Dụ Bắt Ôn Nhu - Xí Tại

Chương 52




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi về đến nhà, Huyền Thanh mới ý thức được cái gọi là kiểm tra của Qúy Hành là phương pháp kiểm tra như thế nào.

Cô vừa bước vào cửa, thân hình cao lớn của người đàn ông liền xoay người ép cô vào khung cửa, một tay anh cởi cúc cổ áo sơ mi của cô, cổ cô hơi nâng thẳng lên, tạo thành một đường cong đẹp mắt.

Chiếc cà vạt màu xám đậm mới toanh đã được lấy ra khỏi hộp trước khi anh bước vào cửa đang được quấn quanh các xương ngón tay của anh.

Huyền Thanh thoạt đầu còn tưởng Qúy Hành thật sự muốn thử cà vạt, đang định lấy nó từ trong tay anh thắt lại cho anh, không ngờ cô vừa giơ tay lên, người đàn ông đã nắm lấy cổ tay cô áp lên ván cửa.

Những ngón tay mảnh khảnh liền vươn tới nhéo cằm cô, đôi môi lạnh lùng hướng về phía mặt cô kèm theo hơi thở đầy d.ục vọng.

Cô thậm chí còn không kịp bật đèn trong phòng khách, xung quanh lúc này hoàn toàn tối om, chỉ có đèn kích hoạt bằng giọng nói ở lối vào mờ nhạt sáng lên.

Bờ vai tròn trịa thanh tú tựa như những chiếc bánh ngọc trắng thơm ngon hấp dẫn, khiến người ta không thể kiềm chế được ham muốn nếm thử.

Huyền Thanh túm lấy cổ áo Qúy Hành, cố gắng dứt ra khỏi nụ hôn hung hãn của anh, cô quay mặt sang một bên, lấy tay che môi, nhẹ nhàng thở ra.

"Không phải anh nói muốn kiểm tra... cà vạt sao?"

Trong mắt người đàn ông lúc này tràn ngập cảm xúc nhục dục, những nụ hôn nhẹ nhàng lần lượt rơi xuống lòng bàn tay đang che phủ đôi môi cô, giọng anh trầm khàn và đầy d.ục vọng:

"Hôm nay thử phương pháp kiểm tra mới."

Mãi cho đến khi thân thể hai người cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại, Huyền Thanh mới hoàn toàn hiểu được những gì cô nghĩ hoàn toàn khác với những gì Qúy Hành nói về việc kiểm tra cà vạt.

Màu xám đen trên cổ tay thon dài trắng nõn đặc biệt dễ thấy, hai đầu vải cao cấp ép xuống dưới đầu, mái tóc đen như rong biển được xếp thành từng lớp trên gối, tạo nên vẻ lộn xộn.

Qúy Hành cúi xuống ôm cô, hôn lên lông mày, chóp mũi cô một cách dịu dàng nhất, cuối cùng che lấy đôi môi ẩm ướt của cô, nuốt xuống hết tiếng nức nở của cô.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Huyền Thanh dường như còn mơ hồ nghe thấy người đàn ông thì thầm vào tai cô: “Anh rất thích chiếc cà vạt này.”

Và ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu cô là:

Cô sẽ không bao giờ mua cà vạt cho Quý Hành nữa.

Khi cô thức dậy vào sáng hôm sau, chiếc cà vạt vẫn ở trên bàn cạnh giường ngủ.

Qúy Hành cũng vừa thay quần áo đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy đôi mắt ngái ngủ của Huyền Thanh vừa mới tỉnh lại, trong mắt anh liền hiện lên ý cười, anh bước tới cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô, dùng tay xoa xoa đỉnh đầu cô.

"Chào buổi sáng, Thanh Thanh."

Nhìn bộ dạng sảng khoái của người đàn ông, Huyền Thanh gần như tự hỏi liệu anh có phải là loại người không cần nghỉ ngơi hay không.

Rõ ràng là đêm qua lăn lộn đến tận nửa đêm...

Ánh mắt cô chạm vào chiếc cà vạt trên bàn cạnh giường ngủ, bộ dạng mới nguyên ban đầu đã không còn, giờ trở thành một quả bóng nhăn nheo.

Rốt cuộc đêm qua anh không chỉ dùng nó để quấn tay, còn dùng nó để bịt mắt cô...

Những cảnh tượng điên cuồng tối qua đang tự động hồi tưởng lại trong đầu Huyền Thanh, cô xấu hổ gục đầu vào giường.

Đừng nghĩ nữa, xấu hổ quá, kiểm tra cà vạt gì chứ...

"Nếu mệt thì ngủ thêm chút nữa đi."

Trước khi rời khỏi nhà, Qúy Hành trầm giọng nói: “Anh đến công ty đây, tối nay sẽ về nhà ăn tối với em.”

Sau khi anh rời đi, Huyền Thanh chợp mắt thêm một lát rồi liền đứng dậy dọn dẹp lại một chút rồi trở về Huyền gia.

Cha cô đang bận việc ở công ty, lúc này chỉ có mẹ cô ở nhà.

Huyền Thanh kể chi tiết cho mẹ nghe về việc Ruishiyadi muốn ký hợp đồng hợp tác người đại diện với cô, ý cô là việc này có liên quan đến việc kinh doanh của gia đình, việc có đồng ý ký hợp đồng hay không còn tùy thuộc vào mong muốn của cha và mẹ cô.

Mẹ Huyền trầm ngâm suy nghĩ một chút, đại khái chắc là đang sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, rồi không chút do dự liền gật đầu đồng ý.

Huyền Thanh thậm chí còn có chút ngạc nhiên khi mẹ cô liền gật đầu mà không suy nghĩ.

Cô vốn tưởng rằng mẹ không thích cô làm việc trong giới giải trí, vậy nên chắc mẹ cô cũng sẽ rất không muốn việc kinh doanh của công ty lại có liên hệ với sự hợp tác đại diện trong giới giải trí này.

Mẹ Huyền Thanh chú ý tới biểu tình của cô, vẻ mặt bà ấy đầy phức tạp thở dài.

Buổi trưa, bảo mẫu ở nhà làm món sườn lợn nếp lá sen mà Huyền Thanh yêu thích, mùi thơm ngào ngạt khiến Huyền Thanh ăn nhiều hơn bình thường.

Ăn cơm xong, nhìn vẻ mặt hài lòng của Huyền Thanh, mẹ Huyền không khỏi cười hai tiếng rồi đi pha cho cô một tách trà để giải tỏa mệt mỏi.

"Thanh Thanh, mấy ngày trước Tiểu Tích có gọi điện cho mẹ và nói rằng truyền thông Thịnh Duyệt đang đi đúng hướng. Sau đó, mẹ cũng có xem qua các báo cáo thông tin khác nhau, phải nói là Tiểu Tích vẫn còn quá khiêm tốn."

Hương trà vương vấn quanh đầu mũi, lông mày Huyền Thanh cũng trở nên dịu dàng.

Nhắc đến Trình Tích, Huyền Thanh cũng cong môi cười khúc khích: “A Tích quả thực rất lợi hại.”

Chỉ trong vài tháng, Trình Tích đã có thể phát triển công ty với tốc độ đáng sợ.

Nếu như các nhân viên cấp dưới của Huyền thị lúc trước từng coi thường cậu ta vì tuổi tác non trẻ thì giờ đây đã không còn ai dám coi thường chàng trai trẻ non nớt mới vào nghề và còn ít kinh nghiệm này.

Giờ đây tất cả mọi người đều biết thoạt nhìn cậu ta còn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn với đầu óc kinh doanh đúng là không hề tầm thường.

Mẹ Huyền tiếp tục nói: “Tiểu Tích cũng có nói với mẹ thằng nhóc ấy dự định chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Thịnh Duyệt sang tên con, sau này những dự án đầu tư khác cũng đều lấy tên con làm người đai diện.”

Huyền Thanh đang uống trà chợt dừng lại một chút.

Cậu ta chưa bao giờ nói những chuyện này với cô.

Mẹ Huyền: "Mẹ coi như cũng đã chứng kiến ​​quá trình Tiểu Tích lớn lên. Từ nhỏ thằng nhóc đó đã thường xuyên gần gũi với con, trong mọi việc đều đặt con lên hàng đầu. Vậy nên mẹ cũng hiểu và đồng ý với ý định làm việc này của thằng bé."

Nói đến đây, bà ấy chợt dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Có Tiểu Tích đứng phía sau con, mẹ cũng có thể yên tâm phần nào."

Về vấn đề công việc của Huyền Thanh, đã lâu hai mẹ con không có cuộc nói chuyện bình tĩnh như vậy.

“Mẹ luôn nghĩ nếu con vào làng giải trí thì sau này sẽ không có ai tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, vả lại mẹ cũng không tin tưởng nếu giao việc này cho người ngoài giúp đỡ, mẹ sợ bọn họ sẽ tham lam, ăn ngấu nghiến đến cuối cùng còn không chừa lại xương. Dù sao thì con cũng là con gái duy nhất của mẹ, mẹ đương nhiên hy vọng mọi việc của Huyền gia đều nằm trong tay con, như vậy công việc kinh doanh của gia đình mới có thể an ổn.”

Huyền Thanh giống như đã từng suy nghĩ những lời này rất lâu, cô liền nhân cơ hội này một hơi nói xong:

"Bây giờ Tiểu Tích cũng đã trưởng thành, có thể gánh vác trách nhiệm nặng nhọc này, gần đây cha luôn khen ngợi em ấy trước mặt con, con nghĩ việc kinh doanh sau này của gia đình mình có thể để em ấy phụ giúp mẹ một tay, vả lại em ấy cũng là người mà con rất tin tưởng."

"Thanh Thanh, vậy mẹ cũng sẽ không ngăn cản con làm việc trong giới giải trí nữa. Từ nay con cứ làm những gì con muốn."

“Dù con muốn đóng phim truyền hình hay muốn làm phim điện ảnh, hay muốn trở thành nữ hoàng điện ảnh, chỉ cần con có thể sống thoải mái, mọi việc mẹ đều sẽ ủng hộ con.”

Dù sao cha mẹ cũng không thể đồng hành cùng con cái cả đời, Huyền Thanh là con một của mẹ Huyền, đương nhiên bà ấy phải mở đường cho con gái mình đi về phía trước.

Sự thăng tiến nhanh chóng của Trình Tích cho phép Huyền Thanh nhìn thấy một con đường khả thi khác.

Vì thế cô mới chọn cách thỏa hiệp.

Huyền Thanh từ trước đến nay là một người dè dặt, hiếm khi mở lòng và giải thích suy nghĩ của mình cho người khác như thế này.

Lúc này Huyền Thanh cũng đã hiểu tại sao mẹ cô lại bắt cô về nhà tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Đôi mắt cô không khỏi trở nên ươn ướt: "Mẹ..."

Đó là vì trước đây cô đã không suy nghĩ sâu sắc và không nhận ra được sự cố gắng vất vả của mẹ mình.

“Được rồi được rồi.” Mẹ Huyền xua tay, xúc động nói: “Bây giờ con đã có gia đình, mẹ không thể lúc nào cũng chăm sóc con được, việc công việc con có thể tự mình quyết định, sau này cũng không cần về hỏi ý kiến của mẹ."

Cuộc nói chuyện chân tình giữa hai mẹ con đã giải quyết được nút thắt giữa hai người bấy lâu nay, sau khi mẹ Huyền nói xong những lời này, bà ấy cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Trước khi đi, bà ấy còn dặn Huyền Thanh nhớ mang về một ít canh khoai mỡ, hạt dẻ và xương heo để uống.

Dì bảo mẫu vặn đóng nắp bình giữ nhiệt rồi nói: “Mới sáng sớm mà bà chủ đã xuống bếp hầm món canh này. Bà ấy nói món canh này tốt cho dạ dày nên bảo cô chủ mang về cho ngài Quý dùng thử.”

Huyền Thanh nhận lấy hộp giữ nhiệt từ dì giúp việc, chớp chớp mắt, có chút tinh nghịch nói:

“Coi như tối nay chúng con có lộc ăn rồi.”

-

Trụ sở chính của Qúy thị.

"Ngài Qúy, đây là tài liệu mà anh nói muốn xem." Cấp dưới của anh cẩn thận đưa tài liệu bằng cả hai tay.

Thư ký Lưu đang đi vắng, không có người giao tài liệu nên anh ta đành ngậm ngùi cắn răng chịu đựng.

Ở cuộc họp vừa qua, sự tàn nhẫn của Quý Hành đã trở thành cái bóng tâm lý đối với nhiều người, mặc dù năng lực của người nhân viên này cũng không tồi nhưng anh ta vẫn không nhịn được sợ hãi hồ sơ của mình không đáp ứng được những yêu cầu khắt khe của Qúy Hành.

Qúy Hành nhìn đồng hồ trên tường, cầm lấy tài liệu, rồi cẩn thận xem qua một chút.

Nhất thời, trong văn phòng rộng lớn chỉ còn nghe tiếng lật trang giấy mơ hồ.

Các cấp dưới nín thở và lo lắng chờ đợi phiên tòa xét xử từ ông chủ trong im lặng.

Một lúc sau, có tiếng ngòi bút lướt nhẹ trên mặt giấy, sau đó, tập hồ sơ đã được ông chủ trao lại cho bọn họ.

Không có lời chỉ trích có nghĩa là anh đã chấp nhận.

Cấp dưới lập tức thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn cầm lấy văn kiện chạy đi.

Trước khi ra ngoài, bọn họ còn lén nhìn sếp thì thấy Qúy Hành lại liếc nhìn đồng hồ trên tường rồi đóng máy tính trên bàn đá cẩm thạch lại.

Có vẻ như... ông chủ của bọn họ chuẩn bị tan sở?

Khi thư ký Lưu vừa trở về công ty sau khi giải quyết xong việc Qúy Hành giao, anh ta chợt đối mặt với một văn phòng trống rỗng.

?

Ông chủ nhà mình đâu rồi?

-

Qúy Hành về đến nhà thì trời đã chạng vạng.

Những đám mây rực đỏ như lửa bao phủ gần hết bầu trời.

Huyền Thanh đang bận rộn trong bếp, ánh hoàng hôn buông xuống khiến toàn thân cô như tỏa ra một vầng sáng mềm mại.

Lúc trưa cô vừa học được bí quyết làm món sườn heo xôi lá sen từ dì giúp việc nên từ lúc về đến giờ cô vẫn sẵn sàng làm việc chăm chỉ, mong sau này tự mình làm được và có đủ cơm ăn áo mặc.

Món canh khoai mỡ, hạt dẻ và xương heo cô mang về cũng vừa được ninh trên lửa nhỏ, còn đang dậy mùi thơm lừng.

Người đàn ông mở cửa ra, một hơi thở ấm áp mang tên "nhà" lập tức phả vào mặt anh.

Huyền Thanh nghe thấy tiếng động, liền từ trong bếp thò đầu ra, khi nhìn thấy Qúy Hành, cái đầu đầy lông nhanh chóng thu lại, chỉ để lại một thanh âm ôn hòa.

"Mẹ bảo em mang canh xương heo về cho anh uống, bà ấy nói nó rất tốt cho dạ dày của anh, em cũng thấy khá ngon, lát nữa anh cũng nếm thử xem."

Từ khi hai mẹ con bắt đầu cởi mở nói chuyện, Huyền Thanh cũng cảm thấy đặc biệt thoải mái, tâm tình vui vẻ khiến cô càng nói nhiều hơn:

"Với lại em cũng vừa học được một món ăn mới từ dì giúp việc ở nhà em, để em nấu thử cho anh ăn."

Qúy Hành đi đến cửa bếp, tựa người vào khung cửa, nới lỏng mấy chiếc cúc trên cổ áo.

Huyền Thanh bận rộn như một con sóc nhỏ, tư thế của người đàn ông phía sau tư thế trông có vẻ lười biếng nhưng ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về phía cô.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cô lại chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim mỏng mềm mại, bó sát, làm tôn lên vòng eo thon thả, mái tóc dài vén ra sau tai buộc thành đuôi ngựa buông xõa.   

Qúy Hành xoa xoa xương ngón tay, bàn tay của anh giống như vẫn còn cảm giác tinh tế tối qua.

Yết hầu của anh khẽ di chuyển, anh lặng lẽ bước đến phía trước, vòng tay ôm lấy eo Huyền Thanh từ phía sau, ôm cô từ phía sau, cúi đầu và tựa cằm nhẹ nhàng trên vai cô.

Huyền Thanh khó chịu rụt vai lại, giãy dụa muốn thoát khỏi lồng ngực Qúy Hành.

Vòng tay Qúy Hành càng ôm cô chặt hơn.

“Kế hoạch ngày mai của em là gì?” Anh chợt hỏi.

Huyền Thanh trầm ngâm một lát: “Ngày mai em định đến bệnh viện thăm ông ngoại.”

Mẹ cô kể rằng gần đây ông ngoại đã nhắc đến cô nhiều lần.

“Vậy anh đi cùng em.” Giọng nói Qúy Hành trầm thấp gợi cảm: “Có lẽ cũng lâu rồi anh cũng chưa đến thăm ông ngoại Huyền.”

"Ừm."

Huyền Thanh đáp lại.

Theo lý mà nói, cô nên đưa Qúy Hành đi gặp ông ngoại cô rồi.

Canh xương heo trên bếp còn đang bốc khói, Huyền Thanh tắt lửa, đang định bưng bát canh xuống nhưng người đàn ông vẫn không buông tay cô.

Cô không khỏi quay đầu nhắc nhở: "Qúy Hành, mau ăn thôi."

Người đàn ông lợi dụng tình thế tóm lấy eo cô, xoay người cô lại, giơ lòng bàn tay to lên v.uốt ve sau gáy cô rồi nhẹ nhàng kéo cô về phía mình.

Ánh mắt anh sâu thẳm, giọng nói cũng khàn khàn:

"Anh muốn ăn thứ khác trước."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.