Dưới ánh đèn bao phủ, khuôn mặt của Đoạn Trắc Hữu như chìm vào giữa bóng tối, góc mặt dường như càng sắc nét hơn, dáng vẻ kiêu căng, ngạo mạn gần như bất phàm.
Có lẽ là chờ cho Chu Y Hàn nhìn đủ rồi, khoé miệng Đoạn Trác Hữu gợi lên một độ cong nho nhỏ.
Anh vẫn ngồi trên ghế sô pha phía đối diện như ban nãy, lười biếng mà mở rộng đôi chân dài, tông giọng chán chường: "Chúc cô và bạn trai vui vẻ. Nhưng tiếc là tôi không thích những món đồ được dâng lên tận cửa."
Chu Y Hàn ngẩn ra, toàn thân mất hết ý chí.
Một tuần trước, Chu Y Hàn và bạn trai Trịnh Cảnh Thước đã gặp được Đoạn Trác Hữu, nhưng mà cuộc gặp gỡ đó cũng không tính là vui vẻ gì mấy. Cả quá trình trông dáng vẻ Trịnh Cảnh Thước hoàn toàn giống một tên doanh nhân muốn trèo cao, anh ta còn dốc sức đẩy Chu Y Hàn ra trước mặt Đoạn Trác Hữu nữa.
Nói cô là bạn gái của Trịnh Cảnh Thước, chẳng thà nói cô tựa như món đồ vật để anh ta dâng tặng cho Đoạn Trác Hữu.
Đoạn Trác Hữu không biết mình đang thưởng thức thứ gì trên tay.
Anh chỉ ngồi ở đó như thế kia, hai tròng mắt lạnh lùng ung dung và bình thản đối diện với ánh mắt của cô, như thể Chu Y Hàn chính là một con hề đang nhảy nhót.
Chu Y Hàn há miệng thở dốc, cô định mở miệng giải thích nhưng rồi lại mím chặt cánh môi.
Tất nhiên giải thích cũng chỉ là dư thừa, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên cô bị hiểu lầm với chịu oan, Chu Y Hàn cũng đã coi nó như một thói quen. Có lẽ trong mắt Đoạn Trác Hữu chắc chắn mọi chuyện đều là do cô tự biên tự diễn.
Chu Y Hàn cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Đứng ở góc độ của đối phương, anh là ông trùm mà mọi người trong giới đều nịnh nọt, còn cô lại là một con kiến ở tuyến 108. Cho dù đổi thành chính Chu Y Hàn thì cô cũng sẽ cảm thấy là tự cô chủ động bò lên giường anh.
Khỏi phải bàn, sao nữ muốn bò lên giường Đoạn Trác Hữu chẳng ít chút nào. Nhưng theo Chu Y Hàn biết thì không có ai leo lên được giường của Đoạn Trác Hữu cả.
Khoảng thời gian trước có một chuyện cười được bàn tán xôn xao ở trong giới là: Một tiểu hoa đang nổi tiếng lúc bấy giờ cởi hết quần áo nằm trong phòng tổng thống của Đoạn Trác Hữu ở khách sạn tên là Phong Thị, nhưng cô ta lại bị nhân viên an ninh của Đoạn Trác Hữu ném thẳng ra ngoài. Không chỉ có thế, cô tiểu hoa đang nổi này còn trực tiếp bị phong sát một cách tàn nhẫn.
Chu Y Hàn bỗng rất tò mò, tại sao cô vẫn chưa bị ném ra ngoài?
Cô không những không bị ném đi mà bộ dạng trước mặt của anh trông cũng không được trong sạch lắm.
Chỉnh đốn lại cảm xúc xong, Chu Y Hàn chầm chậm đi đến bên Đoạn Trác Hữu, cố ý vùi mình vào trong lồng ngực lạnh như băng của anh, vẻ mặt yếu ớt nói: "Anh Đoạn, anh thật sự không vui sao?"
Đoạn Trác Hữu biếng nhác nâng mí mắt lên, vẻ mặt cười như không cười che giấu đi biểu cảm, khiến người khác hoàn toàn không nhìn thấu được.
Điều làm Chu Y Hàn bất ngờ chính là Đoạn Trác Hữu vẫn chưa ngăn cản hành vi lớn mật này của cô.
Lúc này cả người cô hầu như đều đã bò lên trên người anh rồi, tựa như một con hồ ly đang nịnh hót.
Anh không dao động, cũng không chối từ.
Chu Y Hàn do dự một phen, rồi cô lại tới gần anh hơn một chút, tiếp tục khiêu khích điểm mấu chốt của anh.
Có điều lần này Đoạn Trác Hữu duỗi tay nắm lấy gáy Chu Y Hàn, đẩy cô ra xa mình vài phân.
Từ nhỏ đến lớn Chu Y Hàn tự cho mình là một người hiểu rất rõ về bản thân.
Thành thật mà nói, cô biết cực kỳ rõ rằng với cấp bậc của mình thì cô cũng chỉ tựa như một con kiến nhỏ nhoi khi đứng trước mặt Đoạn Trác Hữu mà thôi.
Chu Y Hàn không dám ngẩng đầu nhìn Đoạn Trác Hữu, nhưng có thể trông thấy một vết đỏ nhàn nhạt vô cùng rõ rệt ở trên cổ của anh.
Dấu vết này nom như vết tích để lại sau cuộc ái ân đầy nồng nàn, ngang nhiên lưu lại trên làn da anh mà không chịu phai đi.
"Anh Đoạn." Chu Y Hàn cố ý cọ cọ vào người anh, cô ngẩng đầu nhìn đường nét độ cong sắc sảo của anh: "Em có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Đoạn Trác Hữu nhẹ nhàng lên tiếng, lười nhác dựa vào sô pha, rũ mắt nhìn Chu Y Hàn.
Chu Y Hàn chỉ chớp đôi mắt to tròn hỏi anh: "Xin hỏi, em có thể quyến rũ anh không?"
Chính ra thì đây chưa hẳn đã là một việc tồi tệ.