Dụ Bắt Ôn Nhu - Xí Tại

Chương 26




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau.

"Trần A Cửu, rốt cuộc cô là ai?"

Trong con hẻm tối tăm, Trang Tĩnh đang che cánh tay phải vừa bị dao xẹt trúng, máu tươi không ngừng rỉ ra.

Đối diện cô ấy, Trần A Cửu cũng trạc tuổi cô ấy, đang cầm một con dao găm còn có vài vết máu đỏ chói trên lưỡi.

Đây là lần đầu tiên hai chị em chính thức đối đầu nhau.

Ánh đèn trên phim trường mờ mịt nhưng ánh mắt của họ lại vô cùng trong trẻo.

Hạng Dĩ Hàn ngồi sau màn hình cạnh đạo diễn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp.

Đạo diễn sờ cằm, khóe mắt và lông mày đều tràn ngập vẻ hài lòng.

Cả Trang Tĩnh do Quách Thiên Văn thủ vai và Trần A Cửu do Huyền Thanh thủ vai đều ngày càng trở nên xuất sắc dưới những yêu cầu khắt khe của anh ta.

Đạo diễn quay đầu nhìn Hạng Dĩ Hàn: "Tiểu Hạng, anh thấy họ thế nào?"

Ánh mắt của chàng trai trẻ dừng lại ở bóng dáng của một người trong đó, một lúc lâu sau anh ta mới mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Rất tốt.”

Sau khi quay xong cảnh này, Huyền Thanh hiếm khi được nghỉ ngơi.

Quá trình quay phim hai ngày nay rất căng thẳng, cô bận rộn mấy ngày, thức trắng hai đêm để quay cảnh đêm, lúc này cô thực sự vô cùng buồn ngủ.

Vừa bước ra khỏi ống kính máy quay, Huyền Thanh cảm giác như khí lực của mình đã bị rút cạn, cả người đều có chút héo mòn.

Trong nhà kho ở khu vực nghỉ ngơi có hai chiếc ghế dựa được chuẩn bị riêng cho các diễn viên thức khuya quay phim, Huyền Thanh đi tới điều chỉnh độ cao của ghế, rồi nằm xuống tìm một tư thế thoải mái để an giấc, rất nhanh đã thấy cô chìm vào giấc ngủ.

An An pha một cốc cà phê đi tới, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Huyền Thanh, cô ấy cảm thấy rất đau lòng, vội vàng tìm chăn đắp cho Huyền Thanh.

Khi quay lại, cô ấy không nhịn được phải dụi dụi mắt nhiều lần.

Cô ấy đang bị hoa mắt à, người đàn ông đang cúi xuống dùng áo khoác đắp lên người chị Thanh chắc chắn là Hạng Dĩ Hàn.

Ánh sáng trong nhà kho có hơi mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú đến quỷ dị của chàng trai trẻ và động tác đầy dịu dàng của anh ta.

Hạng Dĩ Hàn cẩn thận kéo áo khoác lên che chắn cánh tay đang lộ ra ngoài của Huyền Thanh.

Ánh mắt anh ta chăm chú rơi vào khuôn mặt đang say ngủ của Huyền Thanh.

Chỉ một cái chớp mặt.

Chàng trai dừng lại, anh ta không làm ra những động tác dư thừa nào nữa, anh ta đứng thẳng lên và lặng lẽ rời đi.

An An sau đó mới nhón chân đi tới, suy nghĩ một chút, cô ấy vẫn cảm thấy chiếc áo khoác nam này quá bắt mắt, cuối cùng cô ấy vẫn dùng chăn trong tay mình che chắn lại giúp chị Thanh.

Chăn này cũng có thể giúp giữ ấm.

-

Huyền Thanh cảm thấy mình ngủ không bao lâu đã tỉnh lại.

Cô xoa xoa cái đầu đau nhức, ngồi dậy hỏi An An cô đã ngủ được bao lâu.

An An đưa cà phê cho cô: “Gần một tiếng rưỡi rồi.”

Huyền Thanh đưa tay ra nhận lấy, mới phát hiện cả người cô đang bị bao bọc trong chăn.

Thế là cô liền kéo chăn xuống để lộ ra cánh tay thì lại phát hiện bên dưới còn có một lớp nữa.

Là... một cái áo khoác à?

Cô liền rút nó ra và xem thử.

Đúng là áo khoác nam, một cái áo khoác nam.

Cô giơ lên ​​hỏi An An: “Đây là của ai vậy?”

Vẻ mặt An An thần bí, cô ấy ghé sát vào tai cô: “Em nhìn thấy Hạng Dĩ Hàn tận mắt khoác cho chị.”

"Chị Thanh, chị có nghĩ là anh ấy có hứng thú với chị không?"

Huyền Thanh chợt nhướng mày, cô nhận lấy ly cà phê trong tay cô ấy rồi nhấp một ngụm, bất đắc dĩ nói với An An: “Cái đầu nhỏ của em có thể nhét vào những thứ khác hữu ích hơn được không? Mỗi ngày chị thấy em đều có chuyện thú vị để nói.”

Huyền Thanh nhìn quanh trường quay một lượt cũng không thấy bóng dáng của Hạng Dĩ Hàn, cô chỉ có thể gấp quần áo lại rồi chờ sau khi quay xong cảnh của mình sẽ đem trả lại cho anh ta.

-

Lúc này, trong quán bar “Rực rỡ” ở Giang Thành.

Đám đông chen chúc, những chùm ánh sáng đầy màu sắc đập vào mái tóc đen của mọi người, mùi rượu bốc hơi trong không khí, bầu không khí cũng dần trở nên nóng bức và những cảm xúc mơ hồ đang nhanh chóng lan tràn trong lòng mọi người.

"Qúy Hành, cậu đã hoàn toàn biến thành một kẻ tham công tiếc việc rồi phải không?" Từ Tử Bác đang đứng dựa vào lan can tầng hai, trong tay còn ôm lấy một cô hot girl eo thon, chân dài, anh ta nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế bao, chợt không nói nên lời.

Anh ta đúng là một người anh em tốt chu đáo, nhìn thấy Qúy Hành suốt mấy tuần liền đều dán mắt vào công việc, anh ta liền tốt bụng đưa anh đến đây thư giãn, ai ngờ vào quán bar anh vẫn cúi đầu đọc tài liệu.

Qúy Hành tựa vào sofa, cúi đầu xem tài liệu công việc trên máy tính bảng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng lại nhíu mày, chốc lát lại chỉ ngón tay vào màn hình, vẻ mặt có chút suy tư.

Tiếng nhạc ầm ĩ và những tiếng nói ồn ào xung quanh dường như không có tác dụng gì với anh.

Anh hoàn toàn không quan tâm đến những gì Từ Tử Bác nói.

Từ Tử Bác hoàn toàn bất lực.

Mỹ nhân trong lòng anh ta mỉm cười tiến tới hôn anh ta đầy ngọt ngào, anh ta đột nhiên mất hứng thú nói chuyện với Qúy Hành mà chỉ lo tập trung vào chính mình.

Qúy Hành thực ra đang suy nghĩ.

Thứ anh đang nhìn không phải là nội dung của tài liệu mà là một cái tên.

Tài liệu trong tay là dự án hợp tác giữa nhà họ Huyền và nhà họ Qúy, hai nhà có cùng mục đích, đó là mở ra một thế giới mới trong giới giải trí.

Nhưng hôm nay lúc hai nhà gặp mặt nhau bàn bạc chi tiết, Qúy Hành phát hiện bên đối phương còn có thêm một người.

Là người mà anh cũng biết.

Trình Tích.

Người phụ trách dự án này của nhà họ Huyền mỉm cười giới thiệu Trình Tích đến đây để quan sát và học hỏi.

Nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết rõ ràng.

Trình Tích là ai cơ chứ? Cậu ta là cháu trai của Trình tổng, từ nhỏ đã được ông ta đích thân nuôi dưỡng và bồi dưỡng, ông ta yêu thương cậu ta giống như con ruột của mình.

Để cậu ta đến quan sát và học hỏi? E là cũng không ai tin chuyện này. E rằng bọn họ cho cậu ta đến đây để luyện tập quản lý dự án này.

Nhưng đó không phải là điều Qúy Hành quan tâm.

Điều anh quan tâm là sự thù địch không che giấu mỗi khi ánh mắt của chàng trai trẻ chạm vào mắt anh.

Khác hẳn lần trước khi hai người gặp nhau thoáng qua trước cửa nhà họ Huyền. Lần này, sự thù địch phức tạp trong mắt chàng trai trẻ cuối cùng cũng khiến Quý Hoành biết mình cũng cần phải làm gì đó.

Ánh mắt của Trình Tích không phải là sự tức giận xen lẫn thù địch vì "anh đã cướp mất người chị tốt nhất của tôi".

Ánh mắt của cậu ta là một kiểu thù địch rõ ràng giữa những người đàn ông khi họ cùng đang tranh giành một thứ gì đó.

Nghi ngờ này đã được xác nhận sau khi Qúy Hành nhẹ nhàng nói một câu: "Cậu cũng nên gọi tôi một tiếng anh rể rồi đấy.”

Ánh mắt của chàng trai trẻ lúc đó gần như trở nên hung bạo, giống như một con thú hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang và lóe lên những móng vuốt sắc nhọn trong bóng tối.

"Anh Quý." Trình Tích cười khẩy: "Ở nơi làm việc chúng ta không nên nói chuyện cá nhân."

Đây là một lời từ chối mạnh mẽ nhưng cũng là một lời cảnh báo thầm kín.

Nghĩ đến đây, Qúy Hành nhắm mắt lại, dùng ngón tay thon dài nhéo nhéo hàng lông mày.

Chẳng lẽ Trình Tích còn đang che giấu bí mật gì sao?

“À…chào anh.” Một giọng nói rụt rè chợt vang lên.

Qúy Hành ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn sang.

Một cô gái mặc váy trắng lúng túng đứng trước mặt anh, tay người nọ còn cầm ly rượu.

Khi đôi mắt lạnh lùng nhưng tuyệt đẹp của người đàn ông nhìn cô ta, má cô gái chợt đỏ bừng.

Cô ta mím môi, cẩn thận đưa ly rượu trong tay về phía trước, giọng nói không tự chủ được dịu xuống: "Tôi có thể mời anh một ly không?"

Cách chỗ anh không xa là một tốp các cô gái đang ngồi hóng chuyện, có lẽ bọn họ đang bày trò kêu cô gái này đến mời rượu anh, ai nấy đều có vẻ rất phấn khích.

Ánh mắt Qúy Hành rơi vào trên tay của cô gái.

Chất lỏng màu xanh lam trong ly rượu tỏa sáng một cách bí ẩn dưới ánh đèn.

Đó là một ly rượu “buổi sáng tuyệt vời”.

Anh nhìn đi nơi khác, khóe miệng nở một nụ cười đầy lạnh lùng.

Sau đó anh không nhìn cô gái đó nữa, sự thờ ơ và coi thường của anh vô cùng rõ ràng, anh xoay chiếc nhẫn trên ngón đeo nhẫn của bàn tay trái ra cho cô ta nhìn thấy.

Ánh sáng màu bạc đó đặc biệt rõ ràng trong môi trường mờ ảo như thế này.

Sự thờ ơ và tàn nhẫn của người đàn ông khiến sắc mặt cô gái có chút tái nhợt, cô ta cắn môi xấu hổ, dường như còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, đôi mắt cũng dần trở nên ươn ướt.

Trông thật đáng thương làm người ta phải thương tiếc.

Nhưng Qúy Hành vẫn không có liếc cô ta một cái.

Cô gái đứng đó một lúc lâu, phát hiện người đàn ông cao quý trước mặt vẫn thờ ơ, liền nức nở khóc lóc chạy về.

Một lúc sau, Từ Tử Bác đút tay vào túi chậm rãi đi tới, vừa chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, anh ta có chút kinh ngạc: “Chẳng phải cậu chỉ thích thể loại đóa hoa trắng tinh khiết này sao? Lẽ nào cậu chuẩn bị thay đổi khẩu vị rồi sao?"

Qúy Hành tắt màn hình máy tính bảng, ném nó sang một bên, cười lạnh nói: “Tôi có bao giờ thích một bông hoa trắng ngây thơ đâu.”

Từ Tử Bác miệng nhanh hơn não: “Vậy cái cô nhà họ Vưu kia…”

Chẳng phải cũng là là kiểu hoa trắng tinh khiết đó sao?

Một nửa lời nói bị mắc kẹt trong miệng anh ta.

Xong đời, may mắn là âm thanh ở đây quá lớn, nếu không có lẽ sẽ làm chân thiếu gia đây bị thương rồi.

Dù sao Qúy Hành đã dày công ra nước ngoài theo đuổi Vưu Ngọc Dao tận ba năm mà vẫn không mang được người trở về...

Anh ta lặng lẽ liếc nhìn Qúy Hành, phát hiện anh có vẻ không nghe rõ những lời nói vừa rồi, anh ta liền giả vờ hắng giọng, đột ngột thay đổi phần còn lại: “Ừ, vậy cậu thích kiểu người như thế nào? Cứ nói ra, để tôi giới thiệu cho cậu, đảm bảo cậu sẽ vô cùng hài lòng!”

Qúy Hành gạc tay Từ Tử Bác đang gác trên vai mình ra, ánh bạc trên ngón áp út đột nhiên rơi vào trong mắt đối phương.

"Mẹ kiếp!" Từ Tử Bác nắm lấy tay anh, vẻ mặt anh ta hiện rõ không thể tin nổi: "Trên tay cậu là thứ gì thế?"

Qúy Hành nhướng mi, lười biếng nhìn anh ta một cái, nhưng cũng không lập tức lùi lại để cho anh ta nhìn đủ.

"À, nhân tiện, tôi quên nói với cậu, tôi đã kết hôn rồi."

Giọng điệu của người đàn ông nghe có vẻ lười biếng, khi nói ra năm chữ cuối cùng, trong giọng điệu của anh có ý tứ gì đó không thể giải thích rõ.

Từ Tử Bác chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết rằng chiếc nhẫn này do anh ta chở Qúy Hành đi lấy ở trung tâm thương mại vào ngày hôm đó.

“Với ai?” Anh ta gãi đầu khó hiểu, quyết tâm hôm nay phải hỏi cho rõ ràng: “Chẳng lẽ là cái cô Trần Vân do cha mẹ cậu mai mối…”

Qúy Hành: “Là Huyền Thanh.”

"Ồ, thì ra là Huyền Thanh. Tôi biết cậu sẽ không dễ dàng bị cha cậu thao túng mà." Từ Tử Bác khịt mũi, đáp án này có vẻ làm anh ta hài lòng.

Sau đó anh ta vui mừng đi lấy thêm rượu, nhưng lại chợt nhận ra điều gì đó:

"Chờ một chút? Huyền Thanh?"

Từ Tử Bác liền dừng lại, cau mày, quay đầu nhìn anh với vẻ mặt khó tin.

Thấy vẻ mặt Qúy Hành không có gì gọi là đùa giỡn, anh ta cũng thu hồi nụ cười bỡn cợt, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Qúy Hành, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?"

Dù hai người bọn họ đã là anh em tốt từ nhỏ nhưng anh ta cũng thật sự không hiểu phương diện tình cảm của Qúy Hành.

Qúy Hành luôn chôn vùi tình cảm của mình dưới khuôn mặt xa cách và hờ hững đó, khiến người ta vô cùng khó đoán.

Nhìn thấy đôi mắt đen của Qúy Hành khẽ nheo lại, cũng không có đáp lại câu hỏi của anh ta, Từ Tử Bác cau mày nói tiếp: "Cậu cũng biết Huyền Thanh đã buông bỏ cậu rồi mà, rõ ràng là..."

Nói được nửa chừng, anh ta liền bị giọng nói lạnh lùng cứng rắn của Qúy Hành cắt ngang.

"Đúng vậy, là tôi."

Anh ngước mắt lên, khuôn mặt cao quý và lạnh lùng nửa ẩn trong bóng tối lộ ra một tia cố chấp xấu xa.

Anh không thể chịu đựng khi nhìn thấy ánh mắt lịch sự và xa cách của Huyền Thanh khi đối mặt với anh.

Anh cũng không thể chịu được sự thờ ơ trong mắt Huyền Thanh khi cô nhìn anh.

Cho dù biết Huyền Thanh đã buông tha mình, anh vẫn sẽ lựa chọn phương thức kết hôn để giữ cô bên mình.

Anh biết mình tham lam.

Nhưng cũng chỉ có hai năm mà thôi,

Đổi lấy một cơ hội để chinh phục trái tim cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.