Dụ Bắt Ôn Nhu - Xí Tại

Chương 53




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng hôm sau, Huyền Thanh và Qúy Hành từ sáng sớm đã đến bệnh viện, nhưng khi đến phòng VIP của ông ngoại Huyền thì bọn họ liền thoáng cảm thấy bất ngờ.

Giường bệnh trống rỗng, xung quanh cũng không có ai, ngay cả chăn cũng được gấp gọn gàng.

Huyền Thanh tìm y tá hỏi thăm tình hình, y tá trẻ liền cười nói: “Ông cụ Huyền đang tập thể dục buổi sáng với đội Thái Cực Quyền ở công viên đối diện.”

Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào một công viên giải trí rộng lớn bên kia đường.

Qua khung cửa kính cách nhau một con đường, bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy vài nhóm người lớn tuổi đang tụ tập tại các không gian lớn nhỏ trong công viên, một số đang tập Thái Cực Quyền, một số đang đấm bốc, một số đang thực hiện các động tác dưỡng sinh nhẹ nhàng dành cho người trung niên và người già.

Cảnh tượng trông khá… sinh động.

Cô y tá nhỏ nhìn đồng hồ trên tường rồi nói tiếp: "Lúc này chắc họ cũng đã xong việc rồi, hai người đợi thêm một lát nữa nhé."

Quả nhiên, mười lăm phút sau đã thấy ông ngoại Huyền mặc bộ Thái Cực quyền tao nhã màu trắng tinh, chắp tay sau lưng chậm rãi lắc lư đi về phía trước.

Các y tá và bác sĩ ở tầng này hiển nhiên đều rất quen thuộc với ông cụ, cũng quen với lịch trình và thói quen của ông, dọc hành lang dài trở về phòng bệnh có rất nhiều người chào hỏi ông cụ, ông ngoại Huyền cũng mỉm cười vui vẻ đáp lại từng người một.

Cho đến khi ông cụ đẩy cửa phòng bệnh ra và nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, nụ cười của ông cụ chợt dừng lại, sau đó nụ cười càng tươi hơn.

Huyền Thanh lên tiếng chào hỏi trước: “Ông ngoại.”

Ông cụ bước tới, cẩn thận nhìn người cháu gái này từ trên xuống dưới một lượt, rồi hài lòng gật đầu: "Được, được, không gầy quá. Xem ra tiểu tử Qúy Hành này không đối xử tệ với cháu."

“Ông ngoại cứ thích nói đùa.” Qúy Hành từ trên sô pha đứng lên, nhướng mày nói: “Khó khăn lắm cháu mới cưới được Thanh Thanh về nhà, sao cháu có thể nhẫn tâm đối xử tệ bạc với cô ấy được chứ?”

Ông ngoại Huyền nhăn mũi khịt mũi hai cái, sau đó bất đắc dĩ liếc nhìn anh: “Ai biết được.”

Trên đường đến đây Huyền Thanh đã mua rất nhiều đồ ăn sáng, sau đó ba người ngồi cùng nhau yên tĩnh dùng bữa sáng.

Sau khi ăn xong đã thấy bóng dáng ông cụ Qúy thong thả đến muộn.

Sáng sớm nay, thông qua thư ký Lưu nên ông cụ cũng biết hôm nay Qúy Hành và Huyền Thanh đến bệnh viện thăm ông cụ Huyền, ông cụ đang ăn cơm liền lập tức dừng bữa, quyết định đến bệnh viện “góp vui”.

Trước khi ra ngoài, ông cụ Qúy còn không quên dặn dò người tài xế nhớ mang bộ cờ vua quý giá của mình theo: “Không biết kỹ thuật đánh cờ của ông già đó có sa sút hay không nữa?”

Ông cụ Qúy vừa bước tới cửa đã nghe thấy người trong phòng nói chuyện không ngừng nghỉ với hai tiểu bối.

"Ông nội Qúy của cậu lúc đầu còn khoe khoang với tôi, nói rằng ông ấy đã có cháu dâu, vài năm nữa còn có thể sẽ có chắt. Cái biểu tình đắc ý đó của ông ta, tôi ở cách xa ngàn dặm còn cảm nhận được đấy."

Vừa nói, ông cụ Huyền vừa thổi những lá trà nổi trong tách trà, chậm rãi liếc nhìn người đàn ông uy nghiêm đang ngồi trên ghế sofa gọt cam cho Huyền Thanh, lớn tiếng nói: “Ồ, đúng rồi, ông ta còn nói gì nữa nhỉ? Chờ khi Thanh Thanh cũng lấy chồng rồi sinh con, đến lúc đó sẽ cho hai tiểu bảo bối nhà chúng ta hứa hôn với nhau."

Vừa dứt lời, những đường gân mỏng trên quả cam liền bị xé toạc.

Anh mím môi, lặp lại những lời ông cụ vừa nói với giọng điệu không rõ ràng: “Hai gia đình? Hứa hôn?”

Ông cụ Qúy vốn định ở ngoài cửa nghe lén, nhưng cuối cùng đã không nhịn được nữa, ông cụ giả vờ ho khan hai tiếng, dùng sức đẩy cửa ra, nháy mắt với ông cụ Huyền: “Ông đang lén lút nói bậy bạ gì sau lưng tôi thế?”

Nhìn thấy người bạn cũ đã lâu không gặp, ông cụ Huyền càng cười vui vẻ: “Này, hiếm khi có khách quý đến thăm đấy.”

Sau đó ông cụ Huyền cố ý giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của ông cụ Qúy, tiếp tục lớn tiếng nói: “Ồ, tôi chỉ đang nói với Qúy Hành những lời lúc trước ông từng nói thôi…”

Thấy đối phương không nhìn vào mắt mình, ông nội Qúy càng ho khan hai tiếng: "Hừ! Lúc trước là tôi nói đùa, lão già như ông sao lại coi trọng những lời nói đó làm gì chứ?"

Qúy Hành đưa một múi cam đã gọt vỏ sạch sẽ cho Huyền Thanh, lấy khăn ướt chậm rãi lau tay, rồi ngước mắt nhìn ông nội nhà mình: "Xem ra cháu đã làm ông thất vọng rồi. Hiện tại hai nhà đã thành một, e rằng đứa bé này sẽ không thể hứa hôn theo ý nguyện của ông được rồi.”

Ông cụ Qúy tức giận hất râu, trừng mắt: "Cháu đang trách ông đấy hả? Hả? Lúc đó cũng tại cháu không nói cho ông biết vợ của cháu là Thanh Thanh!"

Ông cụ Huyền vui vẻ đứng bên lề nhìn hai người cãi nhau.

Ánh mắt sắc bén của Huyền Thanh liền liếc thấy bàn cờ vua ông cụ Qúy mang đến, cô liền cười đổi chủ đề: “Ông ngoại, chẳng phải ông nói đã lâu không chơi cờ sao? Hôm nay ông nội Qúy đến đây còn đặc biệt mang theo cờ vua nữa này. Không phải vừa lúc hai người có cơ hội học hỏi lẫn nhau sao?”

Chứng nghiện tay của ông cụ Huyền chợt trỗi dậy, hai ông già tóc bạc gặp nhau liền bắt đầu đánh cờ, ngươi bóp cổ ta, ta bóp cổ ngươi.

Qúy Hành nhếch môi mỉm cười, đôi mắt đen láy cũng hơi nheo lại, tiếp tục bóc những đường gân cam mỏng trên quả cam rồi đưa cho Huyền Thanh.

Trước mặt hai trưởng lão, anh vẫn vô lương tâm và không bao giờ che giấu sự yêu thích và thân thiết của mình với Huyền Thanh.

Sau khi nhìn hai ông cụ chơi cờ một lúc, Huyền Thanh lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, đi đến phòng khám của bác sĩ.

Về tình trạng sức khỏe cụ thể của ông ngoại, cô vẫn phải hỏi trực tiếp ý kiến ​​​​bác sĩ mới có thể yên tâm.

Không ngờ vừa đến cửa văn phòng đã đụng phải cha Trình.

“Cha?” Huyền Thanh rất kinh ngạc: “Cha cũng ở đây à?”

Vẻ mặt của cha Trình cứng đờ trong giây lát, ông ta nhanh chóng che đậy sự hoảng sợ bất ngờ trong mắt.

"Thanh Thanh? A, cha cũng vừa mới đến thôi, cha tới hỏi bác sĩ về tình trạng của ông ngoại con để cho mẹ con khỏi lo lắng." Vẻ mặt của ông ta vẫn như thường ngày, chỉ là có thêm chút kinh ngạc: "Nhưng mà, sao hôm qua không nghe mẹ con nói hôm nay con cũng đến bệnh viện?’

Huyền Thanh mím môi cười nói: “Con vừa mới đột nhiên nhớ tới ông ngoại cho nên sáng sớm liền chạy tới bệnh viện, con muốn đị hỏi trực tiếp bác sĩ về tình trạng của ông ngoại thì mới có thể yên tâm."

Cô thò đầu qua khe cửa không khóa liếc nhìn vào phòng khám của bác sĩ: "Cha, cha đã hỏi bác sĩ hết rồi à? Bác sĩ đã nói gì?"

Cha Trình giấu hai tay ra sau lưng, dùng lực nhẹ kéo tay nắm cửa, cửa nhẹ nhàng đóng lại, ngăn cản tầm nhìn thăm dò của Huyền Thanh.

"Cha đã hỏi Tiểu Ngoan rồi, con cũng đừng lo lắng." Cha Trình vỗ vỗ vai Huyền Thanh, giọng điệu rất thoải mái nói: "Bác sĩ nói các chỉ số hiện tại của ông ngoại con rất ổn định, chỉ cần tịnh dưỡng thêm một thời gian nữa thì không còn vấn đề gì lớn phát sinh nữa."

Huyền Thanh ngoan ngoãn gật đầu, vừa dẫn cha Trình vào phòng bệnh vừa nói: "Nhân tiện, cha à, ông nội Qúy cũng đang ở đây, hiện tại ông cụ đang chơi cờ với ông ngoại trong phòng bệnh."

Đi hết hành lang này là sẽ đụng phải một ngã ba, tới đó rẽ trái thì sẽ thấy được phòng bệnh của ông ngoại Huyền, còn rẽ phải thì sẽ thấy thang máy đi xuống tầng dưới.

Đến đây bước chân của cha Trình chậm lại.

"Thanh Thanh, ở công ty còn có việc, tạm thời cha cũng không tiện quấy rầy hai ông cụ đang chơi cờ."

Điện thoại di động của cha Trình chợt rung lên, ông ta khẽ liếc nhìn tên người gọi, rồi bất lực thở dài: “Không cần nói cho ông ngoại con biết là cha đã đến đây đâu, nếu không ông ấy sẽ lại cằn nhằn mẹ con và các bác sĩ nữa.”

Huyền Thanh nghe vậy cũng không suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý.

-

Trong phòng bệnh, Qúy Hành vốn chỉ đang xem hai ông già chơi cờ lại bị kéo vào giữa trận chiến, buộc phải chiến đấu hai chọi một.

“Haha, chắc chắn tiểu tử cậu lại thua rồi.” Ông ngoại Huyền xuất ra một chiêu cuối cùng, trong lòng cảm thấy đầy tự hào.

Ông nội Qúy đang ngồi ở một bên theo dõi trận chiến cũng gật đầu, hiển nhiên rất hài lòng với kết quả mà họ đã cùng nhau đạt được.

Khóe miệng Qúy Hành giật giật: "Ông nội, ông cũng biết rõ ràng cháu chơi cờ không giỏi mà."

Ông cụ Qúy: "Chẳng phải ông đã dạy cháu mọi thứ rồi sao? Chẳng phải cháu rất thông minh sao? Tại sao cái này lại chơi không được?"

Qúy Hành: "..."

Được rồi, được rồi, ngài là trưởng bối, nói gì cũng được.

Khi Huyền Thanh trở về, hai người cùng nhau ăn trưa với hai ông lão rồi mới trở về.

Đây là một buổi chiều nhàn nhã hiếm hoi đối với cả Huyền Thanh và Qúy Hành.

Ánh nắng chiều không quá chói chang xuyên qua hàng cây cao trồng hai bên đường phản chiếu thành một vệt ánh sáng mỏng manh và êm dịu xuống con đường nhựa.

Hai người không đi xe mà cùng dắt tay nhau đi bộ trên vỉa hè.

Khi băng qua đường, bàn tay người đàn ông tự nhiên xuyên qua những ngón tay mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng ôm cô, dẫn cô xuyên qua dòng người đang chen chúc.

"Tối nay em muốn ăn gì?"

Anh cúi đầu hỏi cô.

Huyền Thanh trầm ngâm một lát, rồi nói ra mấy món ăn mình muốn ăn.

Người đàn ông nắm chặt tay cô, đôi lông mày lãnh đạm thường ngày như được ánh nắng làm dịu đi: “Được, vậy anh sẽ làm cho em ăn.”

Phía trước không xa có một chiếc ô tô màu đen chậm rãi đậu bên đường.

"Đi nào."

Anh dẫn cô về phía trước: “Chúng ta về nhà thôi.”

-

Ruishiyadi đã ký hợp đồng với Huyền Thanh mời cô làm người đại diện cho thị trường Trung Quốc.

Một khi tin tức này truyền ra, rất nhiều người trong ngành đều phải ghen tị đến đỏ mắt.

Nhưng ghen tị thì ghen tị, bọn họ đều biết tuy Huyền Thanh không phải là nhân vật nổi tiếng hàng đầu trong làng giải trí nhưng vốn liếng mà cô sở hữu là vô song.

Không ai thiển cận dám nhảy ra gây rối với cô.

Trong lúc nhất thời, weibo chính thức của Ruishiyadi cũng không đăng gì ngoài lời chúc mừng Huyền Thanh, không khí dưới phần bình luận cũng diễn ra rất yên bình.

"Lần này chúng tôi sẽ quay một TVC phù hợp với chủ đề của sản phẩm mới ra mắt trong mùa này. Cô Huyền Thanh sẽ là vai chính duy nhất trong TVC và là vị trí C hoàn hảo nhất." Lawrence nói.

Chị Thẩm ngước mắt lên, bình tĩnh hỏi: “Khi nào thì bắt đầu quay TVC?”

Lawrence nhún vai: "Mọi công việc đều đang được điều phối, hơn nữa chủ đề lần này liên quan đến âm nhạc, nhưng mà một trong những người tham gia quan trọng của chúng tôi hiện đang ở nước ngoài, nên tổng thể sẽ mất khoảng một tuần."

"Người tham gia quan trọng?"

Chị Thẩm nhướng mày sắc bén: "Người đó quan trọng đến mức nào?"

Có thực sự cần thiết phải đợi người này về không?

"Cô Thẩm, xin hãy hiểu cho, bên phía chúng tôi cũng bất lực." Lawrence dang tay ra với vẻ mặt cay đắng.

“Để phù hợp với chủ đề âm nhạc lần này, ban lãnh đạo cấp cao của công ty đã đặc biệt mời ông Bernard, một bậc thầy âm nhạc nổi tiếng đến từ đất nước M, tự mình sáng tác nhạc và họ cũng may mắn mời được các học trò của ông Bernard đến biểu diễn phần nhạc nền của TVC. Người quan trọng mà tôi đang nói đến là học trò của ông Bernard. Tuy vẫn đang ở nước M nhưng cô ấy sẽ sớm trở về Trung Quốc thôi.”

Ý của Lawrence rất rõ ràng, học trò của bậc thầy âm nhạc này là do ban lãnh đạo cấp cao của công ty sắp xếp, ở một mức độ nhất định, ông ta cũng không thể c.ưỡ.ng b.ức can thiệp.

Đột nhiên, Lawrence chợt như nhớ tới cái gì đó: "À, nghe nói cô ấy cũng là người Giang Thành."

Chị Thẩm nhướng mi, rõ ràng không quan tâm đến việc người này có phải là người Giang Thành hay không.

Sau khi tiễn Lawrence xong, cô ấy bổ sung nhiệm vụ "quay TVC quảng cáo cho nhãn hàng Ruishiyati" vào lịch làm việc tiếp theo của Huyền Thanh, đồng thời gửi lịch trình mới cho trợ lý An An.

Lúc này, Huyền Thanh đang sắp xếp đồ trang điểm và quần áo ở hậu trường, cô đang chuẩn bị đi quay một chương trình tạp kỹ nổi tiếng gần đây - "Holiday Escape".

Ban tổ chức đã mời cô và Hạng Dĩ Hàn làm khách mời cho tập này, cùng với một số host cố định, họ sẽ cùng vượt qua các thử thách do tổ chương trình đặt ra để nhận được phần thưởng kỳ nghỉ cuối cùng.

Huyền Thanh đang cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat của Từ Di.

Từ Di: [Cậu và Hạng Dĩ Hàn? Lần trước cậu và Hạng Dĩ Hàn cùng bước đi trên thảm đỏ tại Star Gala, nhìn cách Qúy Hành nhìn cậu, qua bức ảnh tớ đã có thể ngửi thấy mùi dấm chua khắp người anh ta, lần này cậu còn nhận lời tham gia chương trình này, chẳng lẽ tên đàn ông xấu xa đó không có phản ứng gì sao?]

Huyền Thanh: [……]

[Anh ấy đang đi công tác, với lại... đây chỉ là công việc thôi. ]

Một ngày sau khi về thăm ông ngoại lần trước, Qúy Hành liền lên đường đi công tác, lần này mất nhiều thời gian hơn, ước chừng cỡ một tuần mới về.

Cô thầm đếm số ngày, hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ khi anh đi.

Từ Di: [Một khi một người đàn ông đã trở nên ghen tuông thì cậu có giải thích gì cũng vô nghĩa.]

Lúc này, cửa phòng thay đồ chợt bị đẩy ra, các nhân viên thận trọng thò đầu vào hỏi: "Huyền lão sư, cô đã chuẩn bị xong chưa? Sắp đến lượt cô xuất hiện rồi."

Huyền Thanh ngẩng đầu: "Được rồi, đi thôi."

Sau đó cô cũng nhanh chóng gõ dòng cuối cùng vào hộp thoại:

[Không nói chuyện với cậu nữa, tớ bắt đầu tham gia ghi hình đây.]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.