(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Tôi nói này, hai ngày qua cậu bị sao vậy?"
Đinh Trạch Khải nghiêng người trên quầy bar, một tay ôm đầu, chán nản nhìn thiếu niên im lặng trước mặt.
Ban đêm là thời gian quán bar “Rực rỡ” náo nhiệt nhất, với ánh đèn nửa tối nửa sáng nhấp nháy phía trên và tiếng nhạc ầm ĩ khiến người ta nhức tai.
Trên hàng ghế dài phía sau quầy pha chế, nam nữ thanh niên đang ngồi đôi ba người, cùng nhau trò chuyện bên ly rượu hoặc cùng nhau vui vẻ thân mật, dưới ánh sáng mờ ảo, bầu không khí mơ hồ càng thêm rõ ràng.
Trình Tích ngẩng đầu uống cạn số rượu còn sót lại trong tay, sau đó đẩy chiếc ly rỗng cho nhân viên pha chế, ngón tay gõ gõ hai cái lên bàn đá cẩm thạch màu đen, giọng cậu ta khàn khàn:
“Một ly nữa."
Đinh Trạch Khải thấy vậy càng cau mày, cậu ta lén lút nháy mắt với người pha chế rượu, hàm ý vô cùng rõ ràng:
Ly tiếp theo từ từ hẵng đưa lên và nhớ thêm nhiều nước trái cây để pha loãng.
Hai ngày nay trạng thái của Trình Tích rất không ổn, nhiệt độ xung quanh cơ thể cậu ta lạnh đến mức có thể đóng băng, đôi mắt vốn dĩ trong suốt và sáng ngời như đá hắc thạch giờ đây dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù u ám. Ánh mắt lạnh lùng của cậu ta vừa quét qua bạn, trong tiềm thức bạn sẽ cảm thấy mình vừa làm điều gì đó xấu xa xúc phạm cậu ta.
Trước đây khi bọn họ tụ tập chung với nhau, tuy không thể nói là thân thiết với nhau đến mức gắn bó keo sơn, nhưng có chuyện gì cũng luôn nói thẳng, đâu có giống như bây giờ, hỏi cái gì cũng không nói, chỉ lo chuốc say mình, có ma mới biết cậu ta đang bị gì.
Thấy Trình Tích đã say, Đinh Trạch Khải liền mở màn hình điện thoại.
Hôm nay cậu ta rất bận, không có thời gian đưa Trình thiếu gia say rượu về nhà.
Vì vậy cậu ta đã nhờ Huyền Thanh giúp đỡ.
Mọi người đều biết rằng Trình Tích dù lạnh lùng và hoang dã trước mặt người khác đến đâu, nhưng cậu ta ngay lập tức liền biến thành một chàng trai ngoan ngoãn và chu đáo khi ở trước mặt Huyền Thanh.
Bạn bè đều nói rằng cậu ta là một tên tỷ khống.
Trình Tích ghét người ta tùy tiện giễu cợt mình, nhưng sau khi nghe câu nói này, cậu ta hiếm khi lại không tức giận, ngược lại còn cau mày suy nghĩ một lúc, như muốn phản bác điều gì đó, nhưng cuối cùng cậu ta lại bỏ cuộc, không nhắc đến chủ đề này nữa.
Lúc đó Trình Tích muốn phản bác điều gì, tại sao lại im lặng, e rằng chỉ có chính cậu ta mới biết.
Huyền Thanh nhanh chóng đã tới nơi.
Ngày mai cô sẽ tham gia quay phim, đang chuẩn bị ngủ một giấc cuối cùng vào đêm nay thì Đinh Trạch Khải liền gọi điện thoại kéo cô ra khỏi giường.
Cô đeo khẩu trang che mặt bước lên tầng hai, quyết tâm phải cho chàng trai đã gây rắc rối cho mình vào đêm khuya như vậy biết thế nào là lễ độ.
Trước mặt nhân viên pha chế, Trình Tích ngồi trên một chiếc ghế quầy bar, hai tay khoanh lại để trên mặt bàn đá cẩm thạch đen, tấm lưng gầy hơi cong, đầu vùi sâu trong vòng tay, bộ dạng trông có vẻ uể oải.
Huyền Thanh bước tới vỗ nhẹ vào vai cậu ta.
Thanh niên hiển nhiên vẫn còn có chút tỉnh táo, chậm rãi ngẩng đầu, liền sửng sốt một lát.
Cậu ta giơ tay xoa xoa hai con mắt còn đang ngái ngủ, đầu óc rõ ràng hơi chậm chạp do ảnh hưởng của rượu.
"Chị Thanh... sao chị lại tới đây?"
Cậu ta chớp mắt thật mạnh, cố gắng nhìn rõ người trước mặt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trình Tích nhấc đầu ra khỏi vòng tay cậu ta, trái tim của Huyền Thanh mềm nhũn ra.
Cảnh tượng này rất giống với cảnh tượng năm đầu tiên cậu ta đến nhà họ Huyền.
Bởi vì cậu ta quên chìa khóa, và không biết ở nhà còn có quản gia giữ nhà, lúc nào cũng có người ra mở cửa nên sau giờ học cậu ta ngồi xổm ở một góc nhỏ trước cửa nhà, chán nản ôm lấy đầu gối, nỗ lực chống chọi với hoàn cảnh khó khăn này để thích nghi với môi trường xa lạ.
Năm đó cậu ta mới học năm hai trung học cơ sở, dĩ nhiên là còn rất nhỏ.
Mà Huyền Thanh lúc đó đang học năm thứ ba trung học, còn có tiết tự học buổi tối nên thường tan trường rất muộn.
Khi cô về đến nhà, Trình Tích cũng ngẩng đầu lên khỏi vòng tay cậu ta theo cách tương tự, đôi mắt trong veo đen láy của cậu ta phản chiếu rõ ràng hình bóng của cô.
Giống như bây giờ.
Đôi mắt cậu ta vẫn đen tuyền, nhưng sâu hơn một chút so với khi còn nhỏ, khi nhìn cô, Huyền Thanh phát hiện khóe mắt cậu ta đỏ hoe, thậm chí có chút yêu diễm.
Mấy kế hoạch cô vừa vạch ra định giáo huấn cậu ta vừa rồi lúc này đều vô hiệu, Huyền Thanh xoa xoa sợi tóc đen trên trán Trình Tích, nửa thân mật nửa trút giận.
“Nếu chị không đến, em định qua đêm ở trong quán bar luôn à?” Cô tức giận kéo cậu ta ra khỏi ghế rồi dẫn cậu ta xuống lầu.
"Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, cửa ký túc xá cũng đã đóng từ lâu rồi, nếu bây giờ em về nhà với bộ dạng như thế này, cha mẹ nhất định sẽ mắng em một trận."
Huyền Thanh nắm lấy cổ tay của Trình Tích, vừa đi qua đám đông vừa thề: "Đây là lần cuối cùng! Trình Tích, nếu còn có lần sau, chị nhất định sẽ để em ngủ ngoài đường."
Chàng trai nhíu mày đi theo cô, ngoan ngoãn nghe cô mắng, ánh mắt cậu ta rơi vào vị cổ tay mình đang bị Huyền Thanh nắm chặt, ánh mắt cậu ta lại tối sầm lại.
Huyền Thanh vẫn đưa Trình Tích về căn hộ của mình.
Tình cờ là bây giờ cô đã chuyển đến chỗ của Qúy Hành, đây cũng trở thành chỗ nghỉ ngơi khá lý tưởng nếu Trình Tích có việc không về kịp giờ đóng cửa của ký túc xá.
Dù sao tên nhóc này cũng đâu phải là lần đầu đến ở ké nhà cô.
Sau khi mở cửa, Trình Tích có thể nhận ra sự khác biệt bên trong chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua.
Chiếc chăn nhỏ mà Huyền Thanh đắp lên chân đã không còn trên ghế sofa, tạp chí và sách cô đọc gần đây cũng không còn trên bàn, thậm chí cả những bông hoa trong bình ba ngày thay một lần cũng không còn nữa.
Nơi đây dần dần mất đi hơi thở của người sống.
Đáp án hoàn toàn rõ ràng.
Bước chân cậu ta hướng về phía cửa có chút cứng ngắc, giống như tia vui mừng thầm kín cuối cùng đã bị phá hủy, trái tim đau đớn của cậu ta co giật mạnh, bước chân cũng dần trở nên loạng choạng.
Huyền Thanh xoay người, đang vươn tay kéo tay nắm cửa.
Người thanh niên đang đi đối diện với cô đột nhiên trở nên loạng choạng, thân thể không đứng vững như giây sau liền có thể ngã xuống đất, Huyền Thanh đóng cửa lại, giơ tay lên định giúp cậu ta một tay.
Không ngờ, cô vừa giơ tay đỡ cậu ta, thân hình cao lớn của chàng trai đã đập thẳng vào vai cô, sức lực quá lớn khiến cô phải lùi lại vài bước, lưng cô bị ép vào tủ giày mới có thế chống đỡ cả cơ thể cậu ta.
Đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang đột nhiên tắt ngúm.
Không có nguồn sáng, xung quanh đột nhiên chìm vào bóng tối.
Tay Huyền Thanh vẫn đặt trên cánh tay Trình Tích.
Sau khi Trình Tích đứng vững và cúi đầu xuống, cậu ta phát hiện cơ thể mình đang đè lại cơ thể của Huyền Thanh ở lối vào.
Hơi thở yếu ớt, mùi nước hoa thoang thoảng, cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp giữa nơi da thịt tiếp xúc.
Có lẽ chính rượu đã khiến cậu ta cảm thấy sợi dây thắt chặt trong lòng mình chợt đứt đoạn.
Cậu ta nặng nề cúi đầu, như thể đang rất say, mái tóc đen bù xù nép vào cổ Huyền Thanh, tay phải đặt lên eo Huyền Thanh như muốn chống đỡ cơ thể cậu ta, tư thế gần như ôm cả người cộ vào lòng.
"Huyền Thanh."
Giọng cậu ta yếu ớt, lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của cô trước mặt cô.
Nhịp tim của cậu ta tiếp tục tăng tốc, nhưng Trình Tích xấu hổ ước rằng khoảnh khắc này có thể kéo dài lâu hơn.
Chỉ một chút nữa thôi.
Huyền Thanh gần như không thể ổn định được cơ thể, nhưng sau đó cô nhận ra tư thế của họ lúng túng một cách kỳ lạ.
Dáng vẻ Trình Tích rất cao, đôi chân dài của cậu ta đè ngang phần dưới của cô, trông tư thế có hơi ngột ngạt.
Cái đầu ngái ngủ của cậu bé vùi vào hõm cổ cô, đuôi tóc cứ chọc vào cổ cô, Huyền Thanh còn chưa kịp kéo cậu ta dậy thì đã nghe thấy một tiếng "Huyền Thanh" nhàn nhạt.
Cô lập tức nhướng mày, nâng tai Trình Tích lên:
"Cái gì? Cậu có ý kiến gì với chị sao? Sau khi uống rượu liền có gan gọi cả họ tên chị luôn à?"
Trình Tích tựa hồ như tỉnh lại đôi chút, cậu ta vội vàng bịt tai lại, rũ mí mắt: "Chị Thanh, đau quá."
Huyền Thanh nhăn mũi, cô vốn chỉ muốn dọa cậu ta, thế là liền buông tay đang nắm tai cậu ta ra.
“Vào phòng khách trước đã.” Cô nâng cằm, giọng nói đầy dịu dàng: “Em vào đi nghỉ ngơi sớm đi, chị đi trước đây.”
Vừa định quay người rời đi, cô lại nghe thấy Trình Tích gọi cô lại.
“Chị Thanh.” Chàng trai dựa vào tường, trong mắt hiện lên vẻ say xỉn mơ hồ, hỏi cô: “Tại sao… tại sao chị lại muốn cưới Qúy Hành?”
Rõ ràng là anh ta thích người khác rồi.
Rõ ràng anh ta đã làm tổn thương chị sâu sắc,
Nhưng tại sao chị vẫn muốn cưới anh ta?
Nghe được câu hỏi này, Huyền Thanh có hơi ngơ ngác.
Cô cũng tự hỏi mình câu hỏi này. Nhưng trên thực tế, những vấn đề chúng ta phải đối mặt có vẻ khá phức tạp, quyết định này ngay từ đầu đã không chỉ dựa trên cảm tính.
Cô nhếch khóe môi lên, nở một nụ cười yếu ớt:
“Có lẽ là vì anh ấy có thể giúp chị.”
Dù sao cô và Qúy Hành đều là cộng sự giúp đỡ lẫn nhau.
Cửa đã đóng, người cũng đã rời đi, nhưng Trình Tích vẫn còn đứng dựa vào tường, rũ mắt hồi lâu.
Khi cậu ta lại ngước mắt lên, đôi mắt của cậu thanh niên đã hoàn toàn thanh tỉnh, làm gì giống dáng vẻ say khướt như vừa rồi:
Chỉ vì, anh ta có thể giúp chị?
–
Ngày hôm sau, trước khi Huyền Thanh lên máy bay, Từ Di đã đến tiễn cô.
“Lần này rời đi có lẽ hai tháng nữa chúng ta mới có thể gặp lại nhau.” Từ Di đeo kính râm, thở dài đi theo Huyền Thanh.
Có vẻ như cuộc sống của cô ấy sẽ trở nên buồn tẻ sau khi Huyền Thanh rời đi.
Trên thực tế, bộ phim "Đen Trắng" không dài, chỉ có hai mươi tập, so với chu kỳ quay phim trước đây của đoàn phim thường kéo dài ba bốn tháng thì thời gian lần này ngắn hơn rất nhiều.
Huyền Thanh nửa cười liếc nhìn cô ấy một cái: "Thật sao? Hôm qua tớ nhìn thấy cậu và mấy chàng trai lực lưỡng kia chơi rất vui vẻ mà."
Từ Di vội vàng hắng giọng, chuyển chủ đề, mở điện thoại ra tìm kiếm xung quanh: “Ồ, nhân tiện, tớ search mạng thấy thành phố nơi cậu quay phim xung quanh có rất nhiều danh lam thắng cảnh, ồ, còn có một thị trấn cổ nữa.”
“Không tệ, không tệ.” Cô ấy vui vẻ ôm Huyền Thanh, tựa đầu vào bờ vai mềm mại thơm ngát của cô, cười nói: “Chờ khi tớ có thời gian đến thăm cậu, chúng ta liền tận hưởng đi chơi cho thỏa thích.”
Huyền Thanh nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ lên máy bay.
Cô kéo Từ Di lại, nghiêm túc nói: “Trong lúc tớ đi vắng, nếu cậu không có việc gì thì giúp tớ chăm sóc Trình Tích nhé.”
Từ Di hoàn toàn không hiểu: “Thằng nhóc đó đã là thiếu niên đã trưởng thành rồi, tớ còn có thể lo cho cậu ta gì nữa?”
“Tối hôm qua tớ nhìn thấy em ấy, cảm thấy tâm tình của em ấy rất không ổn.” Huyền Thanh hơi cau mày, nhưng vẫn lo lắng: “Tớ không biết gần đây em ấy có xảy ra chuyện gì không nữa, tớ hỏi Đinh Trạch Khải, cậu ta cũng không biết lý do."
Cô đã tốn rất nhiều công sức để phá bỏ tính cách lầm lì của Trình Tích.
Từ cậu bé tự kỷ ngày xưa kiên quyết xây dựng bức tường nội tâm cho đến chàng trai trẻ với tính cách hòa đồng, nhiệt huyết như bây giờ, Huyền Thanh không muốn Trình Tích trở lại dáng vẻ ngày xưa.
Từ Di đồng ý và hứa sẽ kịp thời báo cho cô biết nếu có gì bất ngờ hay có sự việc xấu xảy ra.
Lúc đó Huyền Thanh mới tự tin lên máy bay.
Trước khi chuyển điện thoại sang chế độ máy bay, cô do dự rồi gửi cho Qúy Hành một tin nhắn WeChat:
[Mọi thứ trong nhà được sắp xếp ổn thỏa hết rồi, tôi lên máy bay đây.]
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô lại gửi một tin nhắn khác:
[Đã lên máy bay.]
Lần này cô đi tận hai tháng, vì vậy cô nghĩ mình cũng nên thông báo với anh một tiếng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");