện tập với giáo viên khiêu vũ do Lawrence sắp xếp trong hai giờ, và lại khiêu vũ trước gương trước khi đạt đến trình độ mà mình hài lòng.
Cô đang lặp lại những điểm mấu chốt của một số động tác trong đầu thì đột nhiên một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên cạnh, gọi tên cô.
"Huyền Thanh, đã lâu không gặp."
Giọng nói này không thể nói là quen với Huyền Thanh, nhưng chắc chắn là không xa lạ.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đang ngượng ngùng cười với mình.
Mái tóc người nọ dài hơi xoăn, mềm mại buông xõa xuống vai, đôi mắt đen trong veo nhìn như em gái nhà bên, khiến người ta không khỏi yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cuộc gặp gỡ bất ngờ với Vưu Ngọc Dao nằm ngoài dự đoán của Huyền Thanh.
Liếc qua khóe mắt, cô chợt nhìn thấy vài nhân viên đang cẩn thận di chuyển cây đàn cello của cô ta lên sân khấu, lúc này Huyền Thanh mới muộn màng nhận ra cô ta chính là học trò của bậc thầy âm nhạc Bernard mà Lawrence nhắc đến.
"Buổi sáng ở phòng thu thu nhạc cho TVC nên buổi chiều mới tới." Vưu Ngọc Dao mỉm cười đi tới, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Huyền Thanh, tựa như rất thân thiết với cô: “Không để cô đợi lâu chứ?”
Khi nói lời này, vẻ mặt Vưu Ngọc Dao còn làm bộ có chút áy náy, tựa như cảm thấy có lỗi vì đã để Huyền Thanh đợi mình.
Huyền Thanh:…
Cô mím môi, nở nụ cười lịch sự: “Không sao đâu, tôi cũng không đợi lâu đâu.”
Quả thật cô và Vưu Ngọc Dao cũng không thân quen lắm.
Ngoại trừ việc gặp cô ta vài lần ở bên Qúy Hành, những gì Huyền Thanh biết về cô ta đều là tất cả những gì cô nghe được từ người khác.
Vì vậy, cô cảm thấy khá khó chịu vì Vưu Ngọc Dao cứ vờ tỏ ra thân quen với cô.
Nói cách khác, lúc này cô không biết mình nên có tâm lý gì khi đối mặt với người trước mặt... Bạch Nguyệt Quang, người mà Qúy Hành vẫn luôn tâm niệm nhưng chưa thể có được.
Trước sân khấu, đạo diễn vỗ tay ra hiệu cho nhân viên mau chóng hoàn tất công tác chuẩn bị sân khấu, rồi ra hiệu cho Huyền Thanh:
"Cô Huyền, đã đến lúc bắt đầu quay rồi."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");