(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nào, nói cho tôi biết đi, bí mật là gì đây?"
Trong studio, nhân viên đang chuẩn bị cho bối cảnh tiếp theo, Từ Di kéo Huyền Thanh ngồi trên ghế sofa da trong khu vực nghỉ ngơi, chỉ vào đoạn video trên màn hình điện thoại, kiên quyết yêu cầu cô làm rõ.
Công việc của Huyền Thanh hôm nay là chụp ảnh quảng cáo cho sản phẩm mới của Ruishiyadi, Từ Di tình cờ hôm nay không có việc gì làm nên liền đi theo cô đến studio chụp ảnh, còn hẹn cô đi uống nước ở quán bar Rực Rỡ sau khi kết thúc làm việc.
Lúc đầu, Từ Di rất có hứng thú xem Huyền Thanh tạo dáng cho nhiếp ảnh gia chụp ảnh, nhưng xem chưa đầy nửa tiếng, cô ấy liền cảm thấy hơi chán nản nên liền đi sang ngồi trên ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi, bật điện thoại lên, bắt đầu lướt Internet.
Kết quả là vừa nhấn vào weibo liền nhìn thấy hotsearch của Huyền Thanh.
Sự tò mò thúc đẩy Từ Di nhanh chóng mở nó ra.
Mười phút sau, Huyền Thanh được tạm nghỉ ngơi một lát, cô vừa đi tới, Từ Di lập tức kéo cô ngồi trên ghế sofa, sau đó đưa điện thoại di động qua cho cô xem.
Đối mặt với vẻ mặt mong đợi của chị em tốt của mình, Huyền Thanh mỉm cười, không hề giả vờ thần bí mà liền nói thẳng: “Khi đang quay phim “Đen trắng”, tớ vô tình biết được Hạng Dĩ Hàn mắc chứng mất ngủ, đúng lúc tớ vừa mới mua một lọ kẹo dẻo giúp dễ ngủ nên liền cho anh ấy một viên.”
Cô dùng đầu ngón tay trắng nõn gõ nhẹ vào hình vẽ đơn giản trên màn hình: "Kẹo dẻo có màu tím, trông như thế này."
"Thì ra là như vậy." Từ Di nhận được đáp án, liền hài lòng nói: "Đó quả thực là bí mật chỉ có hai người các người mới có thể hiểu được, danh hiệu vợ chồng bí mật rất xứng đáng với hai người."
Những phân cảnh cắt ra của chương trình giải trí này thực sự đã thu hút rất nhiều người xem.
Từ Di thoát khỏi video và tình cờ lướt qua ô chủ đề, nơi cô ấy nhìn thấy hàng loạt bài đăng và video đã chỉnh sửa của các fan CP.
Những cảnh Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn đóng chung hầu như đã bị các fan CP cắt ghép thành vô số clip lãng mạn khác nhau.
Từ Di tiến đến chỗ Huyền Thanh, tựa đầu vào vai cô, vừa tiếp tục xem video do fan biên tập, vừa nói: “Nhưng tớ phải nói cho cậu biết, Hạng Dĩ Hàn này hình như có ý với cậu.”
Trên màn hình điện thoại di động của cô ấy đang chiếu đoạn phỏng vấn riêng với tổ chương trình, cô ấy ra hiệu cho Huyền Thanh xem qua, còn cố ý bấm tạm dừng ở phân đoạn lúc Hạng Dĩ Hàn đang trả lời câu hỏi về người bạn đời lý tưởng của anh ta.
“Ôn nhu.” Từ Di cười khúc khích đọc bình luận của cư dân mạng: “Như mọi người đều biết, sao nữ có quan hệ thân thiết với anh Hạng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trong đó hơn phân nửa là những bậc tiền bối đức cao vọng trọng, còn với tốp diễn viên cùng thế hệ thì chắc tôi không cần nói mọi người cũng biết là ai rồi phải không.”
“Ý tứ quá rõ ràng, chỉ có điều chưa tag thẳng tên cậu vào thôi.”
Huyền Thanh bất lực: “Chỉ là trò đùa của cư dân mạng thôi, không có thật đâu, sao đến cậu cũng có hứng thú tham gia cuộc vui vậy?”
Hiệu quả sau khi chương trình được phát sóng nằm ngoài sự mong đợi của Huyền Thanh.
Một trong những video thiên về CP phổ biến nhất được An An phát hiện đầu tiên, cô ấy lập tức chuyển tiếp nó cho Huyền Thanh, Huyền Thanh sau khi xem xong liền phát hiện có một số chỗ không ổn, đồng thời lại nhớ tới đoàn đội của Hạng Dĩ Hàn vẫn luôn không chấp nhận kiểu gán ghép CP vô tội vạ này để tuyên truyền, vậy nên cô đã nhanh chóng liên hệ với người đại diện của mình là chị Thẩm, hỏi cô ấy có cần giải thích với Hạng Dĩ Hàn để tránh những hiểu lầm không đáng có hay không.
Vừa lúc chị Thẩm cũng ẩm có ý định này, cô ấy liền gọi điện cho người đại diện của Hạng Dĩ Hàn.
Đối phương tỏ ra rất thông cảm và nói rằng sự việc này là do cư dân mạng tự phát gây ra, họ cũng biết rằng đó không phải là do tổ chương trình và đoàn đội Huyền Thanh cố tình gán ghép nên bọn họ không có hiểu lầm gì đâu, còn bảo Huyền Thanh và chị Thẩm không cần phải lo lắng.
Cuối cùng, người đại diện của Hạng Dĩ Hàn còn mỉm cười nói: "Tuy nhiên, khí chất của Dĩ Hàn và cô Huyền Thanh rất hợp nhau. Chẳng trách cư dân mạng lại nhiệt tình gán ghép hai người họ với nhau như vậy."
Chị Thẩm cúp điện thoại với vẻ mặt nghi ngờ, sau đó nói cho Huyền Thanh chính xác ý của đoàn đội bên kia để trấn an cô.
“Nhưng Thanh Thanh, tớ hỏi cậu này.” Từ Di đột nhiên ngẩng đầu lên, cô ấy ôm mặt nhìn thẳng vào mắt cô, nheo mắt như muốn nhìn ra điều gì đó từ trong mắt cô: “Khi cậu trả lời câu hỏi về người bạn đời lý tưởng của mình, thật sự lúc đó trong đầu cậu đang nghĩ đến ai?”
Huyền Thanh bị bất ngờ, cô đột nhiên chớp chớp mắt, cảm thấy choáng váng trong giây lát.
Khi đó, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu cô...
Là Qúy Hành.
Chỉ vì một trong những bài đăng linh tinh trên weibo của mình, anh đã vội vã từ Giang Thành chạy đến trường quay chỉ để nấu cho cô một bữa ăn ngon;
Khi bôi thuốc cho cô, anh khẽ hơi nheo mắt lại, vẻ mặt đầy nghiêm túc;
Sau khi phạm sai lầm, anh còn chân thành mím môi xin lỗi cô, anh không bao giờ cúi đầu trước người khác nhưng lại chỉ cúi đầu trước mỗi cô;
Và vẻ mặt dịu dàng khi anh cẩn thận cởi đôi giày cao gót của cô ra rồi giúp cô xoa bóp, thả lỏng cổ chân cô…
Khi đó, đầu ngón tay của cô vô thức xoa xoa đốt ngón áp út của bàn tay trái.
Những ngón tay trống rỗng, không có gì cả.
Sau đó cô mới dần tỉnh táo lại và trả lời những câu hỏi của tổ chương trình.
Từ Di chứng kiến hàng loạt biến đổi biểu cảm trong ánh mắt của chị em tốt nhà mình, tuy Huyền Thanh còn chưa nói gì nhưng cô ấy đã nhìn thấu hết cả rồi.
Từ Di không khỏi nhéo nhẹ đôi má mềm mại của cô, nửa thở dài nửa buồn bực: “Thanh Thanh, xem kìa, cậu bị Qúy Hành nắm trong lòng bàn tay rồi.”
Nhắc đến Qúy Hành, cô ấy lại nhíu mày: “À, đúng rồi, anh ta đi công tác lâu như vậy cũng không nói khi nào sẽ về sao?”
Huyền Thanh: “Thư ký Lưu hôm qua có gọi cho tớ, anh ấy nói bọn họ đã đặt chuyến bay chiều nay, đoán chừng buổi tối sẽ về đến Giang Thành.”
Từ Di ôm cánh tay cô, cười nói: “Anh ta về khi nào cũng mặc kệ, chúng ta cứ thỏa thích ra ngoài chơi đi.”
Buổi tối, khi Huyền Thanh làm việc xong, Từ Di cũng như vừa được giải thoát, cô ấy liền vui vẻ kéo Huyền Thanh đi thẳng xuống gara phía dưới.
Chiếc siêu xe màu đỏ của cô ấy đã sốt ruột lắm rồi và đang sẵn sàng lên đường.
Không ngờ bọn họ vừa bước ra khỏi thang máy đã gặp phải bóng dáng một người quen.
Còn là người quen mà Từ Di không muốn gặp.
"Thư ký Lưu?" Huyền Thanh có chút kinh ngạc lên tiếng.
Thư ký Lưu đứng cạnh chiếc Maybach màu đen quen thuộc, anh ta nở một nụ cười tiêu chuẩn với Huyền Thanh: “Cô Huyền, ông chủ đến đón cô tan làm.”
Anh ta còn chưa nói xong, cửa sổ ở hàng ghế sau đã từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú cao quý nhưng đầy lãnh đạm của người đàn ông.
Qúy Hành ngước mắt lên, dùng ánh mắt đen tối nhìn sang.
"Anh đã về."
Đôi mắt nặng trĩu đó dường như muốn nói với cô rằng Qúy Hành vừa xuống máy bay đã lập tức chạy đến đây đón cô về nhà.
Từ Di cũng nhìn ra ý tứ của Qúy Hành, cô ấy nắm chặt tay Huyền Thanh, chán ghét nói: "Anh về rồi thì cứ về nhà trước đi, chẳng phải hai người đang ở chung nhà sao?"
Người đàn ông nhìn qua, bình tĩnh nói: “Tôi tới đây để đưa vợ về nhà.”
Từ Di bĩu môi: "Xin lỗi, tối nay tôi phải đưa Thanh Thanh đi..."
Thấy hai chữ "quán bar" sắp thốt ra khỏi miệng cô ấy, Huyền Thanh liền vội vàng ngắt lời: "Em và Tiểu Di đã hẹn tối nay cùng đi ăn tối."
Không hiểu sao, tuy rằng là Từ Di chủ động rủ cô đến quán bar nhưng đột nhiên nhắc tới chuyện này trước mặt anh, cô vẫn cảm thấy có hơi chột dạ.
Từ Di phản ứng rất nhanh, cô ấy liếc nhìn biểu tình của Qúy Hành, lập tức liền thay đổi lời nói: "À, đúng vậy, tôi đã hẹn với Thanh Thanh tối nay cùng nhau đi ăn tối. Tôi đã hẹn cô ấy trước, ai đến trước thì phục vụ trước, ai có hiểu đạo lý đó không vậy?"
Khóe miệng Qúy Hành hơi giật giật, vẻ mặt có chút phức tạp.
Anh có thể nhìn thấy sự thay đổi trong biểu cảm và giọng điệu của Từ Di, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh đã có thể biết tối nay hai người họ vốn dĩ không hẹn nhau đi ăn tối.
Lúc nãy Từ Di suýt nói ra từ “Rực” kia.
Không cần nghĩ cũng biết là đang nhắc tới quán bar Rực Rỡ.
Muốn bắt cóc vợ anh trước mặt anh đến quán bar làm loạn sao?
Người đàn ông khẽ hé mở đôi môi mỏng, chậm rãi nói: "Vậy à, chồng đến đón vợ mình về nhà cũng cần phải lấy số sao?"
Anh còn cố tình nhấn mạnh hai từ “vợ mình”.
Sau đó anh liền thay đổi giọng điệu, lấy điện thoại di động ra, nói: "Thanh Thanh, trên đường đến đây anh vừa nhận được điện thoại của ông nội, ông nội và ông ngoại hiện đang ở bệnh viện, bọn họ dặn chúng ta khi về nhà nhớ gọi video cho hai người họ."
Nghe thấy Qúy Hành nhắc tới hai vị trưởng bối, Từ Di liền tức giận đến ngứa răng, còn chưa kịp tức giận đã nghe người đàn ông đó nói tiếp:
“Nhân tiện, Từ Di, cách đây không lâu tôi có nghe chú Từ nói về công việc của cô, ông ấy nói rằng lần trước cô mới làm việc ở chi nhánh có một tháng mà đã có tiến bộ rất lớn, thế nên ông ấy dự định để cô đến chi nhánh phụ trách một hạng mục mới sẵn tiện học hỏi thêm kinh nghiệm. Chắc là dạo gần đây chú Từ bận công việc quá nên quên mất, bằng không ngày mai để tôi nhắc chú ấy nhớ lại nhé?"
Từ Di: ?
Qúy Hành, tên khốn nạn nhà anh, anh ta không thể nào không biết cô đã vất vả như thế nào trong một tháng bị cha mình đưa đến chi nhánh!
Chắc chắn là anh ta cố ý.
Từ Di nhịn hồi lâu mới có thể đè nén cơn tức giận, cuối cùng đành cứng ngắc cười, nói: "Cám ơn, không cần làm phiền anh, Qúy tiên sinh."
Người đàn ông cong môi, tâm tình hiển nhiên đang rất vui vẻ, nói: “Hôm nay xui xẻo thật, hẹn cô dịp sau nhé!”
Sau đó anh lại quay đầu nhìn Huyền Thanh: "Thanh Thanh, ông nội còn đang đợi chúng ta về nhà gọi video."
Từ Di hừ lạnh một tiếng, cúi xuống bên tai Huyền Thanh nhỏ giọng nói: "Thanh Thanh, lần sau khi anh ta không có ở nhà tớ sẽ đưa cậu đến đó, để anh ta không thể nhúng tay vào khiến tớ tức chết."
Trước khi rời đi, cô ấy vẫn không thể nuốt trôi cục tức này, nên liền cố ý lớn tiếng nói với Huyền Thanh: "Thanh Thanh, nếu cậu cảm thấy người đàn ông nào đó không tốt, nên ly hôn thì cứ ly hôn. Tớ thấy Hạng Dĩ Hàn cũng khá tốt đấy. Tớ đây vốn biết nhìn người rất chuẩn, cậu có thể cân nhắc một chút đấy!"
Sau đó cô ấy liền nháy mắt với Huyền Thanh, cũng không thèm nhìn mặt Qúy Hành, rồi mở cửa siêu xe, bước vào, đạp ga rồi nhanh chóng phóng xe đi.
Khi Huyền Thanh lên xe, người đàn ông đang khẽ xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón đeo nhẫn, đôi mắt anh đen láy như màn đêm.
Huyền Thanh mím môi giải thích: "Tiểu Di chỉ là nói đùa thôi."
Qúy Hành gật đầu: "Anh biết."
"Nhưng, anh vẫn tò mò một điều." Người đàn ông chợt dừng lại: "Bí mật mà Hạng Dĩ Hàn nói là gì?"
…
Huyền Thanh liền sửng sốt.
Qúy Hành... chẳng lẽ anh cũng đã xem các đoạn video CP do cư dân mạng chỉnh sửa sao...
Ánh mắt của người đàn ông rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó từ từ đưa lên giao nhau với ánh mắt của cô: "Kẹo tím đó… là loại kẹo gì vậy?"
Mãi đến khi bị anh ép vào cửa xe, bị anh hôn đến không thở được, Huyền Thanh mới hiểu ra tại sao thư ký Lưu không lên xe mà vẫn đứng xa xa chờ đợi.
Cô vừa giải thích cho Quý Hành kẹo đó là gì, người đàn ông liền nghiêng người tới, đầu ngón tay quấn quanh mái tóc đen của cô, khẽ v.uốt ve sau tai cô, rồi ôm lấy chiếc cổ mềm mại của cô, yết hầu của anh khẽ lăn lộn:
“Anh cũng muốn ăn kẹo.”
Huyền Thanh: “Nhưng hiện tại em không mang theo bên mình…”
“Không phải vậy.” Qúy Hành lắc đầu: “Thứ anh muốn ăn là một loại kẹo khác.”
Giây tiếp theo, từng nụ hôn dày đặc liên tục rơi xuống môi cô.
Với sự hung hãn cực kỳ mạnh mẽ, anh nhanh chóng càn quét khắp khoang miệng cô.
Xa nhau nguyên một tuần, Qúy Hành càng hôn càng gần như mất khống chế.
Cuối cùng, son môi của Huyền Thanh đã trôi gần hết, hai chiếc cúc trên cổ áo còn bị tuột ra, trên chiếc cổ trắng nõn thon thả còn xuất hiện vài vết đỏ mờ ám.
Sau khi thành công kéo lại khoảng cách giữa hai người, Huyền Thanh liên tục thở hổn hển, cô cố gắng đẩy anh ra để ngồi xuống, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng vòng tay ôm lấy eo cô và kéo cô vào lòng, sau đó cất giọng khàn khàn:
"Rất ngọt."
-
Thư ký Lưu đợi ở ngoài xe gần hai mươi phút mới mở cửa ngồi vào ghế lái.
Ánh mắt anh ta rất biết điều không hề đảo quanh lung tung, anh ta luôn nhìn thẳng về phía trước rồi lái xe thẳng một mạch về căn hộ của Qúy Hành.
Chỉ là anh ta vô tình nhìn thấy đôi môi hơi đỏ và sưng tấy của cô Huyền Thanh khi hai người ngồi ở hàng sau bước xuống xe.
Sau đó anh ta liền vội vàng nhìn đi chỗ khác, thầm nhủ với lòng mình chưa nhìn thấy gì cả...
Khi Huyền Thanh và Qúy Hành về đến nhà, việc trước tiên là gọi video cho hai ông cụ.
Hai ông lão hiển nhiên đã chờ sẵn, bên đây bọn họ vừa gọi video xong đã thấy đầu bên kia nhanh chóng kết nối.
Tuy nhiên, bối cảnh trong hình không phải là khu bệnh viện mà trông giống như ở quảng trường công viên đối diện bệnh viện.
Còn nghe văng vẳng tiếng nói chuyện của con người, và một vài tiếng nhạc chói tai.
Hai ông già tóc bạc chen chúc trước ống kính, ông ngoại Huyền đang mỉm cười, ông nội Quý hiển nhiên trông cũng rất vui vẻ.
Phía sau họ là một đội những người cao tuổi đang hào hứng nhảy múa.
Trong lúc nhạc tạm dừng, hai ông lão tranh thủ kể cho Huyền Thanh và Qúy Hành nghe bọn họ đã hòa nhập thành công vào nhóm nhảy dưỡng sinh và đã có khoảng thời gian vui vẻ như thế nào.
Nói được vài câu, tiếng nhạc bên kia lại vang lên, ông nội Qúy xua tay đi trước, ông ngoại Huyền cũng vội vàng chào tạm biệt hai tiểu bối rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Huyền Thanh và Qúy Hành bị bỏ lại một mình, bọn họ còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì đã đối mặt với một màn hình đen xì lì.
Huyền Thanh không khỏi bật cười.
Đánh giá từ vẻ ngoài của ông ngoại Huyền và ông nội Qúy, có vẻ như bọn họ vừa mới tìm ra được một cách thức tận hưởng cuộc sống rất vui vẻ.
Qúy Hành dùng một tay nới lỏng cổ áo.
Vậy mà anh còn tưởng rằng hai ông cụ có việc gì đó rất quan trọng nên mới hối thúc hai người bọn họ lập tức gọi video cho hai ông cụ ngay khi về đến nhà.
Là do anh suy nghĩ quá nhiều...
-
Ăn tối xong, Huyền Thanh nhìn hộp quà được gói tinh xảo trước mặt với vẻ mặt khó hiểu: "Cái gì vậy?"
“Quà cho em.” Qúy Hành ngồi xuống bên cạnh cô, ra hiệu cho cô mở ra.
"Vô tình nhìn thấy nó hợp với màu da của em nên liền mua cho em."
Huyền Thanh mở dải ruy băng ra, liền nhìn thấy trong hộp là một chiếc váy dài ôm sát màu đỏ tía.
Chất liệu vải vô cùng mềm mại và đường may vô cùng tỉ mỉ.
Người đàn ông trầm giọng nói: "Mặc thử xem."
Bởi vì đây là quà anh đặc biệt mua về cho cô nên Huyền Thanh không thể chọc giận anh, liền gật đầu đồng ý, rồi cầm váy đi thay.
Khi cô ra khỏi phòng thay đồ, Qúy Hành đã đợi sẵn trong phòng ngủ.
Quá trình cắt may chiếc váy dài màu đỏ tía rất tiên tiến, vừa mặc vào đã làm nổi bật hết những ưu điểm trên hình thể của Huyền Thanh.
Mái tóc đen dài, làn da trắng và chiếc váy màu đỏ sẫm.
Dưới ánh sáng lại trông càng thêm thu hút.
Qúy Hành từ ngoài cửa sổ quay đầu lại, nhìn Huyền Thanh từng bước một đi về phía anh, ánh mắt anh càng ngày càng tối, trong mắt như có một dòng nước ngầm đang dâng lên.
Huyền Thanh đi tới giữa thì chợt dừng lại, đôi mắt cô trong veo nhìn Qúy Hành: "Trông có đẹp không?"
Đôi mắt của người đàn ông chớp chớp, anh cũng nhịn không được liền sải bước về phía trước.
"Đẹp lắm."
Sau đó, chiếc váy đỏ thẫm dần chìm vào chiếc giường mềm mại, giống như những bông hồng mỏng manh, tầng tầng tầng lớp lớp, từ từ nở rộ...
Cùng lúc đó, tại sân bay Giang Thành.
Một người phụ nữ trung niên tao nhã nắm tay một cô gái trẻ đi về phía bãi đậu xe, một người đàn ông trông giống như tài xế đang kéo vali của cô ấy, im lặng đi theo phía sau họ.
"Chuyến bay ban đầu không phải là tuần sau sao? Tại sao con lại về sớm thế? Mọi thủ tục ở nước M đã hoàn tất xong chưa?"
Người mẹ có vẻ rất quan tâm đến con gái mình và liên tục đặt câu hỏi trên đường đi.
“Mọi chuyện đã xong rồi, mẹ đừng lo.”
Cô gái nhăn mũi, lắc lắc cánh tay người phụ nữ trung niên, nhẹ giọng nói: "Con nhớ cha và mẹ nhiều lắm nên mới nóng lòng muốn về sớm đấy!"
Nghe vậy, người phụ nữ trung niên trìu mến gãi gãi mũi cô gái: "Được rồi, càng ngày càng dẻo miệng."
Cô gái mỉm cười, nũng nịu với mẹ mình một lúc rồi lấy điện thoại di động ra báo cho bạn mình:
[Xảo Xảo, tớ đã về.]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");