Dư An

Chương 4




Sau khi rời khỏi văn phòng môi giới, Giang Tâm quay về căn phòng mình thuê.

Kích thước của căn này cũng tương tự như căn cô đã mua, hoặc nói là toàn bộ căn hộ trong khu này đều tương tự nhau.

Cô vào cửa rồi cởi giày, đá đống đồ vừa mới nhận được sang một bên.

Cú đá đầu tiên không hề xê dịch được chút nào, phải mất rất nhiều sức mới di chuyển được.

Cả người cô bỗng dâng lên cảm giác không chân thực, hậu tri hậu giác mới nghĩ lại xem bản thân có phải đã quá qua loa hay không.

Cũng may Giang Tâm không phải kiểu người thích tự làm khó mình, vì vậy cô đã đặt mua chút đồ ăn rồi mở một cuốn sổ đặt lên bàn trà.

Hầu như tất cả các căn mới đều có tường chịu lực khá tốt, không thể sửa nhiều được, nhưng có thể điều chỉnh vị trí nội thất.

Giang Tâm tìm kiếm vài trăm mẫu bản vẽ thiết kế với các phong cách khác nhau rồi ngắm đi ngắm lại.

Cô tràn ngập mong đợi với ngôi nhà riêng của mình, ngay cả màu đèn cô cũng có đến vài ý tưởng rồi.

Những ngày sau khi tới Dư An lại phong phú hơn cô tưởng tượng, Giang Tâm vừa học lái xe, vừa quan sát quá trình sửa nhà.

Cũng nhanh chóng "làm quen" với những người bạn mới.

Cô không phải là kiểu người thích xã giao, những người gọi là bạn tốt thì cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cho nên ở nơi này mà cô có được người gọi là bạn bè thì cũng khá là mới mẻ.

Nhưng mà nói thế nào đây nhỉ, cô thấy Trình Văn Đông xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Sáng cô đi tập lái thì đóng vai phụ xe, chiều đi chọn gạch men sứ thì lại thấy anh kề vai sát cánh với ông chủ.

Khiến cho Giang Tâm không thể không nhớ rằng những người này đều được anh đề cử.

Trải qua mấy ngày này cô mới thấy bản thân mình đúng là may mắn, sau khi tới Dư An cũng không gặp chuyện trắc trở gì, phần lớn đều nhờ phúc của Trình Văn Đông.

Vì phép lịch sự, cô mời Trình Văn Đông đi ăn hai lần, coi như là cảm ơn anh.

Trình Văn Đông lại mời cô hai lần, nói là có qua có lại.

Cứ như vậy, hai người coi như đã trở thành những người bạn mới của nhau.

Thỉnh thoảng Giang Tâm có cập nhật cuộc sống mới của mình vào nhóm bạn thân, Trần Thu Vân kết luận một câu là Trình Văn Đông có ý với cô.

Hai người gọi điện thoại, Giang Tâm đeo tai nghe, trên tay cầm mấy gói hàng được giao tới trong hôm nay, nói: "Thích mình á? Cậu còn nhớ chuyện hồi cấp hai không?"

Năm ấy, Giang Tâm khá mong chờ vào mấy chuyện yêu đương, lúc đó cô cũng khá thoải mái, bên cạnh cũng có mấy người bạn là con trai.

Tuổi còn nhỏ, tình tình cũng vô tư, không có nhận thức rõ ràng về chuyện ranh giới.

Theo Trần Thu Vân nói, những người đó đều có ý với cô.

Giang Tâm cũng phải lòng một người trong số đó, cũng dựa vào sự giật dây của Trần Thu Vân mà chạy tới tỏ tình với người ta.

Kết quả ra sao thì khỏi phải nói, khi đó cô suýt chút nữa là đoạn tuyệt quan hệ với Trần Thu Vân rồi.

Nhắc tới chuyện xưa, Trần Thu Vân cũng hơi nhột, cười ha ha: "Bây giờ chắc chắn không sai đâu."

Giang Tâm bị điên mới tin cô nói, sáng hôm sau dậy sớm đi thi bằng lý thuyết lái xe.

Vận may của cô khá tốt, một lần là qua,sau đó nghĩ tới việc gửi tin nhắn cho thầy dạy lái xe và Trình Văn Đông: [Để chúng mừng tôi thuận lợi qua bài kiểm tra, hôm nay sẽ mời khách ở quán tôm hùm vào lúc 8h tối, mọi người có rảnh không?]

Sau khi nói chuyện với các thí sinh khác cô mới biết là học phí của cô rẻ hơn 800 so với của người khác, thầy dạy lái xe cũng không có mắng chửi cô.

Có lẽ là vì thầy dạy lái xe của cô chính là con trai của ông chủ trường dạy lái xe và cũng là bạn thân từ bé của Trình Văn Đông.

Trong lòng Giang Tâm vô cùng cảm kích, nhận được tin nhắn chúc mừng của hai người gửi tới.

Trình Văn Đông còn đang gửi thêm bảy tám cái sticker, hoa hòe đủ sắc màu.

Các cánh hoa nổ tung khắp màn hình.

Tâm trạng Giang Tâm vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng đi ăn KFC.

Trước khi bố mẹ ly hôn, phần thưởng cho những thành tích tốt của cô chính là cả nhà đi ăn KFC.

Tuy rằng giờ gia đình đã tan vỡ, một nhà ba người giờ chỉ còn mình cô, cô vẫn giữ gìn thói quen này.

Thời tiết khá lạnh, Giang Tâm đang do dự xem có nên ăn một cốc kem sundae không, lại bị cuộc gọi tới khiến tâm trạng của cô cùng tồi tệ.

Cô cúp máy, bên kia vẫn kiên trì gọi tới.

Giang Tâm không thể không nhấc máy, còn chưa kịp mở miệng nói câu nào đã bị dọa cho hết hồn.

"Giang Tâm cô điên rồi! Đừng có chỉ biết sống cho riêng mình, đang yên ổn mà chạy tới đó làm cái gì hả, cô có để trưởng bối vào mắt không hả?"

Giang Tâm tránh tới nơi ít người lui tới, đảm bảo không ai có thể nghe được mấy lời nói ác ý của mình.

"Khi bố tôi chết, mấy người chẳng phải nói là chuyện nhà ai thì người đấy quản sao, giờ lại nhắc mấy chữ trưởng bối với tôi? Khuyên bà nên quan tâm để ý tới nhân tình của chồng bà và bệnh giang mai của con trai bà thì hơn."

Nói xong, Giang Tâm ngắt điện thoại, kéo số điện thoại này vào danh sách đen.

Các anh chị em của bố cô từ ngày này tới người kia đều rất khiến người ta chán ghét.

Giang Tâm sẽ ăn cốc sundae để át cơn tức này, vừa quay người lại thì đã đối mặt với tầm mắt của Trình Văn Đông.

Trình Văn Đông cũng hối hận, hôm nay anh không đi làm, đang ngồi nói chuyện với mấy người bạn trong một quán đối diện với cửa hàng KFC.

Liếc mắt một cái là anh đã nhìn thấy Giang Tâm, sau đó anh chạy qua ngã tư để qua đây, nên mới gặp phải tình cảnh này. Chỉ hận không thể đi đầu thai luôn cho rồi.

Giang Tâm nháy mắt mấy cái, cũng không muốn hỏi câu "Anh nghe thấy rồi à", bởi câu này sẽ khiến cho cả hai càng thêm xấu hổ.

Cô nói sang chuyện khác: "Anh có ăn kem sundae không?"

Trình Văn Đông vội vàng trả lời: "Có ăn, để tôi mời cô nhé, coi như chúc mừng cô đã thi đỗ."

Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ ăn kem sundae.

Giang Tâm trộn đều chocolate với kem, hỏi: "Hôm nay anh không bận gì à?"

Trình Văn Đông ăn một miếng, đúng là ngấy muốn chớt, cố gắng nuốt vào, nói: "Bây giờ chính là mùa ế ẩm, phải thêm một thời gian nữa mới đỡ hơn."

Năm trước hiều người mua nhà, năm sau nhiều người thuê nhà. Anh lại là người có mạng lưới quan hệ rộng, đầu óc cũng hoạt bát, lúc nào cũng giữ vững phong độ.

Giang Tâm rất ngưỡng mộ anh, muốn thành thạo ở bất kỳ lĩnh vực nào đều không hề dễ dàng.

Hai người không nói chuyện trong chốc lát.

Trình Vưn Đông lại gợi thêm chủ đề: "Vậy sau khi lấy bằng lái cô sẽ mua xe à?"

Bài thi tiếp theo của cô cũng chỉ là lý thuyết, cô sẽ sớm lấy được bằng lái.

Gần đây Giang Tâm cũng đang xem xe, nói đùa với anh: "Sao nào, anh lại định giới thiệu cho tôi à?"

Trình Văn Đông ngậm thìa, học đòi nhướng mày như tên lưu manh: "Đương nhiên."

Giang Tâm dở khóc dở cười: "Xem ra tôi phải mời anh thêm bữa nữa rồi."

Thật ra thì Trình Văn Đông cũng không muốn cô mời ăn cơm lắm, kiểu thanh toán sau khi hai bên đã thỏa thuận xong này khiến anh cảm thấy bản thân không có chút tiến bộ.

Nhưng lại không biết nên làm thế nào, đầu óc xoay chuyển chút: "Đừng mời cơm, tôi muốn nhờ cô giúp một việc."

Giang Tâm nói "ừm" bằng giọng mũi.

Trình Văn Đông giải thích: "Hôm trước tôi thấy cô trang trí nhà cửa rất đẹp, nên cũng muốn sửa chỗ ở của mình, không biết là có thể nhờ cô đưa ra vài lời khuyên được không?"

Gu thẩm mỹ được công nhận như vậy, Giang Tâm rất vui vẻ.

Cô hào phóng mở album ảnh của mình ra: "Anh thích cái nào?"

Sang trọng, nhẹ nhàng, tối giản, phong cách hiện đại.

Giang Tâm phân loại chúng theo các phong cách khác nhau, Trình Văn Đông nhìn hoa cả mắt, chẳng qua anh chỉ lấy bừa cái cớ nào đó thôi, nhưng mà giờ đây anh cảm thấy thật sự cần phải sửa lại.

Lỡ may sau này Giang Tâm tới nhà của anh, nếu thấy phong cách hiện tại thì cô ấy sẽ khó chịu biết bao.

Những hình ảnh này thật sự rất khiến người ta đau đầu.

Đàn ông mà, luôn đau đầu với mấy kiểu lựa chọn như này, Trình Văn Đông nhìn lướt qua mấy tấm ảnh, cảm thấy chúng cũng không khác nhau lắm, đề nghị với cô: "Hay là cô chọn giúp tôi một kiểu đi?"

Giang Tâm hỏi trước: "Vậy chỗ của anh rộng bao nhiêu?"

Bởi cô đang ở căn hộ chung cư, nên tối giản là tốt nhất nếu không sẽ nhìn rất chật chội.

Nếu tương lai cô có một căn nhà lớn, thì cô sẽ trang trí lộng lẫy và rườm rà hơn.

Nhưng chưa chắc đàn ông đã thích như vậy.

Trình Văn Đông chính là kiểu người lần đầu tiên gặp mặt đã nghĩ xong tên con của hai người rồi, nghe nói cô thích phong cách này, lập tức gật đầu: "Không tệ, chính là cái này, rất đẹp."

Trong sự chân thành lại lộ ra chút dối trá.

Giang Tâm cười "xùy" một tiếng, liếc anh: "Đi thôi, dù sao sắp tới tôi cũng không bận lắm, để khi đó tôi sẽ để mắt tới họ giúp anh."

Bên thi công là người Trình Văn Đông quen, làm việc rất chăm chỉ, vì vậy không có lí do gì dể Trình Văn Đông bận tâm thêm.

Giang Tâm lại để ý tới gu thẩm mỹ của đám thẳng nam bọn họ.

Căn nhà của cô đang bắt đầu lát gạch, ban công được lát bằng gạch hoa nhỏ màu xanh nhạt, bốn góc đặt cạnh nhau sẽ tạo thành một bông hoa nhỏ, không biết thợ lát gạch nghĩ sao, mà anh ấy lại lát thành một hình khác hẳn, chỉ vì người ta nghĩ rằng trông như vậy sẽ đẹp hơn.

Suýt chút nữa Giang Tâm sốc xỉu tại chỗ.

Hôm qua cô vẫn còn canh chừng bọn họ làm việc.

Bản thân gặp phải chuyện như vậy, đêm đó Giang Tâm lên mạng tìm kiếm những trường hợp giống như cô để tự an ủi mình.

Nghe cô nói như vậy, Trình Văn Đông lại do dự: "Vậy có phiền cô quá không?"

Giang Tâm: "Không, tôi cảm thấy khá thú vị mà."

Dáng vẻ của cô cũng không giống giả vờ lắm, Trình Văn Đông yên lòng, song lại nhanh chóng bị một câu nói khác làm hoảng hồn.

"Nếu không thì tôi sẽ tới nhà anh xem, để dễ xác định hơn có được không?"

Đầu óc Trình Văn Đông lại xoay chuyển, cuối cùng chấp nhận rằng nhà mình ngay cả chỗ thích hợp để tiếp đãi khách cũng không có, hơi khó nói thành lời: "Để ngày mai đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.