Drama nuôi tôi lớn, loài người dạy tôi khôn

Chương 15: Đồng nghiệp nơi công sở




“Ôi sao em ngây thơ thế hả em, ai lại xem đồng nghiệp là bạn mà đối xử thật lòng bao giờ. Phàm những người có cùng lợi ích với nhau thì nay là bạn thôi chứ ngày mai vì để đi lên người ta sẵn sàng lật mặt với em ngay. Tuỳ người mà đối đãi thôi em, người với người, muốn không thất vọng thì đừng trông đợi nhiều”.

Đây là câu mà vài năm trước bà chị nói với mình sau khi mình chạy đến ôm chị khóc vl khóc vì bị đồng nghiệp chơi x/ấu. Kiểu hồi ấy mình còn ngây thơ giúp đồng nghiệp làm dự án, thức đêm thức hôm để đi tỉnh công tác với người ta chỉ để nhận được câu “cảm ơn” ấy vậy mà khi dự án có vấn đề thì mình bị đẩy ra chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Xong mình còn từng bị đồng nghiệp nói x/ấu với khách hàng nên khi hợp đồng sắp đến tay rồi thì tuột mất. Trong khi trước đó mình với đồng nghiệp kia thân lắm, hàng tuần còn về nhà nhau ăn cơm :smile:)

Và mỗi lần như vậy mình chỉ biết chạy đến một nơi nào đấy khóc òa lên vì thấy lòng người bạc bẽo.

Sau này mình nhận ra mình chỉ nên giữ mọi thứ mức xã giao với mọi người ở chỗ làm, không tham gia vào những buổi tụ tập nói x/ấu người khác, không chia sẻ cuộc sống riêng tư quá nhiều, không vì nói chuyện vui quá mà bộc bạch hết bản thân thì tự dưng cuộc sống nơi công sở của mình dễ thở hơi rất nhiều.

Mình không mưu cầu ai phải tốt với mình, mình cũng không quá nhiệt tình với ai cả. Chỉ lo làm xong việc của bản thân thôi. Vì sau này mình thấy rằng mình không thể giúp đỡ được tất cả mọi người đâu, chuyện của họ cứ để họ tự giải quyết. Vì nhiều khi xen vào không được gì còn bị nói là lo chuyện bao đồng cơ.

Mình nhận ra khi mình khó khăn không ai giúp mình đâu, nên chỉ tử tế trong mức cho phép thôi. Sau này mình cố gắng tập nói “không” với những sự nhờ vả vô tội vạ, nhờ làm giúp việc để ăn sinh nhật bạn, để về ăn cưới họ hàng hay đơn giản là stress quá muốn về sớm - cứ không hết là xong.

Tất nhiên mình vẫn gặp được những người đồng nghiệp tốt, người ta tốt với mình thì mình tốt lại. Nhưng mình luôn có nguyên tắc chỉ cho họ biết khoảng 30% về bản thân thôi vì nhiều khi nói dài lại thành nói dại.

Mình biết vẫn có nhiều tình bạn đẹp nơi công sở, nhưng có lẽ mình không may mắn như thế. Nơi mình làm việc cạnh tranh đấu đa’ nhiều, ai khôn thì sống ai dại thì bị đào th/ải thành ra động lực đi làm của mình là để có t/iền, để có cuộc sống tốt hơn, để lo cho gia đình và tương lai chứ không nhằm mục đích đi làm để kết giao thêm bạn mới. Sau này có t/iền rồi tự khắc vui, chơi một mình vẫn cứ là vui vl. Mà nhiều khi có tiền rồi muốn bạn bè ở đâu mà chả được, nhờ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.