(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cô Huyền, cà phê của cô đây."
Huyền Thanh lấy cốc giấy và ống hút từ túi giấy mang đi ra, cô đưa một cốc cho Hạng Dĩ Hàn, hai người bọn họ vừa mới quay xong cảnh cuối cùng, và đưa cốc còn lại cho Quách Thiên Văn bên cạnh.
Sau hơn một tháng quay phim, ba người đã trở nên rất quen thuộc với nhau.
Kể từ khi Huyền Thanh cho Hạng Dĩ Hàn mấy viên kẹo dẻo giúp dễ ngủ vào đêm hôm đó, hai người có rất nhiều cảnh đóng chung với nhau, mối quan hệ giữa hai người cũng bớt xa cách hơn lúc đầu.
Chưa kể Hạng Dĩ Hàn sau đó còn đưa cho Huyền Thanh một chiếc áo khoác và những thứ khác, hai người cũng dần qua lại ngày càng nhiều, mặc dù Huyền Thanh vẫn gọi anh ta là thầy Hạng để tỏ lòng kính trọng nhưng trong thâm tâm cô đã sớm coi Hạng Dĩ Hàn như một người bạn.
Hạng Dĩ Hàn đi đến phía bên kia của Huyền Thanh và ngồi xuống, trợ lý của anh ta lập tức mang một chiếc đệm mềm để dựa vào lưng ghế.
Hai chiếc đệm khác cũng được đưa cho Huyền Thanh và Quách Thiên Văn.
Hai người nhìn nhau mỉm cười không từ chối, rồi cầm lấy đặt lên chiếu, lười biếng tựa vào ghế, không khí rất hòa hợp.
Các nhân viên ở trường quay đang dàn dựng hiện trường.
Cảnh tiếp theo chính là cảnh quay của ba người họ.
Huyền Thanh đang lướt màn hình điện thoại di động, nhìn thấy khung trò chuyện với Qúy Hành, cô chợt dừng lại, rồi bấm vào.
Tin nhắn mới nhất là vào lúc tối qua, anh hỏi cô vết bầm trên vai cô đã lành chưa.
Cô liền trả lời: "Cũng đã gần một tháng rồi, vết thương cũng dần ổn rồi.”
Qúy Hành lại nhắn tới: [Chú ý an toàn, đừng để bị thương lần nữa.]
Lúc đó đã gần mười hai giờ, Huyền Thanh trả lời xong liền đi ngủ.
Đối phương đợi một lúc cũng không thấy phản hồi, chắc đoán được là bên này cô cũng đã đi ngủ nên chỉ gửi thêm hai câu:
[Đợi giải quyết công việc xong tôi sẽ đến thăm em.]
[Chúc ngủ ngon.]
Sau đó anh cũng không nhắn gì nữa.
Ngoài việc "ghé qua" để gặp Huyền Thanh vào ngày hôm đó, Qúy Hành chưa bao giờ đến phim trường thêm lần nào nữa.
Nhưng hơn một tháng nay, dù không đến nhưng anh vẫn gọi điện cho cô khá thường xuyên.
Huyền Thanh lúc đầu cũng không biết phải nói gì với anh, nhưng từ từ theo sự dẫn dắt của anh, cô cũng đã hình thành thói quen chia sẻ những chuyện thú vị hàng ngày với Qúy Hành.
Còn có WeChat,
Mỗi khi Qúy Hành bận rộn không thể mỗi ngày gọi điện thoại, nhưng mỗi ngày anh đều sẽ gửi tin nhắn trên Wechat, tin nhắn chỉ có một hai chữ ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến Huyền Thanh phải suy nghĩ lung tung.
Cách làm này giống như luộc ếch trong nước ấm đã khiến Huyền Thanh quen với cái tên Qúy Hành xuất hiện trong cuộc đời cô hàng ngày.
Ánh mắt cô khựng lại ở ba chữ "đến thăm em" một lúc lâu.
Thực ra trong lòng cô vẫn có chút mong đợi...
"Ba vị lão sư, chuẩn bị bắt đầu quay phim!"
Cảnh quay đã được dựng xong, trợ lý đạo diễn lại cách họ hơi xa nên người nọ chỉ có thể cuộn một tờ giấy đưa lên miệng hét to chỉ đạo với họ.
Huyền Thanh đã đứng sẵn ở vị trí được chỉ định.
Đó là tầng ba của một tòa nhà còn chưa xây dựng hoàn thiện.
Xung quanh không có tường bao, đứng ở rìa nhìn xuống toàn là nền xi măng cứng màu xám.
Đây là một cảnh khó, trong đó Trần A Cửu, do Huyền Thanh thủ vai, bị Trang Tĩnh, do Quách Thiên Văn thủ vai truy đuổi, rồi trốn thoát bằng cách nhảy khỏi một tòa nhà.
Người hướng dẫn động tác đang giải thích kỹ càng cho Huyền Thanh nên nhảy từ điểm nào và nhảy vào hướng nào.
Phía sau bọn họ còn có kê một chồng các hộp các tông cao xếp chéo, chính là nơi Huyền Thanh sẽ “hạ cánh”, ngoài dây thép ra, đoàn phim còn trang bị thêm hai lớp đệm mềm bên dưới để bảo đảm an toàn.
Mọi thứ đã sẵn sàng,
"Diễn!"
Một cơn gió lạnh thổi qua má cô.
Cô đã đứng ở rìa tòa nhà, nếu lùi thêm một bước nữa là chắc chắn sẽ bị ngã xuống dưới.
Từng làn gió thổi qua thổi tung mái tóc rối bù của Trần A Cửu, một đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhanh chóng quét qua toàn cảnh xung quanh cố gắng tìm chỗ để bấu víu, cuối cùng ánh mắt đó đáp xuống một cô gái trẻ tuổi đang cầm súng trước mặt.
Đó là em gái ruột của cô, Trang Tĩnh.
Cô vô thức chạm vào mặt dây chuyền trong túi.
Chiếc khóa bạc nhỏ có khắc chữ Z ở mặt sau, giống hệt chiếc mà Trang Tĩnh đang đeo trên cổ.
"Trần A Cửu." Trang Tĩnh vững vàng cầm súng tiến đến gần cô: "Tôi đã theo dõi cô từ lâu, cô từ bỏ phản kháng đi, người của chúng tôi sẽ sớm tới đây."
Đôi mắt cô gái đầy kiên định, cảnh giác và bình tĩnh, mọi dấu vết nghi ngờ và dao động trong ánh mắt đều được che giấu rất tốt.
Trần A Cửu khẽ cười lạnh, ánh mắt cô rơi vào trên cánh tay phải bị thương của cô ấy: "Xem ra bài học lần trước tôi dạy cô còn chưa đủ."
Vết thương trên cánh tay phải của Trang Tĩnh là do cô gây ra.
"Đừng cử động!" Trang Tĩnh khó khăn nuốt xuống, miệng vết thương còn chưa khép hẳn khiến cô ấy đau đến xé lòng, nhưng lại không thể lay chuyển ý chí của cô ấy: "Nếu cô còn cử động nữa, tôi sẽ bắn."
Cùng lúc đó, một loạt tiếng bước chân cực kỳ yếu ớt cũng truyền đến từ cầu thang tầng một.
Trần A Cửu nghiêng đầu, hai lỗ tai cũng giật giật.
Có người đến, là một cảnh sát mặc thường phục.
Trên môi cô nở một nụ cười nhàn nhạt, cô nhìn về phía sau, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống dưới trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Trang Tĩnh.
Nhảy xuống.
Trang Tĩnh hung hãn lao về phía trước, chữ “chị” suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra.
Máy quay lúc này nhanh chóng phóng to, tập trung vào Trần A Cửu, tức là Huyền Thanh, đang từ từ rơi xuống giữa không trung.
Đạo diễn lúc nào cũng đặt sát bộ đàm lên miệng, luôn sẵn sàng hét “Cắt” ngay khi cảnh quay vừa hoàn thành.
Giây đầu tiên trôi qua thuận lợi, Huyền Thanh nhẹ nhàng nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn nhảy về phía đống hộp các tông.
Nhưng đột nhiên, sợi dây cáp buộc vào người Huyền Thanh bị thắt chặt lại, khiến cô nhất thời cảm thấy không thở nỗi.
Tim cô thắt lại, cô nhanh chóng nhướng mi, ngước mắt nhìn theo sợi dây quấn quanh người.
Một giây tiếp theo, trên màn hình nhỏ của màn hình, hình bóng của cô gái trẻ rơi xuống nhanh chóng, nhanh đến mức máy quay không thể ghi lại rõ ràng hình dáng của cô ấy...
Không đúng, đạo diễn liền cau mày.
Tốc độ này...
Cùng lúc đó, trên trường quay cũng đồng thời vang lên những tiếng kinh hô.
"Chuyện gì đang xảy ra thế!"
"Cô Huyền!"
Nhân viên phụ trách dây cáp cho Huyền Thanh đồng thời hét lên: "Thiết bị có vấn đề! Dây không thể kéo được!"
Huyền Thanh nhanh chóng rơi xuống giữa không trung như một con chim bị gãy cánh.
Nếu cô cứ tiếp tục rơi thẳng từ độ cao như thế thì chắc chắn sẽ có vấn đề lớn xảy ra.
Quách Thiên Văn là người phản ứng nhanh nhất, cô ấy lập tức lao tới mép tòa nhà, vươn tay nắm lấy sợi dây cáp treo ở mép tòa nhà.
Đáng tiếc, khoảng cách quá xa, cô ấy lại đứng ở rìa tòa nhà nên không thể với tới.
Tai nạn ập đến quá đột ngột, Huyền Thanh ngã xuống nhanh đến mức chưa mấy ai kịp phản ứng, An An sợ đến mức suýt khóc, cô ấy vội vứt quần áo trên tay rồi lao tới dùng thân mình làm đệm cho Huyền Thanh.
Nhưng một bóng người gầy gò khác đã nhanh chóng leo lên bức tường thấp cạnh tòa nhà và lao chéo ra trước mặt cô.
Là Hạng Dĩ Hàn.
Một âm thanh nặng nề vang lên, hai bóng người đồng thời đáp xuống đất.
Đống hộp các tông đổ sập xuống, bị sức nặng của hai người làm thủng một lỗ, cũng may còn có tấm đệm mềm bên dưới chịu được cú va chạm nặng nề, phát ra âm thanh trầm đục.
Sau đó mọi người trên trường quay mới định thần lại và vội vàng lao về phía trước.
Đầu Huyền Thanh tựa vào vai Hạng Dĩ Hàn, đầu óc cô lúc này hoàn toàn ong ong.
Vừa rồi đầu cô đập mạnh vào bức tường bê tông bên cạnh, lúc này đầu cô chắc là đã sưng tấy, choáng váng, cô chỉ có thể nghe thấy những lời hỏi thăm lo lắng của những người xung quanh, mọi chuyện càng trở nên hỗn loạn.
"Cô Huyền bị thương à?"
"Chảy máu, chảy máu! Chị Huyền bị thương rồi!"
"Nhanh, nhanh, nhanh! Đưa hai người họ đến bệnh viện mau!"
Huyền Thanh cố gắng hết sức ngẩng đầu lên, nghe được Hạng Dĩ Hàn bị thương, cô liền muốn chống đỡ thân thể đứng dậy.
Vừa cử động, cô phát hiện tay mình vẫn bị trói ở thắt lưng, trên cẳng tay còn có một vết thương dài khoảng mười centimet đang rỉ máu.
Màu đỏ chói của máu làm cô nhanh chóng tỉnh lại, cô cũng không quan tâm đầu mình vẫn còn choáng váng, cô nắm lấy cánh tay anh ta, nói: "Anh bị thương!"
Nhưng Hạng Dĩ Hàn đã nâng con ngươi đen lên nhìn từ trên xuống dưới của cô trước, sau khi xác nhận Huyền Thanh không bị thương nghiêm trọng và chảy máu, anh ta mới nhìn xuống vết thương của mình và bình tĩnh rút tay lại.
"Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi."
Giọng anh ta trầm thấp, như thể anh ta không nghĩ đây là vấn đề gì lớn.
"Vết thương nhỏ thôi à! Vết thương sâu cỡ này mà anh còn nói là nhỏ à?" Đạo diễn cau mày bước nhanh tới, rồi ra lệnh cho hai trợ lý bước tới đỡ họ: "Xe đã đến rồi, hai người đến bệnh viện trước đi, chuyện còn lại chúng ta sẽ nói sau.”
Cả hai lên xe, vừa đóng cửa lại đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ của đạo diễn vang vọng khắp phim trường.
"Xảy ra chuyện gì vậy! Người phụ trách đâu? Kêu anh ta ra đây giải thích cho tôi!"
Chiếc xe phóng đi thật nhanh, chẳng mấy chốc để lại khung cảnh hỗn loạn phía sau.
Huyền Thanh rũ mắt xuống, che đậy nỗi sợ hãi trong lòng.
Khoảnh khắc cô ngã xuống, tất nhiên cô cũng rất sợ hãi, thậm chí cũng rất hoảng loạn.
Sợi dây buộc vào cơ thể cô ban đầu nhằm mục đích bảo vệ cô, nhưng cũng chính nó đã giam cầm cô khi có tai nạn xảy ra, khiến cô không thể thay đổi hướng rơi.
Một giây trước khi ngã xuống đất, trong đầu Huyền Thanh chỉ có một ý nghĩ: Hy vọng chân cô ấy sẽ không có việc gì, cô không muốn làm ảnh hưởng tiến độ quay phim của cả đoàn.
"Cô bị đập đầu nặng lắm phải không?" Hạng Dĩ Hàn nghiêng đầu nhìn cô.
Cô định thần lại, theo bản năng liền lắc đầu, rồi ánh mắt cô rơi vào cánh tay của Hạng Dĩ Hàn.
Vết thương của anh ta vừa dài và sâu, quan trọng nhất là máu vẫn không ngừng chảy ra.
Mặc dù Hạng Dĩ Hàn đã dùng tay che gần hết nó, nhưng anh ta vẫn không thể ngăn được vết đỏ sậm giữa các khe ngón tay.
Nhưng anh ta dường như không cảm thấy đau đớn, chỉ mím môi, đôi mắt trong veo rơi xuống đỉnh đầu cô.
"Tôi không sao, vết thương của anh mới là chuyện lớn đấy." Huyền Thanh chỉ nhìn vết thương cũng có thể cảm nhận được đau đớn, cô lẩm bẩm, quay đầu hỏi hai trợ lý phía sau: "Trong xe có quần áo sạch không? "
Để máu chảy như thế này là không ổn đâu.
An An và một trợ lý khác lục lọi ở ghế sau một lúc lâu và tìm thấy một chiếc áo phông trắng còn mới tinh.
Huyền Thanh liền nhận lấy rồi gấp lại, cô nghiêng người về phía Hạng Dĩ Hàn, nhẹ nhàng gỡ lòng bàn tay của anh ta ra, quấn dải vải lại rồi quấn thật chặt.
Không còn thứ gì để giúp cố định, Huyền Thanh chỉ có thể một tay giữ vạt vải, tay kia ấn vết thương, vừa làm vừa thúc giục tài xế: “Tài xế, lái xe nhanh hơn giúp tôi với.”
Tư thế này vô tình làm khoảng cách giữa cô và Hạng Dĩ Hàn càng gần hơn một chút.
Vì thế cô không để ý rằng đối phương đã cụp mắt xuống, thật lâu không động đậy trên đỉnh mái tóc đen của cô.
-
Vào buổi tối, hai chủ đề #Hangdihan&huyenthanh# và #sucodentrang đã leo lên top tìm kiếm nóng.
Ngay sau đó, người hâm mộ và dân ăn dưa sau khi biết tin cũng đã đổ xô vào xem làm cho độ hot càng thêm tăng cao .
Người đầu tiên đăng bài tự nhận mình là người nhà của một bệnh nhân đang điều trị tại khoa cấp cứu của Bệnh viện thành phố Thanh Bắc.
Người đầu tiên cô ấy nhìn thấy chính là Huyền Thanh.
Cộng thêm chiếc áo phông trắng dính máu trên tay Huyền Thanh quá lộ liễu.
Vì vậy cô ấy nhanh chóng chụp hai bức ảnh và đăng lên weibo:
[Có chuyện gì đã xảy ra với đoàn phim Đen Trắng à? Huyền Thanh và Hạng Dĩ Hàn đều bị thương và đã đến bệnh viện...]
Sau khi phóng to hai bức ảnh lên, tuy chất lượng hình ảnh hơi mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong đó có một bức cho thấy Huyền Thanh đang cau mày, cô đưa tay che đầu, giữa các ngón tay trên bàn tay còn có vết máu, hình như rất đau đớn. Trợ lý bên cạnh cô cũng đang cầm một mảnh quần áo đẫm máu.
Bức còn lại là ảnh Hạng Dĩ Hàn đang ôm cánh tay được bác sĩ dẫn đi, bác sĩ đã đứng chặn gần hết trước mặt Hạng Dĩ Hàn nên không nhìn ra được tình trạng của anh ta như thế nào, nhưng xét theo tốc độ vội vã của anh ta, tình trạng hai người xem ra cũng ít nhiều giống nhau.
Số lượng bình luận bên dưới cũng tăng lên.
[Chết tiệt! Sao lại có nhiều máu thế?]
[Huyền Thanh trông có vẻ nghiêm trọng quá nhỉ, trên tay và quần áo đều dính đầy máu, không biết chị ấy bị sao nữa?]
[Không, không, không, ngay cả Hạng Dĩ Hàn cũng bị thương luôn à? Các biện pháp đảm bảo an toàn của đoàn phim có phải là mỏng manh quá rồi không?]
[Giải thích cho lầu trên một chút: Khi nhận lời tham gia một bộ phim nào đó, Hạng Dĩ Hàn luôn đặc biệt tìm thuê các giáo viên võ thuật, giáo viên Sanda và các giáo viên khác thuộc các lĩnh vực chuyên môn khác nhau để đào tạo hơn nửa năm, vì vậy anh ấy không chỉ thành thạo các động tác võ thuật mà còn rất biết cách tự bảo vệ mình. Hôm nay lại bị thương đến mức độ này, chỉ có thể nói là đoàn phim không đảm bảo vấn đề an toàn cho diễn viên.]
[@”Đen trắng”, đừng giả chết nữa, mấy người mau ra đây giải thích đi.]
…
Qúy Hành biết được tin tức thì đã là đêm khuya.
Trong lúc thư ký theo Qúy Hành ra ngoài, gió từ cửa xe lùa vào khiến da đầu anh ta lạnh buốt.
Sau khi cùng ông chủ thức trắng đêm không biết bao nhiêu lần, cuối cùng anh ta cũng đã hoàn thành xong một số dự án trong tháng này, anh ta không khỏi sờ sờ đỉnh đầu ngày càng thưa thớt của mình, trong lòng thầm thở dài.
Nhìn qua lịch trình phía sau, tuần sau ông chủ sẽ đến thành phố Thanh Bắc để thăm cô Huyền Thanh, lịch trình này đã được Qúy Hành sắp xếp từ lâu.
Lúc đến gần gara, thư ký liền chủ động đi lấy xe trước, còn Qúy Hành thì lấy điện thoại di động ra bấm vào danh sách cuộc gọi, danh sách cuộc gọi gần đây nhất vẫn là một cái tên quen thuộc: Huyền Thanh.
Đôi mắt đen láy của Qúy Hành hơi nheo lại, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve đường viền của mép điện thoại.
Hôm nay anh bận quá nên không có thời gian nói chuyện điện thoại với cô.
Nhìn lại thời gian, lúc này cũng đã mười một giờ rưỡi.
Đã quá muộn rồi, chắc là cô cũng đã đi ngủ rồi.
Anh ấn màn hình điện thoại xuống rồi ném lại vào túi, sau đó ngẩng đầu lên thở một hơi thật sâu.
Hôm nay không nghe được giọng nói của cô, cả một tháng trời qua anh cũng chưa có thời gian tìm gặp cô.
Người đàn ông giơ tay nhéo nhéo lông mày, ánh sáng trắng lạnh lẽo trên đầu lộ ra sự lạnh lùng và hờ hững, cái bóng dài của anh in bóng xuống sàn nhà, đem lại cho anh một cảm giác cô đơn không thể giải thích được.
Nhớ cô...
Cuối gara, ánh đèn quen thuộc đã được bật lên, thư ký Lưu đang lái xe êm ru về phía lối vào thang máy.
Bỗng có hai cô gái nắm tay nhau định vào thang máy, một người đang ngáp, một người đang kiểm tra điện thoại di động, hai người thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Tớ cũng mới thấy! Tin tức này lên hot search rồi đấy. Hình như là vết thương cũng khá nghiêm trọng..."
"Ồ, fan của hai người bọn họ đang điên xuồng tag tài khoản weibo đoàn phim vào rồi kia, ai nấy đều đang yêu cầu đoàn phim đưa ra một lời giải thích chính thức."
"Tớ nghĩ vết thương của Huyền Thanh có vẻ nghiêm trọng hơn... Vết máu trên tay và quần áo của cô ấy quá rõ ràng, trông thật đáng sợ..."
Hai người vừa đi vừa nói, giọng nói dần dần yếu đi, nhưng mấy chữ đầu tiên lọt vào tai Qúy Hành không bỏ sót một chữ nào.
Hot search, nghiêm trọng, chảy máu, Huyền Thanh...
Chỉ vài từ khóa thôi đã khiến sắc mặt người đàn ông có chút thay đổi, anh lập tức lấy điện thoại ra và mở hot search ra xem thử.
Khi thư ký lái xe đến trước mặt anh, anh ta nhận ra vẻ mặt của sếp mình không biết đã thay đổi từ lúc nào.
Vẻ mặt điềm tĩnh và thờ ơ thường ngày của anh dường như có một vết nứt, đôi lông mày sắc sảo khẽ nhướng lên, trong ánh mắt anh còn có một tia lo lắng, hoảng loạn không thể giải thích được.
Qúy Hành áp điện thoại vào tai hết lần này tới lần khác, nhưng đều chỉ nghe thấy một giọng nói máy móc vô cảm cứ lặp đi lặp lại cùng một câu:
Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Số điện thoại của Huyền Thanh không thể liên lạc được.
Qúy Hành nới lỏng cổ áo, dùng ngón tay gõ lên cửa sổ xe, tuy giọng điệu vẫn mạnh mẽ nhưng vẫn không giấu được vẻ khẩn trương và lo lắng:
"Đặt cho tôi vé máy bay sớm nhất đến thành phố Thanh Bắc, ngay bây giờ, tôi lập tức muốn đến đó!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");