Drama nuôi tôi lớn, loài người dạy tôi khôn

Chương 3: Người mẹ vĩ đại :v




Mình đang bị rối loạn tiền đìnk, nôm na b/ệnh này do stress và suy nghĩ nhiều mà ra, triệu chứng của p/ệnh là tự dưng mình thấy bầu trời như đ.ổ s.ập trước mắt xong mình nằm vật ra phòng khách. Thế là tiền đìnk.

Mỗi ngày bác sĩ sẽ đến tiêm cho mình trong khoảng 5-10 ngày. Mỗi lần tiêm xong thì mình dậy đi ăn uống được, còn không cứ nằm im như thế cả ngày thôi.

Đúng 7 tối bác sĩ sang tiêm cho mình. Mình mệt không nói chuyện được nên mẹ thay mình nói chuyện với bác sĩ:

- Hỏng hỏng, con này hỏng, cứ điện thoại như thế là hỏng.

- Em nhà có tiền sử huyết áp thấp không chị?

- Không

- Mỗi ngày em sẽ qua tiêm cho em nhà một lần ạ.

- Thế cậu tiêm luôn cho tôi đi.

- Chị cũng bị ạ?

- Không, tôi thử sức mình

????

- Em nhà mình ven hơi khó lấy chị nhỉ?

- Ừ nó khó cả lấy chồng nữa cậu ạ.

1f603.png

???

Đùa, mình mệt như thế nhưng mình vẫn nhìn thấy rõ hình ảnh anh bác sĩ nhịn cười đến đỏ cả mặt 1f921.png

- Mà cậu sinh năm bao nhiêu? Trẻ thế đã làm bác sĩ rồi

- Dạ cháu đầu 9x ạ

- À uh, thế cậu có gia đình chưa?

- Cháu chưa

- Bạn gái thì sao?

- Chưa luôn ạ

- Gia đình bố mẹ cậu làm gì?

- Cả nhà cháu làm ngành y ạ

- Đây rồi đây rồi

Khoảnh khắc hai chữ “đây rồi” của mẹ tôi vang lên, tôi chỉ biết nhắm chặt mắt lại buông xuôi tất cả. Tôi biết rằng mình lại ôn lằn rồi.

Và rồi tiếng mẹ tôi cất lên, giọng điệu đầy tự hào:

- Em nhà này chăm ngoan lắm, chưa có mối tình đầu luôn cậu ạ. Chưa từng yêu đương kết hôn với ai. Ngày xưa hồi đi học em nó học giỏi lắm, nghe lời thầy cô, đi học đúng giờ lại được giấy khen liên tục. Gia đình có mỗi em thôi, cậu xem….

Tôi - một người phụ nữ mà chỉ vài năm nữa nhảy sang tuổi 30. Bằng tuổi tôi bạn bè đã có con cái, có khi con cái chúng nó còn lên cấp 1 rồi. Ấy vậy mà mẹ tôi vẫn miêu tả tôi bằng các tính từ “chăm ngoan”, “học giỏi”, “nghe lời thầy cô”, “đi học đúng giờ”,… 1f600.png

?? Đúng là con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi hết đời con mẹ vẫn bé tí teo 1f972.png

Sau khi miêu tả về con gái xong ánh mắt của mẹ và anh bác sĩ hướng về tôi. Tôi chỉ biết nằm im đấy mong mọi thứ qua đi thật nhanh. Còn ảnh lúc này thì cười đến mức đo huyết áp còn run tay. Mà mẹ tôi tưởng anh hạnh phúc, mẹ còn nói đệm vào một câu:

- Thôi cậu tiêm nốt cho nó đi. Nếu mà nên duyên thì sau này cậu tha hồ đến đây cười.

Tưởng xong rồi, mẹ vẫn chưa buông tha:

- Cậu xem tôi dạo này có vấn đề gì không, trước tôi nằm nửa tiếng là ngủ rồi ấy vậy mà dạo này giấc ngủ nó không được như trước, chắc già rồi.

- Bây giờ bác khó ngủ hơn ạ?

- Không, bây giờ tôi nằm xuống là ngủ được luôn.

Mẹ ơi, xin đấyyy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.