(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Huyền Thanh, tôi tới rồi."
Qúy Hành nghiêng đầu nhìn cô qua kính cửa sổ: “Nhớ mang theo căn cước và sổ hộ khẩu.”
Kính có phần phản chiếu nên anh khó có thể nhìn rõ biểu cảm lúc này của Huyền Thanh.
Qúy Hành quay mặt đi, hai tay trên đầu gối, kiên nhẫn chờ đợi.
Huyền Thanh rất nhanh liền đi ra, có lẽ tối hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn những thứ này.
Qúy Hành từ phía sau gõ gõ ghế lái: “Đến cục dân chính.”
Hôm nay sẽ đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Nhịp tim Huyền Thanh đập có chút nhanh, dọc đường đi cô không khỏi quay đầu nhìn anh.
Ánh nắng buổi sáng sớm xuyên qua cửa sổ xe phản chiếu lên thân thể Qúy Hành một tia sáng vàng nhàn nhạt.
Người đàn ông ngồi uể oải, dáng vẻ lạnh lùng và đẹp trai, hàng mi đen sẫm phủ bóng dưới mắt anh, anh ta đang ngồi đọc tin tức tài chính trong iPad trên tay.
Huyền Thanh đang trầm tư, chợt nhớ tới những chuyện quá khứ.
Đó là về thời trung học cơ sở, khi họ vẫn còn là hàng xóm.
Trong thời gian đó, cha mẹ cô thường xuyên bay ra nước ngoài để giải quyết công việc kinh doanh, có khi ở cả một tháng mới về nhà. Huyền Thanh chán ghét đối diện với một ngôi nhà không một bóng người nên những lúc đó cô cũng không muốn về nhà nữa, sau khi tan học thường xuyên xách cặp đến nhà Qúy Hành, kiên trì chen vào phòng học cùng anh làm bài tập.
Từ khi còn là một cậu bé, Qúy Hành đã có khí chất của một thiếu gia cao quý và lãnh đạm, nhưng cô tiểu thư Huyền Thanh vẫn chưa phát triển được tính tình dịu dàng và ân cần.
Chỉ là trong phòng học làm bài tập, nhưng cô vẫn nhất quyết chiếm lấy bàn của Qúy Hành, khi gặp phải vấn đề không biết, phản ứng đầu tiên của cô chính là đi tìm Qúy Hành.
Qúy Hành không hề cảm thấy khó chịu mỗi khi bị cô cắt ngang khi đang giải quyết vấn đề của mình, sau khi đọc câu hỏi, anh viết ra ý tưởng của mình, rồi để lại cho Huyền Thanh tự mình suy ngẫm.
Thỉnh thoảng nếu tâm tình tốt, anh sẽ đích thân nói cho Huyền Thanh ý tưởng của mình.
Khi đó, Qúy Hành sẽ đứng bên cạnh cô, bàn tay thon dài trắng nõn cẩn thận viết từng chữ lên giấy, kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, giọng nói của chàng trai trẻ đầy trong trẻo, cùng với ánh sáng màu cam từ ngọn đèn bàn rơi vào người anh, trên giấy còn in hằn những cái bóng mờ nhạt, khung cảnh vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc.
Giống như bây giờ vậy.
Qúy Hành chú ý tới ánh mắt của Huyền Thanh, anh bình tĩnh lướt xem từng trang tin tức, bỗng nhiên trầm trầm tư nói: "Trông tôi đẹp lắm sao?"
Huyền Thanh bị anh bắt được liền vội vàng thu hồi ánh mắt, cô cố gắng nghiêm túc ngồi thẳng dậy, khó chịu hắng giọng.
“Không tệ.” Cô đáp.
Giọng nói của người phụ nữ đầy dịu dàng và mềm mại, còn ẩn chứa một chút hoảng sợ trong sự bình tĩnh của cô, nhưng trông cô rất sống động và đáng yêu.
Giống như lông vũ lướt qua trái tim khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Khi đến Cục Dân chính, ngay khi bước vào đã có người tận tình hướng dẫn họ, hai người làm thủ tục chụp ảnh, đăng ký và nhận giấy đăng ký kết hôn.
Sau khi cầm được cuốn sổ đỏ nhỏ trong tay, tốc độ nhanh chóng như thế làm Huyền Thanh bỗng có cảm giác không chân thực.
Qúy Hành mở bìa ra, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của hai người một lúc, cảm thấy khá hài lòng.
Nhìn thấy Huyền Thanh có chút sững sờ khi cầm giấy đăng ký kết hôn, trong mắt anh hiện lên một nụ cười.
"Tôi sẽ tìm thời gian để nói chuyện này với cha mẹ tôi càng sớm càng tốt. Em thấy như vậy có được không?" Qúy Hành hỏi.
Huyền Thanh cất giấy chứng nhận đi: “Ừm, chắc tôi cũng thế.”
Hai người cùng nhau đi ra xe, Qúy Hành mở cửa cho cô, nói: “Đúng rồi, còn có….”
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh như chỉ đang nói chuyện vặt vãnh: “Em cần phải chuyển đến ở với tôi càng sớm càng tốt.”
Huyền Thanh: "?"
CÀNG SỚM CÀNG TỐT?
Qúy Hành chậm rãi giải thích: "Đã diễn nhất định phải diễn cho trót. Em cũng biết mẹ tôi rất đa nghi, mắt thấy tai nghe còn chưa chắc đã tin, cho nên ngoài việc xem giấy đăng ký kết hôn, có khi bà ấy còn đến căn hộ của tôi để kiểm tra."
Anh dừng lại một chút rồi nói thêm những lời sau: "Xác nhận xem chúng ta có sống cùng nhau hay không và chúng ta có phải là một cặp thực sự hay không."
Huyền Thanh cụp mắt xuống, lông mi run run: "Tôi hiểu mà."
Cô tính toán thời gian và nói: "Bộ phim Đen Trắng sẽ bắt đầu khởi quay vào cuối tháng này. Tôi có thể chuyển đến ở trước khi đi tham gia quay phim, được không?"
Huyền Thanh Huyền tính toán thời gian rất thông minh, tuy nói là đã chuyển đến ở cùng anh nhưng tính ra còn chưa ở chung được mấy ngày cô đã sắp bắt đầu đi quay phim, điều này tránh được cảm giác khó xử khi cả hai đột nhiên ở cùng phòng với nhau, đồng thời cũng cho họ một khoảng thời gian đệm làm quen.
Qúy Hành gật đầu, tỏ ý không phản đối.
Điện thoại cô chợt rung lên hai lần.
Đó là tin nhắn WeChat từ người đại diện.
[Thanh Thanh, chúng tôi đã điều tra kỹ lưỡng mọi chuyện từ trong ra ngoài.]
[Người phụ nữ này là bạn gái cũ của Lâm Nam Ý, hơn hai tháng trước bọn họ đã chia tay, nhưng cô gái này chưa bao giờ đồng ý và thỉnh thoảng vẫn đến gặp cậu ta.]
[Ngày hai người chụp ảnh bìa tạp chí, cô gái đó không biết đã dùng thủ đoạn nào đó lẻn vào địa điểm chụp ảnh, cô ta ghen tị với cô vì nhìn thấy tư thế thân mật giữa cô và Lâm Nam Ý khi chụp ảnh...]
[Cho nên tối hôm đó cô ta mới cố ý mặc quần áo giống hệt cô để đi tìm Lâm Nam Ý, đồng thời thuê người lén chụp ảnh cô ta. Sau khi lấy được ảnh, cô ta liền đăng lên mạng, người tung tin cũng chính cô ta.]
[Cô ta vì yêu sinh hận nên luôn muốn tiêu diệt bất kỳ người phụ nữ nào đến gần cậu ta.]
Ngay sau đó, người đại diện lại gửi một tin nhắn khác.
[Đây là bản thảo nội dung mà nhóm quan hệ công chúng sẽ gửi vào chiều nay, cô xem qua thử đi.]
Huyền Thanh mở tài liệu ra đọc kỹ từng chữ.
Cuối cùng cô nhắm mắt lại và thở dài.
Đã là thù hận cá nhân thì tại sao cô lại phải nhúng tay vào?
Một lúc sau, điện thoại cô lại rung lên.
Đó là một tin nhắn từ số lạ.
[Tiền bối Huyền, tôi là Lâm Nam Ý, tôi biết tôi rất có lỗi với chị. Nếu có thể, xin hãy cho tôi cơ hội để giải thích và gặp mặt xin lỗi trực tiếp chị. Chiều nay tôi sẽ đợi chị ở quán trà Lê Mộc - Lâm Nam Ý]
-
Quán trà Lê Mộc.
Trong gian phòng cuối hành lang, Lâm Nam Ý chán nản ngồi quay lưng vào tường.
Anh ta dường như đã chờ đợi rất lâu, đôi mắt mê hồn đó không còn vẻ sáng ngời như thuở hưng phấn, cũng không còn tình cảm sâu sắc khiến mọi người ngưỡng mộ.
Anh ta nghe thấy tiếng giày cao gót từ xa đến gần, liền không khỏi ngồi thẳng dậy, rồi nhìn về phía cửa.
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Huyền Thanh tháo khẩu trang ra, lịch sự gật đầu với anh ta, sau đó liền duyên dáng ngồi xuống.
Cô đến đây để nghe anh chàng to lớn vốn trốn tránh từ đầu này sẽ giải thích với cô như thế nào.
Có lẽ anh ta đã chuẩn bị trước việc cô sẽ không đến, lúc này Lâm Nam Ý có chút kích động, bàn tay đặt trên bàn chậm rãi nắm chặt rồi buông ra, như muốn tự động viên mình
Cuối cùng anh ta cũng lấy hết can đảm, đột ngột đứng dậy và cúi đầu thật sâu trước Huyền Thanh.
"Tiền bối Huyền... Thực xin lỗi, là tôi đã gây phiền phức cho chị!"
Cuối cùng sau khi nói ra sự áy náy và xin lỗi trong lòng, Lâm Nam Ý cảm thấy mình mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng cũng thả lỏng một chút.
Hành động dứt khoát như vậy hoàn toàn nằm ngoài sự mong đợi của Huyền Thanh.
"Tôi... lẽ ra tôi nên đứng lên và giải thích sự thật với mọi người, nhưng người đại diện của tôi không cho phép. Anh ấy nói nếu làm như vậy sẽ hủy hoại tương lai của tôi..." Lâm Nam Ý cúi đầu, giọng nói cũng dần nhỏ xuống.
"Và bạn gái cũ của tôi nói... rằng cô ấy đang mang thai, và nếu tôi nói ra sự thật, cô ấy sẽ nhảy lầu tự xác, như vậy chẳng khác nào là giết một xác hai mạng."
Giọng nói của Lâm Nam Ý hơi run run: “Tôi vì sợ nên mới do dự…”
Anh ta còn đang giải thích: “Cuối cùng, tôi đành phải chọn làm kẻ hèn nhát, không nghe cũng không xem, chỉ mong mỗi ngày giông bão sẽ dịu đi.”
Huyền Thanh cầm chén trà lên, chậm rãi thổi khí nóng: "Cho nên cậu mới để đoàn đội của cậu làm liên lụy một người vô tội như tôi để bảo vệ tương lai của cậu?"
Lâm Nam Ý nghe vậy liền ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, ngấn nước: “Tôi rất hối hận, ngày nào cũng hối hận… Sau sự việc đó, cô ấy còn lợi dụng việc mang thai để ép tôi đi cùng cô ấy. Tôi thật sự không muốn, thật sự không biết phải làm gì đây…”
“Lâm Nam Ý…” Huyền Thanh gõ bàn, lần đầu tiên gọi thẳng tên anh ta.
Giọng nói của cô vẫn dịu dàng nhưng có chút lạnh lùng: “Đối với tôi, dù cậu có gặp trăm khó khăn cũng không phải là cớ để cậu làm tổn thương tôi.”
"Tôi đồng ý gặp cậu chiều nay vì tôi nghĩ cậu nợ tôi một lời xin lỗi chân thành, trực diện và tôi cũng đánh giá cao sự can đảm của cậu khi dám đứng trước mặt tôi và thừa nhận sai lầm của mình."
"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu." Huyền Thanh nói.
"Nhưng nếu phạm sai lầm thì phải gánh chịu hậu quả. Đây hẳn là điều mà cậu đã biết từ khi còn nhỏ."
Cô đứng dậy chào tạm biệt Lâm Nam Ý: "Được rồi, tạm biệt."
Cùng lúc đó, nhóm quan hệ công chúng của công ty Huyền Thanh đã đăng một bài post lên Internet, trong đó tổng hợp dòng thời gian của toàn bộ vụ việc và giải thích rõ ràng từng chi tiết được cư dân mạng bàn luận.
Sự thật dần được lộ ra.
Lâm Nam Ý và những người hâm mộ của anh ta đã bị đặt lên cột xấu hổ và bị cả Internet chế giễu.
Idol bị loại, đổ lỗi, thiếu trách nhiệm, tắt micro, giả mất tích...
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, anh ta đã mất đi vô số người hâm mộ và tương lai của anh ta có nguy cơ bị hủy hoại nặng nề. Một số fan xúc động thậm chí còn đăng tải tin nhắn nói rằng họ cảm thấy xấu hổ khi là fan của anh ta.
Vô số người cũng tràn vào weibo của Huyền Thanh để xin lỗi vì đã mắng oan cô.
Trên weibo vẫn là lời giải thích mà An An đăng cho cô ngày hôm đó, nhưng nội dung bình luận bên dưới lại hoàn toàn khác.
Huyền Thanh không đọc lại những thứ này.
Đối với cô mà nói, sau khi chấp nhận lời xin lỗi của Lâm Nam Ý, mọi chuyện như thế đã xong.
Dừng ở đây thôi.
-
"Chị gái cháu không có ở nhà sao?" Trình Tích sau khi tan học cũng như hai ngày trước liền đi thẳng về nhà, cậu ta đi một vòng trong nhà nhưng vẫn không thể tìm thấy bóng dáng Huyền Thanh, nên liền đi hỏi quản gia.
Chiều nay lúc đang lên lớp, cậu ta nhìn thấy bài post do nhóm quan hệ công chúng vừa đăng lên trên điện thoại di động, vụ bê bối cuối cùng cũng được làm sáng tỏ, trong lòng cậu ta cảm thấy rất hưng phấn.
Quản gia: “Tiểu thư sáng sớm đã đi ra ngoài.”
“Vậy chị ấy có nói khi nào chị ấy sẽ về không?”
Quản gia lắc đầu: "Không có."
Trình Tích nghe vậy thì có chút thất vọng, đôi mắt sáng ngời liền tối sầm, cậu ta cúi đầu định quay về phòng thì bị cha Trình ngăn lại.
Trình Sĩ Vinh đứng ở cửa thư phòng: “Trình Tích, tới thư phòng của dượng một lát.”
Trong mắt thanh niên hiện lên một tia không kiên nhẫn, cậu ta khó chịu giơ tay túm tóc rồi nghe lời đi vào thư phòng.
Cánh cửa thư phòng dần đóng lại sau lưng cậu ta.
"Dượng đã nói nhiều lần với con không nên thân cận với Huyền Thanh như vậy, sao con lại không nghe?"
Cửa vừa đóng lại, Trình Sĩ Vinh liền dừng lại thái độ hòa nhã, ông ta liền cau mày, tỏ vẻ rất bất mãn với cậu ta.
"Con phải nhớ, cô ta và con không có quan hệ huyết thống. Trong gia đình này, chỉ có cha là người thân duy nhất của con!"
Tác dụng cách âm của thư phòng rất tốt, cho dù người ngoài có đứng sát ngoài cửa cũng không nghe thấy gì.
Cho nên Trình Sĩ Vinh mới yên tâm nói ra những lời bị nghẹn trong lòng.
Trình Tích ngồi phịch xuống ghế sô pha như không còn xương, cậu ta ôm gối không nói gì, giống như chưa nghe thấy gì.
Trình Sĩ Vinh nói tiếp: “Không ngờ lần này gặp bê bối lớn như vậy mà con bé đó vẫn có thể êm xuôi vượt qua. Đáng tiếc làm cha mắc công cố tình làm lộ manh mối để bà ta phát hiện cha có đổ vốn đầu tư vào bộ phim này, cố tình để cho con bé đó biết cảm giác ngã xuống từ hạnh phúc là như thế nào.”
Nghe vậy, đôi mắt khép hờ của Trình Tích đột nhiên ngước lên, trong con ngươi đen láy có một tia lạnh như băng.
Trình Sĩ Vinh không nhận thấy ánh mắt của cậu ta, tiếp tục nói: “Nhưng từ nay về sau con bé đó có thể thành thật ở lại làng giải trí cũng được, miễn là đừng về nhà can thiệp vào việc kinh doanh của gia đình…”
Lời còn chưa dứt, Trình Tích vừa mới uể oải lại đột ngột hùng hổ đứng dậy đi tới trước mặt Trình Sĩ Vinh, cậu ta nắm lấy cổ áo của ông ta, lạnh lùng nhìn ông ta:
“Tôi đã cảnh cáo ông không được đụng vào cô ấy!”
Trình Sĩ Vinh không ngờ rằng Trình Tích sẽ ra tay, vì vậy ông ta nhất thời có chút choáng váng và không thể chống cự được.
Chàng trai trẻ lúc này đã cao hơn Trình Sĩ Vinh gần nửa cái đầu, cậu ta kéo cổ áo ông ta, từng bước một tiến về phía trước, mang theo cảm giác áp bức cực kỳ mãnh liệt.
Trình Tích nheo mắt lại, chung quanh có một cỗ khí tức nguy hiểm: "Là ông âm thầm châm ngòi cho vụ bê bối à? Ông muốn hủy hoại cô ấy à?"
Trình Sĩ Vinh dùng sức đẩy tay Trình Tích ra, lùi lại hai bước, vuốt thẳng cổ áo: “Nếu mẹ con bé đã muốn nhân cơ hội này ép con bé về nhà, vậy vì sao cha không thể dùng áp lực từ mẹ con bé để phong ấn tất cả khả năng bà ta nhúng tay vào công việc của gia đình?"
Ông ta đã dày công quản lý sản nghiệp bấy lâu nay, mẹ Huyền vừa lên tiếng đã kêu Huyền Thanh về tiếp quản toàn bộ sự nghiệp.
Còn phải xem ông ta có đồng ý hay không!
Trình Tích nắm chặt đôi tay đang buông thõng bên mình thành nắm đấm, ước gì có thể đấm thẳng vào mặt người đàn ông đạo đức giả này.
Trình Sĩ Vinh hắng giọng, bước tới vỗ nhẹ vai Trình Tích, chân thành nói: "Con trai, cha làm việc này là vì lợi ích của con. Cha là cha ruột của con, sao có thể làm hại con được?"
Trình Tích không còn kìm được sự tức giận và ghê tởm trong lòng nữa, cậu ta đá văng chiếc bàn cà phê bên cạnh.
Chiếc bàn gỗ thấp liền bị lật úp, ấm trà và tách trà lăn tròn trên sàn.
Chàng trai nắm chặt tay, móng tay c.ắm vào lòng bàn tay suýt bật máu, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ:
"Nếu không phải ông dùng chuyện bà ngoại bệnh để ép tôi, ông cho rằng tôi nguyện ý quay về với ông sao?"
"Mỗi phút mỗi giây tôi đều chán ghét cái danh xưng “đứa con ngoài giá thú” này!"
"Tôi thà rằng tôi chưa bao giờ được sinh ra!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");