Drama nuôi tôi lớn, loài người dạy tôi khôn

Chương 26: Tâm hồn hướng ngoại




Hôm bữa mìn đưa bà nội mình lên khám bệnh rồi sẵn tiện chơi vài hôm luôn.

Nhưng khổ nỗi ngay hôm đầu đi khám người ta báo bà phải nhập viện phẫu thuật ngay nên chả kịp chơi bời gì.

Trộm vía cuộc phẫu thuật cũng thành công, bà mình bị đ/au mất 2 hôm đầu không nói chuyện được nhưng đến hôm thứ 3 thì bà hót khoẻ.

Chao ôi bà mình kể chuyện cuốn đến lạ kì, cuốn đến mức tối đến có 4 chị y tá trực ở bệnh viện xếp ghế sang bên phòng nghe bà kể chuyện.

Chao ôi những câu chuyện của bà mình nó gay cấn sôi động và đầy drama của thời địa chủ vàng son. Về cô công chúa cành vàng lá ngọc tiêu tiền như rác, về những ngày tháng sống trong nhung lụa và sự khốc liệt của thời chiến mà may mắn ông nội mình cũng tham gia chiến tranh kể lại thì hôm nay bà mình mang ra kể vl kể.

Bà cuốn hút đến mức mà một bà nằm ngay giường bên nghe thích quá cũng phải nhờ con dâu đỡ dậy lắp hộ cái máy trợ thính để nghe tiếp.

Sau đó bà bộc bạch về những năm tháng bà sống cô độc trong căn nhà rộng lớn. Ở nơi đấy suốt nhiều năm bà không con cháu, không bạn bè, giúp việc thì đổi liên tục. Bà mình cô độc đến mức tối đến chỉ ngồi ở hiên nhà nghe đài, nghe hết chương trình này đến chương trình khác có khi ngủ quên lúc nào không hay. Những lúc như thế bà thấy hối hận vì trót cay nghiệt với con cháu và giờ đây bà luôn muốn chuộc lỗi với chúng nó.

Lúc này một chị ý tá mới thắc mắc:

- Thế xung quanh nhà bà không có ai bằng tuổi qua chơi với bà ạ?

- À có chứ cháu. Ngày xưa có bà Đường hay sang nhà bà bện tóc, bà Ý thì sang nhai chầu, có cả bà Thầu sang buôn chuyện nữa vui lắm. Mấy năm trước các bà cứ sang chơi rồi ngủ lại ở nhà bà suốt

- Ơ thế thì giờ bà xuất viện rồi rủ mấy bà ấy sang chơi cho đỡ buồn

- À uh, bà cũng muốn lắm nhưng bạn bè của bà chớt hết rồi cháu ạ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.