Dụ Anh Vào Biển Tình - Bất Thị Hữu Nhất

Chương 27: Tuyết rơi




Khí hậu ở phía Bắc rất khác so với phía Nam.

Vài ngày sau khi cô đi thi, tuyết bất ngờ rơi ở Bắc Kinh.

Bùi Gia Mạt chưa bao giờ trải qua cái lạnh như vậy.

Những cành cây ngoài cửa sổ lớp học bị sức nặng của tuyết làm gãy, không khí lạnh lẽo ùa vào từ mọi ngóc như cắt da cắt thịt

Có lẽ do không quen ở đây nên buổi sáng khi thức dậy cô bắt đầu cảm thấy không khỏe, trong lòng luôn có điều gì đó đè nặng, đầu óc choáng váng.

Ngồi trong phòng thi im lặng, sau khi trả lời câu hỏi hóa học cuối cùng, thời gian chỉ mới trôi qua hơn một nửa.

Các câu hỏi được trả lời trôi chảy, hay nói cách khác, ngay từ khi tham gia buổi phỏng vấn của Đại học Bắc Kinh vào ngày đầu tiên, cô đã cảm thấy mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến mức đáng lo ngại. 

Khi đưa bài kiểm tra cho giám thị, cô giáo liếc nhìn bài kiểm tra của cô, nhìn cô một lúc rồi đưa ra ánh mắt khẳng định.

Khi con người gặp phải cái lạnh lẽo tột cùng, họ sẽ nghĩ đến những người mà trong tiềm thức họ muốn nương tựa nhất.

Sau khi bước ra khỏi phòng thi, gió lạnh xen lẫn sương mù ẩm ướt ùa vào tứ chi. Khi đứng trước hành lang của tòa nhà giảng dạy để tránh tuyết, cô gửi tin nhắn cho Cố Quyết.   

“Đợi em về em có thể gặp anh không?” Kiên nhẫn và kiềm chế không phù hợp với Bùi Gia Mạt khi đối mặt với Cố Quyết. 

Cô chỉ muốn tìm cơ hội để bày tỏ tình yêu của mình với anh một cách thẳng thắn, ngay cả khi có thể bị từ chối và phớt lờ. Nhưng chẳng quan trọng.

Sự chờ đợi kéo dài như cả một mùa đông

Do dự một hồi, ngón tay tiếp tục bấm vào màn hình: “Áo khoác của anh vẫn ở chỗ em.” 

Vừa bấm gửi thì có ai đó vỗ nhẹ vào vai cô từ phía sau.

Xoay người lại, một người khác giới với khuôn mặt xa lạ, nhìn cô, ngạc nhiên nói: “Bùi Gia Mạt? Là cậu đúng không?”

Ở vùng khí hậu khắc nghiệt, con người cũng trở nên chậm chạp.

Chàng trai trước mặt không cao, trên sống mũi đeo một cặp kính, trang phục mơ hồ toát ra vẻ sung túc.

Cô còn chưa kịp giật đầu, chàng trai quen thuộc nói: “Vừa rồi tớ nhìn thấy cậu ở phòng thi, đã lâu không gặp, cậu còn nhớ tớ không?” 

Cử chỉ quen thuộc trong lời nói của chàng trai này khiến Bùi Gia Mạt cảm thấy rất khó chịu.

Đến nỗi cô lùi lại một bước, vẻ mặt lạnh lùng

“Tớ là Chương Kiêu Nhiên đây, chúng ta học cùng lớp hai năm ở trường trung học Bách Hoa đấy, cậu có nhớ không?”

“À…..Nhìn biểu cảm của cậu thì tớ đoán chắc cậu không nhớ rồi. À còn nữa, chúng ta đã làm bạn cùng bàn hơn nửa năm đó.”

“Em gái cậu Quý Tư Nguyệt ấy vẫn là chủ tịch câu lạc bộ kịch của chúng ta đấy.” 

Gió lạnh lạnh thấu xương, vẻ mặt Bùi Gia Mạt dần dần cứng đờ, đôi mắt dường như bị bao phủ bởi một tầng bóng tối.

Nhưng chàng trai vẫn tiếp tục lảm nhảm

“Tớ thật sự không ngờ cậu lại đến Đại học Bắc Kinh để nhập học.”

“Tớ cứ tưởng cậu đi nước ngoài cùng gia đình cơ.”

Chiếc điện thoại trong tay cô rung lên mấy lần.

Lời còn chưa dứt, Bùi Gia Mạt đã cắt ngang: “Xin lỗi, tôi không biết cậu.”

Nói xong, cô bước chân đi vào trong màn tuyết rộng lớn

“Cô ta tưởng mình là ai chứ, kiêu ngạo thế?” Sau khi cô rời đi, những người xung quanh Chương Kiêu Nhiên đều bất mãn nói. 

Chương Kiêu Nhiên mỉm cười nói: “Không sao đâu, chỉ là bạn học cũ mà thôi.”

Quay trở lại khách sạn giá rẻ cạnh khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh

Sau khi buộc bản thân đè nén sự bất an và lo lắng trong lòng, Bùi Gia Mạt mới bật điện thoại lên.

Nhìn thấy câu trả lời của Cố Quyết, ba câu liên tiếp:

“Được.”

“Có thể.”

“Chúng ta gặp nhau đi.”

Gió lạnh thổi bên ngoài, nhưng trong nhà, trái tim tối tăm của Bùi Gia Mạt lại nóng như lửa đốt.

Cô thầm nghĩ, có lẽ Cố Quyết thích cô, ít nhất anh sẽ không ghét Bùi Gia Mạt vì tất cả những điều kiêu ngạo mà cô đã làm với anh.

Vô thức cô lại bắt đầu cắn đầu ngón tay

Anh chỉ đồng ý gặp mặt nhưng cô bắt đầu mơ mộng về buổi hẹn hò đầu tiên với anh

Nếu đây là buổi hẹn hò đầu tiên thì nên đi đâu nhỉ?

Ăn uống, mua sắm, xem phim?

Cô không thích bất kỳ điều gì trong số đó.

Cô chỉ muốn ngủ với anh.

Nhưng đưa ra yêu cầu vô lý trong buổi hẹn hò đầu tiên như vậy có lẽ sẽ bị coi là kẻ biến thái mất.

Nếu xét theo tính cách của Cố Quyết, trong buổi hẹn hò đầu tiên, chỉ cần vô tình chạm vào tay cô thôi anh cũng cảm thấy đó là xúc phạm mất.

Nghĩ tới nghĩ lui. 

Cuối cùng cô cố gắng hỏi, “Chúng ta có thể gặp nhau ở gần nhà em vào tối thứ Ba được không?”

“Em muốn trả áo cho anh.” 

Nói xong liền gửi ngay cho anh địa chỉ và thời gian. Không cho bản thân một phút để do dự.

Được không nhỉ?

Đừng từ chối em, được không?

Có lẽ lời cầu nguyện trong lòng cô đã có tác dụng.

Rất nhanh, Cố Quyết trả lời: “Được.”

Bùi Gia Mạt không nhịn được mà gọi video.

Anh nhanh chóng nhấc máy. 

Buổi tối cuối tuần. Cố Quyết ngồi ở bàn làm việc trong phòng ngủ, trong ống kính anh mặc áo thun ngắn tay, không hề sợ lạnh.

Im lặng hồi lâu, Bùi Gia Mạt nghe thấy giọng nói của anh.

“Tuyết bên cậu đã ngừng rơi chưa?”

Cô sững sờ một lúc, nhìn thấy lớp tuyết dày ngoài cửa sổ vẫn từ trên trời rơi xuống.

“Sao anh biết bên này có tuyết thế?” 

“Trên TV.” Ánh mắt anh nhìn cô qua màn hình: “Có lạnh không?” 

Nhiệt độ gần 0 độ, máy điều hòa trong khách sạn rẻ tiền ngừng hoạt động, Bùi Gia Mạt mặc một chiếc áo khoác dày, với cổ áo che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Lắc đầu: “Không lạnh chút nào.” Nhưng giọng nói của cô lại run rẩy trong không khí lạnh lẽo bao trùm.

Lúc đó đã là buổi đêm.

Có những tiếng cười và tiếng khóc trong khách sạn nhỏ.

Cô quay camera hướng về phía cửa sổ: “Tuyết rơi dày thật.” Người phía Nam bản địa có lẽ trong đời chưa bao giờ nhìn thấy tuyết rơi dày như vậy.

Nhưng Cố Quyết nhìn chiếc cửa sổ cũ có vết ố trên màn hình, dường như vì ngôi nhà quá cũ nên viền khung cửa sổ đã sậm đi thành màu vàng xám.

“ Cậu sống gần Đại học Bắc Kinh à?” 

“Ừm”

“Cách Bắc Kinh bao xa thế?” 

“Gần lắm, có vài trăm mét thôi.” 

Sau khi đầu bên kia anh yên tĩnh.

Đã lâu không có âm thanh.

“Cố Quyết……” Cô cẩn thận gọi anh

“Ơi.” Giọng anh yếu ớt, máy quay tắt đi, trở nên trống rỗng.

“Sao anh không hỏi em có làm bài kiểm tra tốt không vậy?”

Anh dừng lại vài giây.

Mơ hồ trả lời.

Tâm trí anh dường như không tập trung vào cuộc trò chuyện của họ.

Có lẽ anh đang bận việc khác rồi. 

Bùi Gia Mạt im lặng.

Đừng làm phiền anh ấy nữa.

Trận bão tuyết kéo dài nhiều ngày khiến điện áp trong khách sạn nhỏ không ổn định.

Khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Gia Mạt bị che khuất trong ánh đèn nhấp nháy, trông đặc biệt đáng thương.

Sau vài phút, camera của anh đã quay trở lại. 

Lông mày anh nhíu lại. 

“Cậu đã ăn gì chưa?” 

Cô gật đầu. Lại nói dối. 

Trong bóng tối, Cố Quyết khẽ thở dài.

Bùi Gia Mạt nghĩ anh không nên thở dài vào lúc này.

Bởi vì chỉ cần anh thở dài lần nữa, cô có thể sẽ khóc.

Lòng tự trọng của cô gái không đủ để hỗ trợ cho sự bối rối và khẩn trương của cô sau khi lời nói dối của mình bị vạch trần.

Cô đã hối hận khi đặt một khách sạn giá rẻ thế này chỉ để tiết kiệm tiền.

Ngay từ khi bước vào căn phòng này, cô đã thấy vết máu của vị khách trước để lại vẫn chưa được lau sạch trên ga trải giường.

Cố Quyết nhìn cô, giọng nói có chút khàn khàn, “Bùi Gia Mạt, cậu thu dọn đồ đạc rồi chuyển đến khách sạn khác đi.”

“Đừng sống ở chỗ này. Ở đó có bão tuyết không an toàn đâu.”

“Tôi đã đặt cho cậu một khách sạn khác gần trường rồi, chỉ cách đó vài trăm mét thôi, cậu có thể đến ở đó được không?”

“Tôi biết cậu còn chưa ăn gì, cậu không đói bụng à?” 

“Tôi đã đặt bữa ăn ở khách sạn kia cho cậu rồi đó.” 

Đèn trong phòng chợt tắt.

Điện đã bị cắt hoàn toàn.

Vài giây trôi qua trong im lặng, hơi thở của anh ẩn mình trong bóng tối.

“Bùi Gia Mạt.” Cố Quyết nhẹ nhàng gọi tên cô.

“Tôi không hỏi cậu có làm bài tốt không, vì tôi biết cậu chắc chắn đã làm bài rất tốt rồi.” 

“Cậu luôn đứng thứ nhất mà, đúng không?” 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.