Đốt Pháo Hoa Dưới Mưa

Chương 7




Tôi dè dặt lòng không biết nên mở cửa miệng bằng cách nào, bảng kiểm điểm mà thầy kêu nộp vào hôm nay tôi đã chép xong nhưng chữ kí thì không có.

Cha tôi rất chú trọng việc học hành, tôi mà mang bảng kiểm điểm đến thế nào cũng bị chửi. Tôi đứng nép mình trong một góc lắc đầu quầy quậy thì dì Vân đi đến làm tôi giật bắn người, hét lên một tiếng "A" tim đập loạn nhịp.

- C-Có chuyện gì sao dì?

Dì đưa tay lên, trên tay cầm một cây bút khẽ cười nhẹ nhàng thay cho lời nói: "Để dì kí cho"

Tôi nhìn dì ấy bằng ánh mắt thăm sâu, rõ ràng tôi chưa đưa tờ kiểm điểm mà dì đã lấy nó khỏi tay tôi và kí. Đôi khi tôi lại nghĩ dì Vân chính là người mẹ mà tôi hằng mong ước, từng mong ước rằng mẹ đẻ của tôi đối xử với tôi như vậy.

Mơ ước cũng là mơ ước mà thôi, tôi nên tỉnh mộng rồi. Dì Vân là vợ của cha tôi là dì thôi không phải mẹ của tôi.

...****************...

Sao tôi lại phải học toán trong khi tôi cực kì ghét nó?

Toán học là một cái gì đó khiến cho tôi dù có động não cách mấy thì làm cũng vẫn sai.

Tôi mệt mỏi úp mặt xuống bàn lấy quyển sách dựng đứng lên che lại mặc cô đang giảng, thà rằng ngủ 24 tiếng còn hơn học một tiết toán dài hơn cả thanh xuân của tôi.

Tôi quay đầu sang bên thằng bạn cùng bàn của tôi, cậu ta đang ngủ trông rất ngon lành. Thì ra đây là bộ dạng trong lớp học của cậu ấy, tôi biết ngay mà cậu ta thì học hành làm sao mà đàng hoàng được.

Bỗng nhiên cậu ấy quay đầu sang phía tôi, có phải là ông trời cho cậu ta nhan sắc nhưng quên cho sách hướng dẫn sử dụng rồi không?

Tôi, cậu ấy đang ở khoảng cách rất gần nhau, cùi chỏ cậu ta còn chạm vào cùi chỏ của tôi nữa. Tranh thủ lúc tên cáo già này đang ngủ tôi cũng muốn nhìn lén tên này một chút, chỉ là tò mò thôi chứ thật ra tôi không thích thằng bạn này đâu nhé!

Phải ghen tị với Lục Thiếu Kỳ, đôi lông mi của cậu ấy dài thật. Mí mắt cũng rất đẹp và đặc biệt là chiếc mũi cao thanh tú.

Tay tôi đứng giữa không trung.

Tôi cắn nhẹ vào môi, cảm giác nhận ra là bản thân mình đang ngại ngùng lạ thường. Lúc nảy tôi đã định đưa tay sờ vào mũi cậu ta một cái nhưng không ngờ là Lục Thiếu Kỳ đã chợt mở mắt nhìn tôi.

Phải làm sao đây?

Mọi thứ như ngưng đọng, chỉ chừa lại tôi và cậu ấy đang nhìn nhau không nói một lời nào.

Cậu ấy bật người đứng dậy, tay gãy gãy sau gáy ánh mắt lười biếng nhìn lên bảng. Chưa đầy một giây thì miệng đã hé mở, trả lời thành thục câu hỏi mà cô đang giảng trên bảng.

Lục Thiếu Kỳ nói:

Sai đề rồi cô ơi ~

Cậu ta chẳng qua là không biết thì có!

Cô giáo loay hoay cầm quyển sách toán nâng cao lên ngó nhìn thật kĩ rồi nhìn lại bài tập nằm ở bảng, một tiếng "khụ" phát ra vừa đưa tay nâng nhẹ gọng kính.

Coi như bạn Lục may mắn qua được ải của tôi, tôi đang thử xem các em có ai nhận ra không đó.

Tôi bật cười lấy tay che miệng, mấy câu như này tôi đã quen với mấy thầy cô giáo cả rồi tôi đoán là ai cũng phải cười cho mà xem không riêng gì tôi đâu.

Lục Thiếu Kỳ cười ma mị, co nhẹ bàn tay đặt dưới cằm.

Thì ra là vậy! Cô quả thật là biết cách lừa học trò.

Ánh mắt tà mị nhìn cô giáo đang tức giận nảy lửa, một câu hai nghĩa cậu ta đúng là biết cà khịa giáo viên mà.

Cả lớp ai cũng úp mặt vào sách che mặt lại cười, ngay cả tôi đang chán như vậy cũng có chút cảm giác sức sống mầm xanh.

...****************...

Cậu ấy ngồi xuống ghế ngã người về sau, liếc đưa mắt nhìn tôi.

Tôi đến nhà cậu sống rồi!

Tôi trợn tròn mắt!

Cái gì?

Cậu ta cao ngạo như vậy mà đến nhà tôi sống?

Tôi gãy gãy nhẹ lên má, ngước mắt lên trên.

Không phải nhà cậu rất...giàu hả?

Bỗng nhiên Lục Thiếu Kỳ tiến gần đến mặt tôi.

Đúng là tôi rất giàu...

Khoé môi duy chuyển, nghiêng đầu nhếch mép cười ma mị.

Nhưng nếu tôi không đến thì có lẽ nhà cậu sẽ đến nhà tôi ăn nhờ ở đậu. Đặc biệt là cậu đó Đường Tú Linh.

Ăn nhờ ở đậu?

Dì và cha tôi đối tốt với cậu ta như vậy mà mở miệng ra nói một câu như vậy mà nghe được.

Tôi nhắm mắt lại hít một hơi thật dài để thở ra một hơi xì khói.

Cậu nói như vậy mà nghe được, vậy sao cậu biết đến nhà tôi ở hả?

Cậu ta nhướng mày, tay đập bàn, bật dậy ngồi thẳng người.

Tôi muốn chắc? Ăn nhờ ở đậu nhà cậu là tôi muốn à? Nếu không vì dì Vân đề cập với mẹ tôi thì còn lâu tôi mới đến nhà cậu. Tôi nói cho cậu biết nhà cậu còn không bằng cái sân vườn nhà tôi, không phải tại cha cậu nói tôi mà không đến thì sẽ dọn đến nhà tôi sống, bắt tôi lao động khổ sai thì nằm mơ còn lâu tôi mới thèm đến nhà cậu ăn ở.

Cậu ta không phải đang nói mà là đang táp vào mặt tôi, nói mà không ngớt một cậu nào nữa kia mà, hung hăng hóng hách như vậy là đang chọc tức tôi cơ à?

Nhà tôi không bằng cái sân vườn nhà cậu ta thì làm sao? Dù nhà cậu ta có giàu cỡ nào cũng chỉ là ăn bám gia đình.

Tôi đập tay xuống bàn dằn mặt cậu ta, chân gác lên đùi trợn mắt nhìn tên khó ưa trước mặt tôi.

Thì làm sao? Giỏi lắm thì cậu cũng chỉ ăn bám gia đình cậu mà thôi. Nhà tôi đã có lòng tốt với cậu mà cậu quay ngược lại cắn, Lục Thiếu Kỳ cậu đúng là cái đồ vừa vô liêm sỉ vừa vô duyên vừa chảnh cún vừa hai mặt. Sau này chắc chắn cậu sẽ là diễn viên đoạt giải Oscar nhiều nhất lịch sử. Tôi nói không đúng hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.