Đốt Pháo Hoa Dưới Mưa

Chương 1




Gia đình đổ vỡ chính là sự bất hạnh của con cái.

Ngay từ đầu không phải hai người họ đều hứa hẹn sẽ bên nhau trọn đời hay sao?

Từ giây phút trao chiếc nhẫn cưới đó chẳng phải sẽ mãi bền lâu hay sao?

...---------------...

Tôi là Đường Tú Linh 16 tuổi, cha mẹ tôi đã li hôn từ một tháng trước.

Bọn họ cãi nhau chỉ vì một món ăn do mẹ tôi nấu quá mặn, sau đó những ngày sau cãi vã không thôi.

Không ai nhẫn nhịn ai cả, họ luôn giành phần thắng về cho mình.

Có lẽ, tình yêu đó sớm đã tan nát nên chẳng thể tha thứ hay là níu kéo khoan dung thêm được nữa dù là một lỗi lầm không đáng gì.

Tôi đứng cửa giữa, không thể mở miệng. Cho dù tôi có mở miệng đi chăng nữa cũng chẳng có tác dụng.

Tôi không buồn, chỉ cảm thấy nực cười thôi!

...****************...

Hiện tại tôi đang sống cùng cha của mình ở Nam Vu, cùng với thành viên mới là Tha Vân mẹ kế của tôi.

Hai cha con chúng tôi chuyển từ Hà Nghị sang Nam Vu, mua một căn nhà to để sống. Điều kiện tốt hơn cả nhà cũ, căn nhà mà gia đình đã từng hạnh phúc bên nhau.

Tha Vân rất đẹp, lại là kiểu người ôn nhu hiền hòa và thục tính. Ngày đầu gặp tôi dì ấy không tỏ ra vẻ nịnh nọt mà chỉ nói nhỏ với tôi trong lúc cha tôi bận việc.

- Con là Đường Tú Linh nhỉ? Dì là Tha Vân, nếu con không thích dì cũng không sao chỉ cần con đừng bỏ bê mọi thứ tốt trong cuộc sống.

- Dì sẽ cố gắng ra dáng một người mẹ.

Dì Tha Vân có nụ cười rất đẹp, đẹp hơn cả mẹ ruột của tôi. Tôi không lảng lơ bỏ bê đâu, tôi phải cố gắng để có ngày mai tốt hơn nữa.

Tha Vân dì ấy không có con, lại chưa từng trải qua cuộc hôn nhân nào sao lại chấp nhận cha tôi cơ chứ?

Tôi cảm thấy ánh mắt mà Tha Vân nhìn cha tôi rất lạ, trông giống như ánh mắt của một kẻ si tình vậy.

Tôi cảm thấy rất chán nản với chuyện tình yêu đôi lứa rồi, cưới nhau và có con rồi mà vẫn tan nát.

Phải chăng nó không có giá trị gì như thế?

......................

Ngày đầu tiên nhập học ở trường mới, tôi cũng hơi run một chút. Tôi sợ sẽ cô đơn một mình dù sao thì tôi cũng phải đã chia tay với mấy người bạn thân rồi.

Tôi nắm lấy hai quay cặp chậm rãi bước trên đường đi, mái tóc tôi cứ đung đưa mãi vì gió hôm nay thổi rất nhiều.

Mà, trời hôm nay nắng nhẹ bầu trời trong xanh cùng với những đám mây nhàn nhạt bồng bềnh.

Lòng tôi như dâng trào lên sự bình yên, tôi rất thích cái cảm giác được một mình thong thả dưới bầu trời lọng gió và quang cảnh thanh tịnh như này. Cứ như là đang ngắm một bức tranh mà lồng ngực lại run rắc lên hai chữ "Nhiệt huyết" vậy.

Đi trên mặt đường rộng hai bên là hai hàng cây xanh lớn che mát cả đoạn đường dài. Đôi khi lại thấy chiếc ghế màu nâu đỏ ở vỉa hè trắng xám, mọc dựng lên mấy cây cột đèn phong cách Châu Âu.

Trường cấp 3 mới của tôi nằm cuối đoạn đường này, nghe nói trường có thành tích rất tốt lại còn có một nam sinh nào đó luôn đứng nhất và đoạt nhiều giải về cho trường.

Sướng thật nhỉ? Giỏi như vậy thì chắc là con cưng của mấy thầy cô giáo và có khi lại là nam thần trong mắt các nữ sinh, cũng có thể là nguyên nhân khiến những người con trai khác ế dài dài.

Tôi không thích mấy anh chàng good boy cho lắm, lại không hề thích mấy cậu cute boy. Kiểu người tôi thích chắc hẳn là ngay cả bản thân tôi cũng chẳng biết.

Tôi nhắm tịt mắt, chân mày cau lại lấy chắn những chiếc lá đang hùa theo gió mà lướt qua. Đợt gió lúc nãy đúng là quá khủng khiếp, tiếng xào xạc phát ra luồn vào hai bên tai tôi không nhỏ. Mới lúc nãy đường còn sạch sẽ không một chút bụi lá mà giờ đây lá cây rải rác trên mặt đường.

Tôi ngẩng đầu lên, dáng vẻ của một người nam sinh nào đó mặc áo khoác cổ cao của trường tay bỏ vào túi quần đi lướt qua tôi. Bóng lưng của anh ta cao gầy, có mùi thoang thoảng của hương chang dễ chịu khi lướt qua tôi.

May mà lúc nảy gió lớn tôi kịp thời dùng tay dằn váy lại không thì có lẻ tôi sẽ đào cái lỗ nào đó mà chui vào cho đỡ nhục.

...****************...

Tôi mở cửa kéo phòng học ra, tôi biết ngay là giáo viên và bao nhiêu ánh mắt của bạn học sẽ nhìn chằm chằm vào tôi mà.

Thầy giáo nhìn vào danh sách trên tay, sau đó thì hỏi tôi.

- Đường Tú Linh đúng không trò?

Tôi gật đầu.

Thầy giáo nheo mắt nhìn tôi, lúc này tôi đã có vẻ toát mồ hôi rồi. Sao lại nhìn tôi như vậy? Còn cả cả lớp nữa, ánh mắt ai cũng như đặt mấy dấu chấm hỏi.

Tiếng nói của thầy làm tôi giật cả mình, tôi quay đầu lại thì thầy nhìn cả lớp bảo.

- Khụ...Đây là học sinh mới của lớp chúng ta, là Đường Tú Linh. Các em phải giúp đỡ cậu ấy.

Thầy chỉ chỗ ngồi cho tôi ở bàn cuối cạnh cửa sổ, bạn cùng bàn của tôi là nam hay nữ tôi cũng không biết. Vì từ lúc tôi mới bước vào lớp học bạn ấy đã úp mặt vào bàn, hình như là ngủ thì phải.

Tôi cũng không quan tâm nữa cứ lấy sách vở ra bắt đầu năm học mới, tôi phải quyết tâm thi vào đại học Hà Nghị bằng mọi giá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.