Họ nhận phòng khi đã rất khuya, hành lang khách sạn cực kỳ yên tĩnh. Quý Thính lấy thẻ mở cửa và nhét thẻ vào khe, căn phòng lập tức sáng lên, cửa sổ cực lớn được che bằng tấm rèm trắng hai lớp, trang trí bên trong cũng tương đối cao cấp. Hai người đi vào, Thư Tiêu đặt vali ở bên cạnh ghế sô pha. Đây là căn hộ một phòng khách bên trong có phòng ngủ, Quý Thính bật đèn bên trong, nhìn vào rồi lại nhìn Thư Tiêu: “Cậu ở lại đây tối nay.”
Thư Tiêu ngồi xuống sô pha, nhìn phòng ngủ chính lại nhìn Quý Thính, gật đầu: “Được.”
Sau đó, cô ấy nghĩ tới điều gì đó cầm điện thoại lên hỏi: “Phòng này giá bao nhiêu? Tớ chuyển khoản cho cậu.”
Quý Thính nhìn điện thoại, báo số tiền cho cô ấy.
Thư Tiêu nghe bấm 1068 tệ gửi cho Quý Thính, Quý Thính nhận lấy ngước mắt lên nói: “Tạm thời nên ở khách sạn, trong tay cậu còn tiền không?”
Một đêm tốn hơn ngàn tệ, nếu không có tiền ở lại thêm vài ngày cũng sẽ là gánh nặng.
Thư Tiêu gật đầu, nhìn Quý Thính với vẻ cảm kích rồi nói: “Có, cậu yên tâm.”
Quý Thính đồng ý, mặc dù lần này Thư Tiêu trở về khá chật vật nhưng trên vali và quần áo của cô ấy đều là hàng hiệu nổi tiếng, nếu không phải cô ấy muốn nhanh tránh mặt tên bạn trai cũ điên khùng đó có lẽ đã không lo lắng như vậy. Cũng có thể tìm được nơi tốt hơn so với ngôi nhà ở khu phố cổ, Quý Thính gật đầu: “Vậy thì tốt. Nếu cậu muốn đổi phòng rộng hơn, chỉ cần gọi lễ tân ở tầng dưới.”
“Được, Quý Thính, cảm ơn cậu.”
Quý Thính nói: “Không có gì.”
Cô đứng dậy định rời đi lúc này Thư Tiêu lại gọi cô một tiếng, Quý Thính ngẩng đầu nhìn thấy Thư Tiêu đang ngồi hai tay chống lên ghế sô pha, bộ quần áo cô ấy mặc vội vàng rất đơn giản còn chưa cởi áo khoác, trực tiếp ngồi xuống, đôi mắt đẹp nhìn Quý Thính nhẹ nhàng lại có chút do dự hỏi: “Đàm…”
Nói xong một chữ, cô ấy dừng lại rồi hỏi: “Mấy năm nay anh ấy có tốt không?”
Quý Thính dừng lại. Khi nghe tên Đàm, cô biết Thư Tiêu đang hỏi về Đàm Vũ Trình. Cô ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, nhìn Thư Tiêu giọng rất nhẹ nói: “Khá tốt.”
Đôi mắt Thư Tiêu lại đỏ lên, gật gật đầu. Giống như một trận mưa lớn lại xuất hiện trước mặt cô ấy nói ra lời không nên nói trong cơn mưa, Quý Thính sợ Thư Tiêu lại khóc nên cầm hộp khăn giấy bên cạnh đẩy đến, “Cậu ấy vẫn rất tốt, chính cậu cũng đã thấy, muộn rồi cậu đi ngủ sớm đi, khách sạn này rất an toàn.”
Thư Tiêu gật đầu, nước mắt không rơi hoặc đã tìm cơ hội lau đi.
Quý Thính đứng dậy rời đi, đi về phía cửa.
Thư Tiêu đứng dậy tiễn cô, Quý Thính gật đầu với cô ấy trước khi đóng cửa lại. Thư Tiêu yếu ớt đứng ở cửa, cô ấy rất thích mặc quần áo màu trắng, lúc này áo len bên trong cũng là loại sáng màu, bên dưới là chiếc váy trông giống như màu trắng của đồng phục trường.
Quý Thính kéo cửa, cạch một tiếng cửa đóng lại.
Hành lang yên tĩnh.
Quý Thính đi về phía thang máy xuống lầu, nhân viên trông xe đưa chìa khóa xe cho cô. Xe đậu cách đó không xa, Quý Thính cầm chìa khóa đi về phía chiếc xe màu đen. Cửa sổ ghế lái phụ đang mở.
Đàm Vũ Trình ngủ rất say, đôi chân dài không có chỗ tựa. Quý Thính ngồi ở ghế lái nhìn người đàn ông đang say ngủ, lúc này cổ áo anh đã mở, cà vạt không thể rơi ra được. Nghĩ đến tối nay lúc giao cà phê, anh ăn mặc cực kỳ chỉnh tề có lẽ đó là việc xã giao ngày thường của anh. Tuy nhiên trên thực tế trong chuyện riêng tư anh là người khá buông thả, vô kỷ luật và khó hiểu.
Quý Thính khởi động xe.
Chiếc ô tô màu đen hòa vào làn đường, đèn neon dưới đêm khuya nhấp nháy, con đường tràn ngập ánh đèn ô tô lập loè, đôi tay trắng nõn thon dài của Quý Thính cầm vô lăng lái đến gara ngầm khu căn hộ của anh.
Anh vẫn chưa tỉnh dậy. Quý Thính tháo dây an toàn, nghĩ tới câu hỏi của Thư Tiêu tối nay. Thư Tiêu vẫn chú ý tới người đàn ông bên cạnh này. Quý Thính dựa lưng vào ghế.
Lúc này, điện thoại rung lên cô đưa tay cầm lấy, bảng điều khiển trung tâm hơi trơn điện thoại trượt vào khe hở trên ghế phụ, tim Quý Thính đập thình thịch quay đầu lại nhìn. Anh vẫn chưa tỉnh Quý Thính thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe thấy điện thoại rung lên, lý do chính là gara ngầm quá yên tĩnh khiến tiếng rung trong xe càng rõ ràng. Không còn cách nào khác, cô không thể với đến điện thoại ở bảng điều khiển trung tâm phải đến ghế phụ để lấy, có lẽ nó đã rơi vào khe hở bên hông anh. Quý Thính xuống xe đi vòng qua. Mở cửa ghế phụ ra lập tức nhìn thấy điện thoại ở đó sáng lên, cô cúi xuống đưa tay vào lấy. Ngay khi cổ tay trắng của cô chạm vào điện thoại, Đàm Vũ Trình đã chộp lấy và kéo về phía anh, Quý Thính mất cảnh giác ngước mắt lên Đàm Vũ Trình cũng ngước mắt nhìn cô. Hô hấp hai người rất gần, khi anh kéo cô lại cánh môi họ gần như dán vào nhau.
Tim Quý Thính đập thình thịch, tay còn lại áp vào khung cửa. Đàm Vũ Trình tựa lưng vào ghế, sau khi tỉnh dậy khuôn mặt có chút lười biếng, anh nhìn chằm chằm vào lông mày và cánh môi cô, “Tôi rất tò mò tại sao em lại muốn dừng lại.”
Anh mở miệng mùi rượu thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể.
Không khí trong xe ngột ngạt. Đôi mắt Quý Thính đối diện với mắt anh, cổ tay bị anh giữ chặt, trước mắt cô là nét mặt ưu tú của anh, Quý Thính bám vào khung cửa. Hôm nay cô mặc áo trễ vai, mặc dù có khăn quàng cổ nhưng đường viền cổ áo hơi trễ xuống, tim cô đập thình thịch, luống cuống cố ý nói: “Tôi cũng tò mò tại sao anh lại đồng ý.”
Mùi hương trên cơ thể cô cũng thoảng qua. Có vẻ là nhãn hiệu cô thích dùng, chiếm lĩnh các giác quan của anh. Đàm Vũ Trình liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Em đang hỏi tại sao tôi lại đồng ý mối quan hệ này hay tại sao lại đồng ý dừng lại.”
Quý Thính nhìn vào mắt anh, đã cảm thấy bình tĩnh hơn.
“Đồng ý với tôi là dừng lại.”
Đàm Vũ Trình trầm mặc mấy giây mới nói: “Em rất kiên quyết.”
Quý Thính dừng một chút nghĩ đến con đường Phượng Hoàng đó nhìn anh ở bên kia đường, dù không nhớ được ánh mắt của mình lúc đó trông như thế nào nhưng cô rất kiên định. Những cảnh tượng thời trung học không chỉ khiến cô căng thẳng mà ngay cả lúc này nó cũng dày vò cô, Quý Thính vẫn như cũ ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nói: “Tôi thật sự rất kiên quyết.”
Quai hàm của Đàm Vũ Trình hơi căng chặt.
Lúc này điện thoại vẫn còn rung, đã rung lần thứ hai, Quý Thính cử động cổ tay quay đầu nhìn điện thoại, khi nhận ra cổ tay mình không thể cử động cô nhìn Đàm Vũ Trình.
“Anh không thể buông ra được à?”
Đàm Vũ Trình nhìn chằm chằm vào lông mày của cô, vài giây sau mới nói: “Được.”
Sau đó anh buông tay.
Quý Thính lập tức với tới lấy điện thoại, không ngờ Đàm Vũ Trình lại nhích sang một bên điện thoại trực tiếp lọt vào khe hở, lúc này muốn lấy lại càng khó khăn hơn, Quý Thính dùng đầu ngón tay thon dài với lấy. Đàm Vũ Trình dựa vào lưng ghế chậm rãi cởi cà vạt, để cô mò mẫm quanh mình, toàn thân cô gần như đặt ở trước mặt anh. Anh cởi chiếc cà vạt lỏng ra, cởi cả khuy áo. Quý Thính vẫn cúi đầu tìm điện thoại. Đàm Vũ Trình cởi cúc cổ áo xong quay đầu nhìn cô mò mẫm lấy đồ, cũng không hỏi giúp cô. Khăn quàng cổ của Quý Thính tuột ra cổ áo lỏng hơn nhiều, áo bị đẩy lên lộ ra vòng eo thon gọn, Đàm Vũ Trình cũng không nhìn nhiều, chỉ dựa vào lưng ghế cụp mắt nhìn cô loay hoay. Đôi chân dài tuỳ ý đặt xuống.
Gara yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có xe chạy qua, nhìn bên này mập mờ người qua đường đều đỏ bừng mặt, có người còn nói họ không biết xấu hổ. Vì cửa xe đang mở chỉ thấy người phụ nữ được đang cúi xuống phủ lên người đàn ông đang ngồi trên ghế lái phụ. Không thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh người đàn ông bên cửa xe, nhưng có thể nhìn thấy chiếc cằm với đường nét rõ ràng, cổ áo sơ mi không cài cúc, yết hầu khẽ động, v.v. Vẻ ngoài mơ hồ khiến người ta phải suy nghĩ nhiều và có không ít ảo tưởng.
Có thể anh đang tận hưởng nó.
Vào một ngày mùa đông đẹp trời, Quý Đình cầm điện thoại di động lên muốn đổ mồ hôi đến nơi, cô dùng đầu ngón tay móc nó rồi kéo lên. Cuối cùng chiếc điện thoại vẫn còn rung, bị anh chọc ghẹo, cô nắm chặt, khi bước ra còn thở phào nhẹ nhõ. Nhấc máy lên thấy người gọi là Khâu Đan, đang định nghe máy thì giọng nói của Đàm Vũ Trình vang lên trên đầu cô: “Lấy được rồi?”
Quý Thính ngước mắt nhìn anh, ừ một tiếng.
Đàm Vũ Trình nhìn màn hình điện thoại di động của cô, “Dì Khâu?”
Quý Thính lại ừ một tiếng. Cơn bực bội khi nãy phải giằng co với anh đã biến mất, chủ yếu là vì đã mệt khi phải với lấy điện thoại rồi, cô cầm điện thoại nhấc máy: “Mẹ, khuya vậy còn chưa ngủ à?”
“Mấy giờ rồi? Bố con và mẹ vừa về đến nhà.”
Quý Thính dựa vào xe nhìn điện thoại thấy vẫn còn sớm. Cô à lên một tiếng, tóc hơi rối búi tóc cũng rơi xuống.
Bên cạnh vang lên tiếng đóng cửa cô nhìn sang, Đàm Vũ Trình cũng bước ra tựa vào cửa xe nhìn cô gọi điện thoại. Quý Thính nhìn anh một cái rồi quay đi, Khâu Đan ở bên kia nói: “Ngày mai con về ăn trưa nhé.”
Quý Thính đáp: “Được ạ.”
Khâu Đan nghe thấy tiếng cửa xe bên kia liền hỏi: “Con đang ở ngoài hay mới về đến nhà?”
Quý Thính dừng một chút, nói: “Con vừa về nhà.”
“Được rồi, thu dọn và đi ngủ sớm nhé.”
“Vâng”
Quý Thính vốn định tắt máy nhưng mẹ lại nói thêm vài lời, bà vừa nói vừa tính toán sổ sách nên Quý Thính cũng nghe, Đàm Vũ Trình dựa vào cửa xe, vai rộng chân dài, nghiêng đầu nhìn cô trò chuyện.
Có một chiếc ô tô chạy ngang qua đây, khi nhìn thấy hai người lại nhớ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, họ nhìn chằm chằm Quý Thính mấy lần không ngờ người phụ nữ này lại xinh đẹp như vậy, đương nhiên anh chàng đẹp trai kia cũng không tệ. Soái ca mỹ nữ có vẻ rất hưởng thụ.
Lúc lâu sau.
Khâu Đan cúp điện thoại, lỗ tai Quý Thính có chút nóng lên.
Lúc này đã muộn cũng gần nửa đêm, cô xoa xoa tai, quay đầu nhìn Đàm Vũ Trình: “Tôi đi đây, lái xe của anh.”
Đàm Vũ Trình gật đầu, anh tránh ra nhường đường.
Quý Thính đi vòng qua phía trước xe, ngồi vào ghế lái thắt dây an toàn.
Đàm Vũ Trình đứng sang một bên cúi đầu nhìn cô: “Đến nơi thì gửi tin nhắn.”
Quý Thính cầm vô lăng ừ một tiếng, sau đó kéo cửa sổ lên, chiếc xe màu đen lái hướng ra ngoài. Từ khi Đàm Vũ Trình mua chiếc xe này người lái nó nhiều nhất ngoại trừ chính anh thì là Quý Thính, Trần Phi rất thích chiếc xe này thậm chí còn cầu xin nhiều lần anh vẫn không gật đầu cho lái, Trần Phi chỉ có thể nhìn Quý Thính lái nó một lúc. Cậu ta cảm thấy tình cảm của mình đã đặt nhầm chỗ, khóc lóc kể lể với Đàm Vũ Trình, nói tại sao lại đối xử với cậu ta như vậy, chị Quý Thính thì được còn cậu ta thì không.
–
Sau khi lái xe lên mặt đất, đi vào đường Phượng Hoàng, nơi có bức tường trồng đầy hoa tường vi, Quý Thính trở về căn hộ cất chìa khóa xe vào tủ, sau đó lấy bộ đồ ngủ đi tắm.
Tắm xong cô lau tóc, trời lạnh nên bật máy sưởi trong phòng ngồi trên ghế sô pha, lúc này di động vang lên bất ngờ có người gửi tin nhắn cho cô. Đó là Chung Du.
Chung Du: Quý Thính, chào buổi tối. Tôi có thể hỏi thăm một chút là Thư Tiêu hiện tại ở Lê Thành thế nào không?
Quý Thính có chút bất ngờ về tình huống này, trả lời: Cậu ấy đang ở khách sạn, không dám ở căn nhà thuê, cô ấy không nói cho cậu biết sao?
Chung Du: Lần trước trong nhóm có nói về bạn trai cũ của Thư Tiêu, cậu ấy tức giận cãi nhau với tôi một trận cũng không liên lạc nhiều với tôi sau khi đến Lê Thành, tôi lo lắng cho cậu ấy nên mới hỏi cậu. Tôi nghĩ cậu ấy có thể sẽ liên lạc với cậu.
Quý Thính: Ồ, lúc đó cậu cũng khá đột ngột, mà tại sao cậu lại nói vậy trong nhóm chat?
Chung Du không trả lời câu hỏi này, chỉ trả lời: Quý Thính, cảm ơn đã nói cho tôi biết tình hình.
Quý Thính: Chỉ là tôi trùng hợp biết được thôi.
Chung Du: Dù sao thì cũng cảm ơn cậu.
Quý Thính không trả lời cô ấy.
_
Trưa ngày hôm sau.
Quý Thính lái xe về nhà, Khâu Đan bảo cô đi thẳng đến siêu thị. Quý Thính đỗ xe, kéo khoá áo khoác và bước vào siêu thị, vừa vào cô đã nhìn thấy Khâu Đan đang đứng cạnh máy tính tiền thông minh. Trước mặt cô còn có một người khác, dì ấy ăn mặc thanh tao, bên cạnh dì đó là một người đàn ông mặc bộ vest màu xám đậm. Người đàn ông đó có mái tóc được vuốt ra sau, đôi mắt hai mí, trên miệng nở nụ cười.
Bước chân của Quý Thính khựng lại. Nhớ lại vài ngày trước cô đã thêm Wechat của con trai chủ nhà. Tên WeChat của đối phương là tên tiếng Anh: Leo
Ngoại trừ thêm bạn bè, họ chưa từng trò chuyện. Chủ yếu là vì dạo này có quá nhiều chuyện.
Khâu Đan vừa nhìn thấy cô lập tức vẫy tay: “Ở đây.”
Quý Thính mỉm cười bước ra rồi đi tới đó. Hôm nay cô ăn mặc giản dị, áo len mỏng, áo khoác và quần jean, khi cô đến gần Khâu Đan nắm tay cô kéo lại, bà nói: “Đây là dì chủ nhà mà con đã từng gặp trước đây. Đây là con trai của dì ấy, Phương Vũ.”
Quý Thính chào bà chủ nhà: “Chào dì.”
Lại nhìn người đàn ông này, Quý Thính gật đầu: “Xin chào anh.”
Phương Vũ nhìn về phía Quý Thính xinh đẹp, trên mặt vẫn là nụ cười: “Xin chào.”
Anh ta cười rạng rỡ.
Quý Thính cũng khẽ mỉm cười, chỉ là có chút đột ngột, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng nắm lấy tay mẹ. Khâu Đan vỗ nhẹ vào tay cô rồi nói với bà chủ nhà: “Con bé đã đến rồi, chúng ta đi ăn nhé.”
Bà chủ nhà mỉm cười nói: “Đi, Quý Thính, chúng ta gọi đồ ăn Quảng Đông nhé. Mẹ con nói con thích món này, có được không?”
Quý Thính lắc đầu: “Dì, dì cứ sắp xếp, con thế nào cũng được.”
“Aiya, phải theo ý con chứ.” Bà chủ nhà mỉm cười nói.
Trong siêu thị còn có một cửa khác, bốn người bước ra khỏi bên cửa đó. Phương Vũ vẫn luôn mỉm cười, mắt hai mí cười lên rạng rỡ như ánh mặt trời, trông có vẻ là một người đàn ông rất lễ phép lịch sự.