(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vào những lúc Qúy Hành bị bệnh thì sẽ cực kỳ dính người.
Khi Qúy Hành còn nhỏ, Huyền Thanh đã thành công vạch trần hành động ngoan cố không chịu uống thuốc của anh, nhưng từ đó, anh luôn tìm đủ loại lý do để Huyền Thanh ở lại với mình.
Trải qua rất nhiều lần, Huyền Thanh cũng hiểu được là do Qúy Hành không muốn ở một mình.
Cũng có thể hiểu được rằng con người chắc chắn sẽ trở nên dễ bị tổn thương khi bị bệnh.
Bởi vì mỗi khi cô bị bệnh đều nằng nặc muốn cha mẹ mình ở bên cạnh.
Vì vậy, sau khi Huyền Thanh nhìn thấu sự việc cô cũng không nói gì, mỗi lần mang bài tập về nhà hoặc sách ngoại khóa đều đi thẳng tới cửa mà không nói một lời.
Hoặc nằm trên bàn Qúy Hành làm bài tập, hoặc khoanh chân ngồi dưới sàn đọc sách ngoại khóa, hoặc cùng Qúy Hành chơi game khi tâm trạng phấn chấn.
Chỉ là cô luôn là người thua cuộc...
Vốn tưởng rằng theo năm tháng Qúy Hành đã trưởng thành rất nhiều, nhưng không ngờ về phương diện này anh lại không có chút nào thay đổi.
Cảm nhận được sự bất bình hiếm có của anh, Huyền Thanh chợt mềm lòng.
“Xin lỗi, chiều nay tôi đang thảo luận về kịch bản với biên kịch, vô tình quên mất thời gian.”
Cô vừa nói vừa rút cổ tay ra, nhưng Qúy Hành vẫn giữ chặt không buông, kéo cô cùng ngồi xuống ghế sô pha.
Huyền Thanh liếc nhìn anh, thấy người đàn ông mím chặt môi không nói gì, dù thế nào cũng có vẻ có chút không vui.
Cô biết mình không đúng nên dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành anh như trước: “Anh xem, thư ký Lưu gửi tin nhắn xong tôi đã đến ngay, thậm chí còn không đồng ý lời mời dùng bữa tối của thầy Hạng.”
Thầy Hạng?
Qúy Hành liền nhướng mày.
Lại là Hạng Dĩ Hàn đó.
Người đàn ông đó chắc chắn không có suy nghĩ thuần khiết đối với Huyền Thanh.
Huyền Thanh bên cạnh vẫn như cũ ôn hòa nói: "Tôi cố ý tới đây ăn cơm với anh."
Qúy Hành sau đó quay đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng mở ra: "Tôi muốn ăn cháo do em nấu"
Buổi trưa anh ăn không nhiều, hiện tại thực sự có chút đói bụng.
Phòng suite ở tầng trên cùng cũng được trang bị đầy đủ tiện nghi và nhà bếp nằm ngay bên phải ghế sofa trong phòng khách.
Huyền Thanh đi tới mở tủ lạnh ra, trong đó đã có đủ loại rau thịt, chủng loại cũng tương đối đầy đủ.
Cô xắn tay áo lên, chọn ra một ít rau củ rồi rửa sạch
Qúy Hành đứng ở phía sau cô, anh đứng dựa vào khung cửa, đôi tay mảnh khảnh tùy ý đút vào túi quần, ánh mắt dõi theo chăm chú tấm lưng bận rộn của Huyền Thanh, ánh sáng màu cam chiếu vào người anh làm khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của anh tăng thêm một chút ấm áp.
Mái tóc dài của Huyền Thanh được cô vén ra sau buộc thành kiểu đuôi ngựa đơn giản, mỗi khi cô cúi đầu xuống sẽ làm lộ ra một phần cổ trắng ngần thanh tú.
Ánh mắt Qúy Hành liền tối sầm, trong cổ họng anh đột nhiên dâng lên một cảm giác khô khốc.
Cảm xúc trong mắt anh càng lúc càng hỗn loạn, chỉ một giây trước khi Huyền Thanh quay người lại, anh đã lén lút cụp mắt xuống, kịp thời che giấu ánh mắt ngày càng hung hãn của anh.
Nghĩ tới thân thể Qúy Hành còn chưa khôi phục, Huyền Thanh cố ý nấu cho anh một bát cháo thanh đạm.
Rau xanh, ngô, nấm và tôm được trộn trong nồi cháo trắng trong như pha lê, mềm và đặc, hơi nóng trắng bốc lên làm mờ tầm nhìn của cô.
Chiếc bát sứ trắng viền mạ vàng sờ vào có chút nóng, sau khi đặt lên bàn ăn, Huyền Thanh không khỏi giơ tay lên thổi luồng khí mát vào đầu ngón tay.
Ngay lúc cô chuẩn bị quay người lại, người đàn ông lặng lẽ nắm lấy cổ tay cô, liếc nhìn các đầu ngón tay đỏ bừng của Huyền Thanh.
Sau đó anh đè cô xuống ghế rồi đi vào bếp lấy bát đĩa và đũa khác ra.
Trong lúc ăn, Huyền Thanh hỏi Qúy Hành khi nào anh sẽ trở về Giang Thành.
Người đàn ông lười biếng nhướng mày nói: "Không về. Tháng này tôi có công việc ở thành phố Thanh Bắc, vừa lúc cũng có thể ở lại đây."
Nếu hiện giờ có thư ký Lưu có mặt, chắc chắn sau khi nghe được câu nói này, trong lòng anh ta nhất định sẽ cười khẩy hai lần.
Đi công tác à?
Không biết buổi chiều ai đột nhiên gửi thông báo về trụ sở chính, yêu cầu tất cả công việc cần xử lý trong tháng tới phải báo cáo cho thư ký Lưu rồi chuyển về thành phố Thanh Bắc xử lý.
Huyền Thanh cũng biết tập đoàn Qúy thị cũng có mở chi nhánh ở thành phố Thanh Bắc này, nhưng chuyến công tác một tháng này có vẻ hơi dài.
“Lâu như vậy à?” Cô hỏi.
“Vừa hay cũng khá tốt.” Qúy Hành chậm rãi ăn xong cháo trong bát, rồi ngước mắt lên: “Có thể có thời gian ở cùng em.”
Ở cùng cô.
Khi ba chữ này lọt vào tai Huyền Thanh, bàn tay cầm thìa sứ trắng của cô hơi siết chặt lại.
Qúy Hành vốn là như vậy, chỉ với một câu nói bình thường, thậm chí chỉ cần một chữ thốt ra cũng có thể dễ dàng lay động trái tim cô.
Ăn xong, Huyền Thanh liền chuẩn bị rời đi.
Sáng mai đoàn làm phim sẽ bắt đầu làm việc trở lại nên cô phải giữ vững tinh thần.
Qúy Hành theo cô đến tận cửa, anh còn muốn giữ cô ở lại thêm nữa, nhưng nhất thời không tìm được lý do nào khác, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
Cô chào tạm biệt Qúy Hành nhưng chưa kịp đẩy cửa ra đã bị ai đó kéo lại.
Huyền Thanh bất ngờ quay lại.
Cánh cửa vừa mở ra đã bị một bàn tay mảnh khảnh thon dài đẩy lùi, khóa cửa rơi xuống phát ra một tiếng “cạch” khe khẽ.
Qúy Hành đứng trước mặt cô, nhốt cô trước mặt anh, một tay anh kéo cửa đóng lại, tay còn lại vòng qua vai cô, lòng bàn tay ấm áp đặt lên chiếc cổ trắng nõn mềm mại của cô, anh hơi dùng lực kéo cơ thể cô nghiêng về phía mình.
Giây tiếp theo, mùi hương nam tính mát lạnh lập tức phả vào mặt cô, một mùi gỗ mát lạnh lập tức bao quanh cô.
Đôi môi mỏng ấm áp của người đàn ông rơi trên trán cô, giống như chuồn chuồn lướt nước, cảm giác đầy nóng bỏng và dịu dàng.
Đầu ngón tay thô ráp của người đàn ông xoa xoa gáy cô hai lần, làn da của cô lúc này chạm vào trở nên cực kỳ nhạy cảm, giác quan của cô được khuếch đại vô số lần, Huyền Thanh không khỏi khẽ run lên.
Qúy Hành cũng cảm nhận được phản ứng của cô, anh cúi đầu cười nhẹ, một giọng nói từ tính trầm thấp vang lên bên tai cô, trong đó còn trộn lẫn d.ục v.ọng kiềm chế và quyến rũ mê người:
"Chúc ngủ ngon, bà Qúy."
-
"Chị Thanh? Sao thấy chị có vẻ choáng váng thế?"
An An đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt Huyền Thanh.
Mọi người ở trường quay đều đang bận rộn, Huyền Thanh ngồi trên ghế gấp, trong tay cô cầm ly nước, thẫn thờ ngậm ống hút, giống như đang nhìn chằm chằm vào Quách Thiên Văn đang quay phim trước mặt, nhưng thực ra ánh mắt của cô lại đang lơ đãng, lang thang đến một vùng ký ức nào đó.
Cảnh tượng đêm đó cứ hiện lên trong tâm trí cô.
Cánh cửa vừa mở ra chợt đóng lại, người đàn ông cao lớn uy nghiêm vây cô trong lòng mình, cùng nụ hôn chúc ngủ ngon dịu dàng, kiềm chế và nhẫn nại.
Huyền Thanh không biết hôm đó cô đã trở về phòng bằng cách nào, cô chỉ nhớ sau khi trở về phòng ngủ, cô không ngừng che khuôn mặt nóng bừng của mình lại, cứ bần thần đi vào đi ra phòng tắm soi gương suốt.
Đêm đó, cô định đi ngủ sớm nhưng lại bị mất ngủ.
Huyền Thanh phục hồi tinh thần, giả vờ uống mấy ngụm nước: "Không có gì, chị... chị chỉ đang nghĩ xem cảnh tiếp theo nên diễn như thế nào thôi."
An An cũng không hề nghi ngờ lời cô nói, cô ấy dời chiếc ghế gỗ nhỏ sang ngồi xuống bên cạnh Huyền Thanh, ôm đầu gối nghiêng đầu hỏi cô: “À, quên nữa, anh Qúy đã đi rồi à?"
An An đã không gặp Qúy Hành mấy ngày rồi, cô ấy tự hỏi nếu anh đã đi rồi thì tại sao anh vẫn chưa trả lại thẻ phòng dự phòng của chị Thanh cho cô?
Đừng nói là quên rồi nhé.
Hai ngày nay Huyền Thanh cũng không gặp mặt anh nhiều.
Từ hôm đó cô luôn lo lắng không biết khi gặp lại Qúy Hành mình phải làm gì, nụ hôn chúc ngủ ngon đột ngột đó khiến cô có chút bối rối, không biết nên đối mặt với anh thế nào...
Nhưng cũng may việc quay phim đã bước vào những công đoạn gần kết thúc nên ai nấy đều rất bận rộn, các diễn viên lúc nào cũng túc trực ở phim trường cả sáng lẫn đêm, đến khi có thời gian nghỉ ngơi thì cô lại tranh thủ về phòng ngủ một giấc để lấy sức, căn bản là không có thời gian rảnh, đương nhiên cũng chưa từng gặp lại Qúy Hành.
“Vẫn chưa.” Huyền Thanh nói: “Tháng này anh ấy đến đây công tác.”
An An gãi đầu: “Lần trước là trên đường đi làm, lần này lại là đi công tác, xem ra cũng quá trùng hợp rồi đó.”
Ở phía đối diện, Hạng Dĩ Hàn bước ra khỏi phòng thay đồ, chàng trai ngước mắt lên nhìn xung quanh trường quay, ánh mắt anh ta liền rơi vào Huyền Thanh và An An đang ngồi cạnh nhau ở rìa trường quay.
Anh ta cúi đầu nói gì đó với trợ lý bên cạnh, sau đó liền đi đến chỗ Huyền Thanh.
An An nhìn thấy Hạng Dĩ Hàn tới liền vội vàng đứng dậy, từ phía sau lấy thêm một chiếc ghế gấp tới đặt ở bên tay trái Huyền Thanh.
Hạng Dĩ Hàn trầm giọng cảm ơn cô ấy rồi ngồi xuống.
Miếng băng trên cánh tay của anh ta đã được thợ trang điểm xử lý, bên ngoài còn bọc thêm một lớp và tô bằng sơn đỏ trông y như mới vừa bị đổ máu vậy.
Ngày đoàn làm phim làm việc trở lại, Hạng Dĩ Hàn nửa đùa nửa thật nói rằng vị trí vết thương khá chính xác, trong kịch bản, Trần Mộ cũng bị thương ở vị trí tương tự trên cẳng tay trong một trận đánh nhau.
Huyền Thanh luôn cảm thấy có lỗi với anh ta.
Dù sao thì anh ta cũng bị thương khi cố gắng cứu cô, mà Trần Mộ sau này trong kịch bản còn có rất nhiều cảnh đánh nhau rất mâu thuẫn, dù có cẩn thận đến đâu cũng khó tránh khỏi bị thương trong quá trình va chạm.
Sống chung với nỗi đau là điều không thể tránh khỏi.
Huyền Thanh đã hơn một lần nhìn thấy lông mày hơi cau lại của Hạng Dĩ Hàn sau khi bước ra khỏi phim trường.
Cô tính toán thời gian một chút đã thấy tới ngày đi cắt chỉ, thế là Huyền Thanh liền hỏi anh ta: "Khi nào anh mới đi cắt chỉ?"
Hạng Dĩ Hàn quay đầu lại, nhìn cô gái có đôi lông mày dịu dàng bên cạnh với đôi mắt trong veo: “Chiều nay tôi đã có hẹn với bác sĩ.”
Huyền Thanh thở phào nhẹ nhõm: "Dạo này anh còn đau không?"
Hạng Dĩ Hàn lắc đầu.
“Vậy xem ra vết thương đang hồi phục rất tốt.” Cô mỉm cười chân thành nhìn anh ta.
Hạng Dĩ Hàn nhìn cánh tay anh ra, rồi nhìn Huyền Thanh, do dự rồi hỏi: "Chiều nay tôi có thể mượn xe bảo mẫu của cô được không?"
Anh ta mím môi, trên khuôn mặt tuấn tú có chút xấu hổ: “Trợ lý vừa nói với tôi là xe của chúng tôi có vấn đề, anh ấy và tài xế đã kéo xe đi sửa.”
"Không thành vấn đề." Huyền Thanh không chút do dự liền đồng ý, chỉ là mượn xe thôi mà.
“Nhưng mà anh đi một mình à?”
Hạng Dĩ Hàn vừa nói trợ lý của anh ta và tài xế đang kéo xe đi sửa.
Chàng trai cụp mắt xuống, trầm giọng đáp lại, mí mắt mỏng và lông mi dày che đi cảm xúc trong mắt.
Trong giọng nói của anh ta dường như còn có chút chán nản và cô đơn.
Cô kiểm tra lịch trình buổi chiều, phát hiện buổi chiều không có việc gì làm, tuân theo nguyên tắc không thể để cứu tinh của mình đến bệnh viện một mình cắt chỉ, cô liền hắng giọng nói: “Nếu anh không ngại, vừa lúc buổi chiều tôi cũng không có việc gì làm, tôi có thể đi theo anh đến bệnh viện."
Hạng Dĩ Hàn hơi nhếch lên khóe môi, một vòng cung rất yếu ớt chợt thoáng qua.
"Được."
–
Qúy Hành đã mấy ngày không gặp Huyền Thanh.
Anh hỏi đoàn làm phim về lịch trình của Huyền Thanh, dạo này cô quả thật quá bận, thời gian nghỉ ngơi rất ít nên Qúy Hành cũng không đành lòng đến quấy rầy thời gian của cô.
Buổi chiều, người đàn ông vừa kết thúc cuộc họp video từ xa trong phòng làm việc, ánh mắt anh rơi vào tờ lịch bên cạnh máy tính.
Ngày hôm nay có ghi chú một dấu tick màu đỏ.
Tức là hôm nay Huyền Thanh có thời gian rảnh rỗi.
Anh giơ tay lên nhéo nhéo lông mày, đôi mắt tối sầm lại.
Nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi rời đi đêm đó đã khiến Huyền Thanh đỏ mặt bỏ chạy, nhưng những ngày vừa qua cũng vừa hay cho cô một khoảng thời gian đệm, nếu bây giờ anh đến gặp cô, chắc cô cũng sẽ không trốn tránh anh nữa...
Anh đứng dậy mặc áo khoác định đi xuống lầu, nhưng lúc đi đến cửa thang máy lại gặp thư ký Lưu vừa đi lên.
"Ngài Qúy, tài liệu vừa từ trụ sở gửi tới..."
Qúy Hành giơ tay lên ngăn cản: "Là việc gấp à?"
Thư ký Lưu thành thật trả lời: “Cũng không vội.”
“Vậy ngày mai chúng ta nói chuyện sau.” Hiện tại anh còn có chuyện quan trọng hơn.
Qúy Hành đi vào thang máy, ấn nút lên tầng mười bảy.
Thư ký Lưu chợt phản ứng ra, ồ đúng rồi, cô Huyền Thanh sống ở tầng mười bảy.
Nhưng……
Thư ký Lưu do dự một lúc rồi nói: "Ngài Qúy, tôi vừa gặp cô Huyền Thanh ở tầng dưới..."
Người đàn ông nhướng mày, chăm chú lắng nghe giọng nói của thư ký Lưu vang vọng trong thang máy nhỏ:
“Cô ấy đi cùng một nam chính khác đến bệnh viện.”
Ánh mắt Qúy Hành lạnh lùng quét qua anh ta: “Sao bọn họ lại đi bệnh viện?’
Thư ký Lưu khó khăn nuốt nước miếng rồi cẩn thận nói tiếp:
"Hình như... là đi cùng đối phương đến bệnh viện tháo chỉ."
Nhiệt độ trong thang máy lập tức giảm xuống mức đóng băng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");