Drama nuôi tôi lớn, loài người dạy tôi khôn

Chương 18: Chưa bao giờ là muộn




Có khoảng thời gian kinh tế nhà mình lao dốc không phanh. Thời ấy nhà mình có khu trọ cho thuê bố mẹ cũng phải b/án đi, còn sổ đỏ cũng phải mang đi cầm cố vay t/iền nhưng chưa bao giờ mình biết.

Bố mẹ mình nuôi dạy con cái theo kiểu không nhắc về t/iền bạc và không mang khó khăn của người lớn ra trút lên đầu con trẻ.

Tuy đứng trước nguy cơ phải b/án nhà đi ở trọ là vậy nhưng mình vẫn được lo cho một cuộc sống đủ đầy, mình còn có cả gia sư dạy riêng 1:1 ở nhà chỉ vì mình kêu là kiến thức trên lớp không theo kịp. Chời ơi mình còn được bố mình chiều đến sinh hư, mỗi tuần đều đặn sẽ được đi công viên, hoặc nhà sách hoặc đi siêu thị m:ua linh tinh cơ.

Nhưng mình trẻ con vô tri lắm, mình không nhận thức được khó khăn của gia đình, chưa thấu hiểu được sự vất vả của bố mẹ nên luôn cảm giác bố mẹ sẽ chiều mình tất cả mọi thứ.

Mình nhớ mùa đông mọi năm sẽ được mẹ dẫn đi chợ sắm một loạt quần áo mới, gần tết lại được sắm một loạt nữa để thay đổi. Ấy vậy mà mùa đông năm đó chỉ được mẹ đưa cho đúng-một-cái-áo-mới khiến mình dỗi hờn lắm. Mình quay sang đòi thêm thì cả bố lẫn mẹ đều im lặng.

Thế là mình chạy lên phòng lôi đôi găng tay cũ ra cắt rách lởm chởm để được mẹ mua một đôi mới. Mẹ mình lúc này bất lực lắm, nhưng thay vì trách mắng mình như mọi khi mẹ thu lại đôi găng tay rách kia và ngay ngày hôm sau mình có một đôi găng tay mới.

Và rồi có lẽ mình sẽ không bao giờ quên được hình ảnh mẹ mình đi chở hàng và đeo đôi găng tay rách kia của mình, những chỗ bị mình cắt rách khiến tay mẹ bị b/ỏng lạnh mà sưng tấy lên.

Nhà mình làm về nội thất nên hàng hoá nặng lắm, mẹ và đôi găng tay rách kia cứ vậy mà rong ruổi khắp Hà Nội đi chào hàng tìm kiếm khách hàng mới. Giây phút ấy mình cảm giác mình lớn lên chỉ sau một đêm và tự ý thức được gia đình đang xảy ra chuyện gì, rồi thấy áy náy suốt nhiều năm không thôi.

Từ đó mình không bao giờ dám đòi hỏi nữa, ngay cả khi kinh tế tốt hơn mình cũng không quên được hình ảnh đôi tay mẹ đỏ tấy lên giữa cái lạnh của Hà Nội.

Sau này lớn rồi, mỗi năm đến mùa đông mình sẽ trở về nhà và mang cho mẹ một đôi găng tay mới cùng vài đôi tất. Mình sẽ đặt ở phòng mẹ và không nói gì cả, mẹ cũng tự hiểu và dùng mọi thứ mình m/ua cho. Mỗi lần như thế mình sẽ lại nhìn vào tay mẹ và đăm chiêu, hai mẹ con không ai nói ra nhưng cũng tự hiểu được là chưa ai quên đi chuyện năm xưa.

Cho đến một ngày mẹ nói với mình rằng:

- Con đừng áy náy nữa, chuyện cũ rồi mình để nó qua đi. Bố mẹ vất vả cũng để sau này con có cuộc sống tốt hơn thôi. Cuộc đời mỗi người luôn sẽ có lúc thăng múc trầm, con đừng hiểu chuyện quá làm gì, mẹ không trách gì đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.