Đốt Xương Cuối Cùng (Tối Hậu Nhất Căn Cốt Đầu

Chương 110: Tương thủ (05)




Chương 110: Tương thủ (05)

"Hi Lương, chúng ta có cần gọi điện báo bình an cho Mã Thanh Lam và Cố Ngôn Sương không? Hai người họ rất lo lắng cho cậu đó."

Lúc này, trong ngực Giản Mạc đang ôm Mộc Hi Lương, dù sao thì chuyện trừng phạt cũng không thực hiện ngay bây giờ, cái gì cũng cần chút thời gian chuẩn bị, cho nên bây giờ vẫn cứ để cô hưởng thụ cảm giác ôm ôn hương nhuyễn ngọc đi.

Chẳng qua nhắc đến Mã Thanh Lam và Cố Ngôn Sương, Giản Mạc còn nhớ dáng vẻ vội vã khi đó của Mã Thanh Lam, nói muốn đi sắc dụ Cố Ngôn Sương, không biết lúc này hai người họ đã giảng hòa chưa nữa? Lẽ nào Mã Thanh Lam thật sự đi sắc dụ sao? Nếu như quả thực như vậy thì Giản Mạc có thể đoán được thảm trạng của Mã Thanh Lam.

Còn nữa, chuyện hai người họ cãi nhau có nên nói với Mộc Hi Lương không nhỉ? Nguyên nhân khiến họ cãi nhau là Mộc Hi Lương, chắc hẳn lấy sự thông minh của nàng thì sẽ biết ngay là vì tình cảm Mã Thanh Lam dành cho nàng, cũng nhất định sẽ biết tâm tư của Cố Ngôn Sương.

"Có chuyện muốn nói?" Nằm ở trong lòng Giản Mạc nhưng cũng có thể cảm nhận được ngôn ngữ tay chân của cô. Thân thể Giản Mạc có chút đờ đẫn, chỉ có khi Giản Mạc suy nghĩ chuyện gì đó thì mới như vậy, cho nên Mộc Hi Lương liền đoán được.

"Ừm."

"Chuyện gì vậy?"

"À.... Chuyện này.... Hôm cậu mất tích mình có gọi điện cho Mã Thanh Lam, sau đó vì chuyện của cậu mà cô ấy cãi nhau với Cố Ngôn Sương, không biết bây giờ thế nào rồi."

"À~" Một tiếng đáp lời bình bình đạm đạm, không có gợn sóng.

À?! Chỉ như vậy? Phản ứng ngắn gọn này của Mộc Hi Lương không thể không khiến Giản Mạc ghé mắt nhìn, dựa theo quan hệ của Mộc Hi Lương và Mã Thanh Lam thì không phải là biểu hiện như thế này mới đúng chứ? Lại nói, quan hệ của Mộc Hi Lương và Cố Ngôn Sương cũng rất tốt, hai người bạn thân của mình cãi nhau mà nàng không định hỏi thêm gì nữa sao?

"Không có? Chỉ như vậy?" Mộc Hi Lương không lên tiếng, vậy thì Giản Mạc phải mở miệng đi hỏi.

"Ừ nha, không thì sao?" Nàng nên làm thế nào hả?

"A...."

Không có gì thì không có gì, hai người bọn họ gây gổ quả thật cũng không liên quan gì đến cô, cô và họ cũng không tính là thân quen lắm, nếu như không phải vì Mộc Hi Lương thì mấy người các cô cũng chỉ là người xa lạ mà thôi. Chẳng qua là....

Thái độ như vậy của Mộc Hi Lương rất đáng nghi, bạn tốt cãi nhau mà lại không đi quan tâm, nghe thấy rồi cũng không đi hỏi thăm?

"Hi Lương, thành thật mà nói, trong lòng cậu đang có chủ ý quỷ quái gì vậy?" Giản Mạc có một loại trực giác, nhất định Mộc Hi Lương đã biết gì đó.

"Mình có thể có chủ ý gì a, thật là..... Tiểu Mạc đây là không tín nhiệm mình sao?"

"Chuyện này không liên quan đến tín nhiệm hay không tín nhiệm." Cảm giác Mộc Hi Lương nhất định không khoanh tay đứng nhìn mà sẽ có hành động gì đó.

"Được rồi, coi như trực giác của cậu rất chuẩn đi, thật ra thì mình cũng không làm gì hết a, chỉ là chỉ dạy Cố Ngôn Sương là nếu như đầu gỗ kia còn nói lời chọc cô ấy tức giận thì không cần để ý đến cậu ấy, để cậu ấy một mình vài ngày, có lẽ sau đó sẽ có thay đổi."

Mộc Hi Lương nhìn trần nhà, chủ ý này của nàng thật tốt biết bao nha, nếu như Mã Thanh Lam người kia còn nói bậy, nàng nghĩ Cố Ngôn Sương nên đi tìm một người khác biết chăm sóc thì tốt hơn.

Cho nên... Quả nhiên.... Những câu nói cố ý kia của Cố Ngôn Sương là có sự tiếp tay của Mộc Hi Lương sao? Khụ khụ.... Bên cạnh cô toàn những người gì thế a~ quá kinh khủng. Xem ra lúc này Mã Thanh Lam và Cố Ngôn Sương nhất định đã hòa giải rồi nhỉ?

"Ngôn Sương à, thế nào rồi? Có hiệu quả không?"

Đang lúc Giản Mạc còn nghĩ có nên gọi điện hỏi thăm hay không thì không biết từ lúc nào Mộc Hi Lương đã móc điện thoại trên người cô rồi gọi ra ngoài rồi.

"Hiệu quả không tệ? Ừ ừ, vậy còn phải tiếp tục tăng cường mới được, có vài người chính là con lừa cứng đầu a, không gõ bể đầu của họ thì sẽ không thấy được trong đó chứa thứ gì."

"Haha~, đúng vậy đúng vậy.... Dạy dỗ gì đó nên cần phải tăng cường một chút, miễn sau này chúng ta lại phải bận tâm đúng không?"

"Chị sao? Cũng không tệ lắm, yên tâm đi. Cô ấy không ức hiếp chị đâu, có cho cô ấy mười lá gan thì cũng không dám...."

"Ừ ừ, vậy tốt, em cứ tiếp tục làm việc đi. Dạy dỗ vào, chỗ chị không sao, em nói với cậu ấy vài lời là được rồi."

"Giờ thì không cần đâu, cơm nước cái gì, bữa sau chúng ta lại liên lạc, bây giờ chuyện của em cũng quan trọng, ừ ừ, đi nhanh đi. Được, bái bai~"

Lúc Mộc Hi Lương gọi điện thoại, Giản Mạc vẫn luôn ôm lấy nàng, khoảng cách của hai người rất gần, đương nhiên những lời Cố Ngôn Sương nói thì Giản Mạc đều nghe được hết.

Cái gì mà dạy dỗ, cái gì mà điều giáo.... xem ra có người đang rất thảm thương rồi. Mặc niệm a~~

Sau khi gọi điện xong thì Mộc Hi Lương nhét điện thoại vào tay Giản Mạc, rồi tựa vào người Giản Mạc cực kì hưởng thụ nhắm mắt dưỡng thần, một chút cũng không để tâm đến suy nghĩ nội tâm lúc này của cô.

Đương nhiên nội tâm Giản Mạc đang mặc niệm vì Mã Thanh Lam rồi, chẳng qua cũng chỉ thương tiếc một chút thôi, bây giờ là thời gian của riêng hai người các cô, không nên suy nghĩ đến người khác. Thấy Mộc Hi Lương đầy mặt hưởng thụ nằm trong ngực mình, trong lòng tràn ra cảm giác ngọt ngào. Thật hạnh phúc, thật ấm áp.

Hàng lông mi dài mượt của Mộc Hi Lương, chóp mũi xinh xắn phả ra từng hơi thở, khiến cho Giản Mạc không kiềm hãm được bị bầu không khí an tĩnh này hất dẫn, chậm rãi cúi thấp người. Vừa chậm rãi động đậy, vừa quan sát Mộc Hi Lương, trong lòng có cảm giác vui vẻ.

"Định làm gì đấy? Hửm?"

Đang lúc Giản Mạc vui vẻ vì sắp hôm được đôi môi đỏ mềm thơm tho của Mộc Hi Lương thì người kia đột nhiên mở mắt.

"Mình muốn hôn cậu."

Lời này tương đối thành thực, trong lòng Giản Mạc nghĩ thế nào thì liền làm ngay thế ấy, chỉ là ánh mắt của Mộc Hi Lương vẫn cứ mở to nhìn chằm chằm cô.

"Hả? Nhưng mà.... Cậu nói cậu sẽ nhịn một tháng, vậy thì không được động vào mình, cho nên có phải cũng không được hôn mình không nhỉ?" Mộc Hi Lương ngồi dậy, chóp mũi cạ cạ lên cằm Giản Mạc, vươn một bàn tay vuốt một đường từ chân mày đến cánh môi đỏ mọng của cô, phác họa đôi môi ấy, cười cực kì quyến rũ.

"Ầy...." Theo động tác của Mộc Hi Lương, Giản Mạc bị kích thích đến trong lòng ngứa ngáy khó chịu, muốn hôn Mộc Hi Lương, thế nhưng ý tưởng này lại bị Mộc Hi Lương diệt từ trong trứng nước.

Cái này.... Tình đến lúc nồng, muốn hôn môi nhưng lại bị trói buộc, cảm giác này rất khó chịu, nhưng mà khổ nỗi dù có khó chịu thì cũng không được biểu hiện ra, nếu không, không biết lát nữa Mộc Hi Lương sẽ trừng phạt cô thế nào nữa?

"Bày tỏ một chút thì liền có thể xóa tội? Tiểu Mạc làm thanh tra cấp cao thì không nên chơi xấu nha."

"Mình...."

"Cậu cái gì, mình biết suy nghĩ trong lòng cậu, nếu cậu quả thực không đồng ý với trừng phạt trước đó thì cậu có thể đổi cái khác, mình không miễn cưỡng."

Còn chưa chờ Giản Mạc lên tiếng thì Mộc Hi Lương nhanh chóng ngắt lời, lời nói vừa uất ức lại vừa suy nghĩ cho Giản Mạc.

Trời ơi, điên mất thôi, không phải chỉ là muốn hôn một cái thôi sao, tại sao lại diễn thành mức này rồi?

"Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.... Mình không hôn.... không hôn...." Giản Mạc lập tức tiếp lời, rất sợ chậm một bước thì sẽ bị hiểu lầm.

"À ~, hóa ra ngay cả hôn cũng không muốn luôn à." Trong nháy mắt, hai mắt rưng rưng, tựa như chỉ cần Giản Mạc nói thêm một câu nữa thì tuyến lệ sẽ ào ào đổ vỡ.

Trăm miệng cũng không thể bào chữa, Giản Mạc xấu hổ, sợ nhất là tiểu nhân và phụ nữ, đã vậy còn là một người phụ nữ phúc hắc nữa chứ.

"Cái đó.... Bác gái bên kia...." Hay là nói sang chuyện khác đi.

"Mẹ mình thế nào?"

Nàng mất tích, không mang theo điện thoại di động, Mộc Hi Lương suy nghĩ một chút thì có thể đoán được một vài chuyện, xem ra đồ ngốc nhà nàng đã tán gẫu với mẹ vợ tương lai rồi nhỉ.

"Không có gì, mình muốn nói.... Hi Lương, nếu như mình vẫn không nhớ ra, có phải cậu cũng không định nói cho mình biết hay không?" Vốn muốn nói đến chuyện của mẹ Mộc Hi Lương, nhưng sau đó suy nghĩ một chút, vẫn nên để sau đi. Dù sao bác gái cũng không phản đối hai người các cô, vậy là đủ rồi.

"Ừm hừ ~, cậu không nhớ nổi, vậy mình còn nói ra để làm gì?"

Kể với một người mất trí nhớ chuyện trước kia, không phải là chuyện kinh sợ sao? Huống chi Mộc Hi Lương còn sợ Giản Mạc ghen với quá khứ của mình.

"Mình.... Cái đó...."

"Hơn nữa, những chuyện kia là kí ức của mình, cậu không nhớ ra, mình sẽ giữ lại, không có quan hệ gì với cậu."

"Mình...."

"Cậu cái gì mà cậu, hôm nay Madam sao không còn mồm miệng lanh lợi mà trở nên ngốc mất rồi?"

Mỗi lần Giản Mạc muốn nói gì đó thì rất nhanh đã bị Mộc Hi Lương ngắt lời, lời còn chưa ra khỏi miệng thì bị chặn lại. Không chỉ như vậy mà còn bị Mộc Hi Lương oán trách, thật là khổ không thể tả....

Giản Mạc cảm thấy thật ra trí nhớ của cô có khôi phục hay không thì cũng không liên quan đến cuộc sống của cô và Mộc Hi Lương. Mộc Hi Lương người ta mới sẽ không vì chuyện lúc trước của cô mà trừng phạt hay xử lí khoan hồng. Cũng bởi vì như vậy mà Giản Mạc mới không chút lo lắng người Mộc Hi Lương thích là cô của mười năm trước.

Trí nhớ của Giản Mạc.... Thật ra thì khi cô nhớ lại những ồn ào quậy phá lúc trẻ, thật sự rất nhiều, mười năm trước, cô vẫn luôn bị Mộc Hi Lương ức hiếp, mười năm sau vẫn vậy. Tình hình không có gì thay đổi, có thay đổi cũng chỉ là thời gian và tinh lực mà thôi.

"Mình yêu cậu, Hi Lương. Cảm ơn cậu đã đợi mình lâu như vậy, cũng cảm ơn cố chấp của cậu." Lời yêu trắng trợn, Giản Mạc rất ít khi nói, nhưng bây giờ hai đoạn kí ức không ngừng dung hợp, khiến cho Giản Mạc cũng cảm tính hơn.

Không có cố chấp và chờ đợi của Mộc Hi Lương, cũng không có Mộc Hi Lương câu dẫn xưa nay, thì không biết cái đầu gỗ của cô có thể được khai thông hay không? Nhớ đến nhiều việc mà Mộc Hi Lương làm vì cô, Giản Mạc liền muốn cưng chiều nàng thật nhiều, yêu nàng, che chở cho nàng. Trong lòng cô nghĩ gì, có bao nhiêu ý tưởng, cũng muốn nói rõ ràng toàn bộ cho Mộc Hi Lương, để nàng biết, nàng hiểu, lòng của Giản Mạc cô cũng như nàng vậy.

"Mình cũng yêu cậu, đồ ngốc." Xoa xoa mái đầu của Giản Mạc, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Mộc Hi Lương cũng không muốn phá hư lời tỏ tình này.

Hưởng thụ sự vuốt ve của Mộc Hi Lương, cảm giác như vậy thật tốt.

"Nhưng mà, đồ ngốc, cậu yêu mình nhiều chừng nào?"

"Ừm... Nếu như mình dùng một tờ giấy trắng để hình dung tình yêu của mình với cậu, vậy thì có thể nói như vầy. Trên tờ giấy trắng tinh không chút tì vết, chấp bút lưu lại ba chữ Mộc Hi Lương thật lớn. Tờ giấy trắng tinh không tì vết đại biểu cho trái tim của mình, ngoại trừ cậu lưu lại dấu vết trên đó thì không còn ai khác, tất cả người khác đều là phù du. Mà cậu là trái tim của mình, là tình yêu của mình, tất cả của mình."

---------------

Đột nhiên thấy Madam sến súa thì tui lại không quen =.=


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.