Drama nuôi tôi lớn, loài người dạy tôi khôn

Chương 4: Con cháu máu...




Đêm

Mình vừa chạy từ nhà hàng xóm của bà nội mình về.

Hàng xóm của bà nội mình có bà Tuần, bà ấy năm nay gần 80, bà điếc, mắt mờ, tay từng bị thương nên gần như mọi hoạt động đều chậm chạm. May sao bà cũng có ít lương hưu nên xem như là tạm sống qua ngày.

Bà Tuần không chồng, hơn 30 tuổi được người ta khuyên có mụn con để cuối đời nhờ vả nên sau này bà sinh ra anh Giang. Một mình bà nuôi được anh cũng chật vật vì bà b/ệnh t/ật nhiều, bà ốm yếu lại không họ hàng thân thích. May sao hàng xóm giúp đỡ nên dựng giúp hai mẹ con căn nhà.

Bà Tuần nuôi anh Giang đến năm lớp 12 thì đứt, anh phải bỏ học ngang vì bà b/ệnh nhiều không đủ khả năng cho anh lên Đại học dẫu cho anh học rất giỏi. May mắn sao có người hàng xóm mang anh lên Hà Nội dạy cho anh cái nghề nội thất thành ra sau này anh có công việc ổn định, lấy được vợ và sinh ra hai cô công chúa xinh lắm.

Có lẽ câu chuyện dừng ở đây thì sẽ là kết cục tốt đẹp cho bà Tuần, cho anh Giang. Nhưng đôi khi cuộc đời thì luôn có góc khuất để những người ngoài cuộc như mình chứng kiến cũng cảm thấy chạnh lòng.

Gần đây mình hay về thăm bà nội, nhà bà mình ngay đối diện nhà bà Tuần nên thi thoảng mình sẽ nghe tiếng anh Giang quát tháo vì bà Tuần già cả, lú lẫn nên đi vệ sinh quên xả nước, đi nhầm dép của cháu, hay đôi khi chỉ là bà đi chơi không kịp về ăn cơm. Mà giá như anh chỉ to tiếng thôi mình cũng không để ý, nhưng đây anh ch/ửi bà ngoa vl:

- Đ*t mje có biết đi vệ sinh không? Không thì nhịn mje đi bực cả mình

- Nói cái loonf gì? Nói to lên, nói bé thế cho ai nghe

Lúc này mình shock lắm, mình quay sang hỏi bà nội thì bà mình lắc đầu ngán ngẩm:

- Thằng matday ấy nó đang ch/ửi mjẹ nó đấy, t nghe mãi cũng chán. Có lần sang khuyên thì nó đóng cổng lại không cho t vào

Mà giá như mình anh matday thôi thì đã đáng thương cho bà lắm rồi, đằng này cả con dâu và hai đứa cháu đều đ xem bà Tuần ra gì. Chúng nó khinh bà già yếu không thèm quan tâm, con dâu thì không cho bà lên nhà lớn chơi, còn c/ấm cả cháu chơi với bà nên dần dà bà Tuần mua cái đài rồi cứ nằm nghe lủi thủi trong căn phòng nhỏ hết ngày này qua ngày khác. Có đôi khi bà bị lãng quên trong chính căn nhà của mình.

Mình vẫn nhớ hôm 2/9 mình về nấu ăn cho bà nội thì vừa đến cổng nhìn sang nhà anh Giang thấy cả nhà anh đang quây quần ăn uống linh đình cười đùa với nhau, thì nhìn xuống gian nhà nhỏ thấy bóng dáng bà Tuần ngồi một góc ăn riêng vì lâu lắm rồi đứa-con-trai-duy-nhất của bà không cho bà ngồi ăn chung vì bà ăn lâu quá, ăn hơn một tiếng mới xong nên chúng nó không đợi được!

Hôm nay mình đưa bà nội từ viện về, mình ngủ đến chiều còn tối thay ca cho cô giúp việc chăm bà thì ngó ra thấy bóng dáng bà Tuần cứ đi khắp con ngõ tìm kiếm cái gì, trời thì tối rồi mắt của bà làm sao mà thấy đường được nên mình mới hỏi:

- Bà không về ăn cơm đi à?

- Bà đang tìm cái chìa khoá, nãy rõ ràng cầm ở tay mà rơi đâu rồi

- Sao bà không nhờ con cháu tìm cho

- Thôi chúng nó bận ăn cơm rồi

Mình nghe vậy bèn chạy vào nhà tìm cái đèn pin soi cho bà thì ra thấy bóng dáng anh Giang đứng cổng ch/ửi, đến đây các bạn tự đoán xem anh ấy nói gì đi nhé chứ mình trích ra sợ vi phạm vì matday quá

1f603.png

Mình nghe xong bực vl dù mình chỉ là người ngoài. Mình dẫn bà vào nhà để bà ăn cơm cùng bà nội mình, ít ra có bà ngồi ăn cùng cho bà nội mình vui.

Sau đó mình chạy xe đi nhờ thợ khoá đến để mở khoá rồi đ/ánk chìa khoá mới cho bà chứ trời tối thế này mình cũng chả tìm nổi.

Xong xuôi mình đưa chìa khoá vào tay bà rồi nói:

- Sau này bà sang ăn cơm cùng bà nội của cháu nhé

- Nhưng bà đ/iếc sợ bà nội của cháu không thích

Nghe vậy bà nội mình nói vọng ra:

- Tôi thích… cũng thích mà… cứ sang đây đi

Xong xuôi mình dẫn bà Tuần về đến cổng thì thấy chìa khoá cũ của bà rơi ngay ở khe cửa 1f972.png

ngay cái chỗ con trai bà đứng mà anh đ thể nào ngó xuống tìm cho mẹ mà chỉ toàn hất mặt lên nói những câu matday với chính người sinh ra và nuôi lớn mình.

Nên mình thấy có đôi khi có con cũng như đ/ánh cược, vì nếu có con để có thể nhờ vả thì có lẽ bà Tuần thua ván cược này rồi… bởi bà Tuần trông chờ tất cả vào cậu con trai này vậy mà đến cuối đời bà cũng chỉ tự lo thân, con trai thì matday, con dâu kh/inh thường còn các cháu thì không quan tâm. Có con như thế để làm gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.