Trong văn phòng Tổng Giám đốc sang trọng của Sở Giao dịch Chứng khoán Thượng Hải, Chu Vương đứng trước dãy màn hình hiển thị các chỉ số tài chính. Ánh mắt anh lướt qua từng con số, phân tích tình hình một cách kỹ lưỡng.
"Thị trường hôm nay có vẻ khá thú vị." Chu Vương nhận xét, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.
Một trợ lý bước đến, tay cầm máy tính bảng: "Vâng, thưa Tổng Giám đốc. Chỉ số Shanghai Composite đã tăng 2,3% trong một giờ qua."
Chu Vương khẽ gật đầu, nụ cười nhẹ nhưng không để lộ ý đồ thực sự: "Tốt. Hãy theo dõi kỹ nhóm cổ phiếu công nghệ. Báo cho tôi nếu có bất kỳ biến động đáng chú ý nào."
Đúng lúc đó, điện thoại của anh rung nhẹ. Chu Vương bước sang một góc yên tĩnh để trả lời.
"Tôi đang nghe." Anh nói, giọng điệu lịch thiệp và điềm đạm.
"Thưa Tổng Giám đốc." Giọng một nhân viên tình báo vang lên: "Chúng tôi vừa xác nhận thông tin về cuộc gặp giữa Tô Tự Ngọc và Lucard Vương Vanderbilt tại quán cà phê L'étage hôm qua."
"Kết quả ra sao?" Chu Vương hỏi, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt lộ rõ sự quan tâm.
"Tô tiểu thư đã từ chối đề nghị liên minh của Lucard."
Chu Vương im lặng một lúc, suy ngẫm về thông tin vừa nhận được: "Con trai của Vương Mỹ Linh không dễ dàng chấp nhận bị từ chối đâu. Hãy tiếp tục theo dõi động thái của cả hai gia tộc. Tôi muốn biết mọi bước đi của họ."
Khi anh vừa kết thúc cuộc gọi, trợ lý của anh bước vào, vẻ mặt lo lắng: "Tổng Giám đốc, chúng tôi vừa nhận được thông tin Âu Dương Long đang có mặt tại Thượng Hải. Anh muốn xử lý thế nào?"
Chu Vương mỉm cười, ánh mắt nham hiểm: "Còn chờ gì nữa? Mau sắp xếp một cuộc gặp 'tình cờ' giữa Cố Từ Hàm và Âu Dương Long. Nhưng trước tiên hãy tiết lộ đồng nghiệp thân thiết của Cố Từ Hàm là Diêu Ngạo Thần cho đám đần đó trước.”
Trợ lý gật đầu hiểu ý và nhanh chóng rời đi. Chu Vương quay lại nhìn ra cửa sổ, ánh mắt hướng về phía tòa nhà của Ủy ban Thành phố.
"Oan gia ngõ hẹp." Anh thì thầm, miệng khẽ nở nụ cười nham hiểm.
Chu Vương đứng trước cửa sổ, nhìn xuống thành phố Thượng Hải nhộn nhịp. Trong mắt anh, cả thành phố như một bàn cờ khổng lồ, và anh đang từng bước củng cố vị trí của mình.
_
Tại Bảo tàng Nghệ thuật Đương đại Thượng Hải, một triển lãm nghệ thuật đang diễn ra với sự góp mặt của giới thượng lưu và những người yêu nghệ thuật. Không gian triển lãm rộng lớn với những bức tường trắng tinh khiết, nổi bật các tác phẩm nghệ thuật đa dạng từ hội họa truyền thống đến các tác phẩm số hiện đại. Ánh sáng dịu nhẹ tạo nên bầu không khí trang trọng nhưng không kém phần ấm cúng.
Giữa đám đông sang trọng, cặp song sinh Nhật - Trung, Hiro và Hira Hirano nổi bật với vẻ ngoài thu hút và khí chất đặc biệt. Hiro, trong bộ vest đen phá cách với điểm nhấn là chiếc khăn lụa họa tiết trừu tượng, đứng trước một bức tranh, đôi mắt sâu thẳm như đang đắm chìm trong từng nét vẽ. Anh nhẹ nhàng đưa tay chạm vào cằm, vẻ mặt trầm tư.
"Thật tuyệt vời." Hiro lẩm bẩm, giọng nói đầy xúc động: "Giống như một bản giao hưởng của màu sắc và cảm xúc... có thể cảm nhận được nỗi cô đơn của nghệ sĩ qua từng nét cọ."
Bên cạnh anh, Hira đứng thẳng người, ánh mắt liên tục quét qua đám đông. Cô mặc một bộ vest nữ màu ngà voi thanh lịch, tóc buộc gọn gàng ra sau. Khác với vẻ mơ màng của anh trai, ánh mắt Hira sắc lẹm và tính toán.
"Hiro." Hira lên tiếng, giọng nói đều đều và kiên nhẫn: "Chúng ta đến đây để gặp ông Trần."
Hiro quay sang nhìn em gái, vẻ mặt hơi bối rối: "Ồ, đúng rồi. Anh xin lỗi, anh quá say mê với tác phẩm này."
Khi họ bước đi, Hiro mỉm cười vui vẻ, trò chuyện với những người xung quanh về nghệ thuật, khéo léo lồng ghép những ý tưởng về đầu tư vào lĩnh vực này. Trong khi đó, Hira đứng bên cạnh, lịch sự nhưng dè dặt, nhanh chóng nắm bắt cơ hội kinh doanh từ những cuộc trò chuyện.
"Ông Trần." Hira bất ngờ lên tiếng, giọng điệu chuyên nghiệp: "Tôi có một số số liệu thú vị về thị trường nghệ thuật mà ông có thể quan tâm."
Ông Trần, một nhà sưu tập nghệ thuật và nhà đầu tư nổi tiếng, quay lại với vẻ quan tâm. Ông nổi tiếng với các mối quan hệ rộng rãi với các nhân vật chủ chốt ở Thượng Hải, một yếu tố quan trọng trong kế hoạch của cặp song sinh Hirano.
Hiro khéo léo kết thúc cuộc trò chuyện hiện tại và cùng Hira tiến về phía ông Trần.
"Rất vui được gặp ông ở đây." Hira mở lời, giọng điệu nghiêm túc: "Ông Trần, tôi vừa nghiên cứu về xu hướng đầu tư vào nghệ thuật số trong quý vừa qua. Số liệu cho thấy có sự tăng trưởng 30% so với cùng kỳ năm ngoái. Ông nghĩ sao về việc kết hợp công nghệ blockchain vào thị trường nghệ thuật để tối đa hóa lợi nhuận?"
Ông Trần nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng: "Tiểu thư, tôi e rằng cô đang bỏ qua yếu tố quan trọng nhất của nghệ thuật - đó là giá trị tinh thần và văn hóa. Nghệ thuật không chỉ là con số và lợi nhuận."
Nhận thấy tình hình căng thẳng, Hiro nhanh chóng can thiệp: "Ông Trần, tôi hoàn toàn đồng ý với ông. Thực ra, điều em gái tôi muốn đề cập là cách chúng ta có thể sử dụng công nghệ để bảo tồn và quảng bá nghệ thuật truyền thống. Tôi nhớ lần trước chúng ta trò chuyện, ông có chia sẻ về niềm đam mê với nghệ thuật truyền thống Trung Hoa. Hôm nay tôi thấy có một tác phẩm thủy mặc tuyệt đẹp ở góc kia, có lẽ ông sẽ thích. Nó là một ví dụ tuyệt vời về cách nghệ thuật truyền thống có thể kết hợp với công nghệ hiện đại mà vẫn giữ được bản sắc văn hóa."
Gương mặt ông Trần dãn ra, ánh mắt ánh lên sự hứng thú: "Ồ, thật sao? Tôi muốn xem."
Khi cả nhóm di chuyển đến bức tranh, Hiro tiếp tục: "Họa sĩ đã sử dụng kỹ thuật số để tạo ra những hiệu ứng mà trước đây không thể làm được với mực truyền thống, nhưng vẫn giữ được tinh thần của nghệ thuật thủy mặc."
Ông Trần gật đầu đồng tình, rõ ràng đã bị cuốn hút bởi cách Hiro kết nối được đam mê của ông với xu hướng mới.
Hiro nhanh chóng nắm bắt cơ hội: "Ông Trần, tôi hiểu sự lo ngại của ông. Điều em gái tôi muốn truyền đạt là cách chúng ta có thể sử dụng công nghệ để bảo tồn và quảng bá giá trị nghệ thuật. Blockchain không chỉ là công cụ tài chính, mà còn có thể được ứng dụng để xác thực nguồn gốc tác phẩm, bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ của nghệ sĩ.
Ý tưởng của chúng tôi là tạo ra một nền tảng nơi nghệ thuật có thể được số hóa, lưu trữ an toàn, và chia sẻ với khán giả toàn cầu. Điều này không chỉ mở rộng tầm ảnh hưởng của nghệ thuật Trung Hoa, mà còn giúp các nghệ sĩ có thể kiếm sống từ tài năng của họ trong thời đại số.”
Hiro nhận thấy sự quan tâm trong mắt ông Trần, anh tiếp tục: "Nếu ông Trần cảm thấy hứng thú, tôi muốn mời ngài đến Bách Thiên Lâu dùng bữa, chúng ta có thể thảo luận thêm về cách thức để biến nó thành hiện thực. Ngài nghĩ sao?"
Ông Trần gật đầu, vẻ mặt phấn khởi. "Tôi rất muốn nghe thêm về ý tưởng của cô cậu. Trợ lý Lâm, sắp xếp một cuộc hẹn dùng bữa với cô cậu Hirano đây."
Sau buổi trò chuyện vui vẻ với ông Trần và tạo thiện cảm tốt, hai anh em bước ra khỏi bảo tàng, hướng về chiếc Lexus LS đen bóng đang chờ sẵn. Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc ở Thượng Hải nhộn nhịp. Cả hai đều không nhận ra rằng, từ một góc khuất, một bóng người đang chụp ảnh họ, gửi đi với dòng tin nhắn: "Đã xác nhận. Cặp song sinh đã bắt đầu di chuyển. Cuộc trò chuyện với ông Trần có vẻ thành công."
Chiếc xe lướt qua những con phố Thượng Hải, Hiro và Hira ngồi im lặng, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng.
Xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng hiện đại. Họ bước vào thang máy riêng, lên thẳng tầng áp mái - là một căn hộ bốn phòng ngủ sang trọng. Hira đi thẳng đến bàn làm việc, mở laptop trong khi Hiro đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố luôn rực rỡ ánh đèn bên dưới.
"Em sẽ gọi cho cha." Hira nói, tay đã cầm điện thoại.
Cô nhấn nút gọi, kích hoạt thiết bị chống nghe lén: "Cha." Cô nói bằng tiếng Nhật: "Mọi việc đã diễn ra như kế hoạch. Ông Trần đã đồng ý gặp gỡ thảo luận tại Bách Thiên Lâu."
Giọng chủ tịch Hirohito vang lên, trầm và đầy quyền lực: "Hai con làm tốt lắm. Nhưng đừng chủ quan. Ở Thượng Hải, mọi thứ đều có thể là cạm bẫy. Hãy thông báo cho bà ngoại các con. Bà sẽ biết bước tiếp theo phải làm gì."
Khi cuộc gọi kết thúc, Hira quay sang Hiro, người vẫn đang nhìn ra thành phố. Cô hiểu được, anh trai không hề muốn làm kinh doanh mà chỉ muốn theo đuổi nghệ thuật, điều này không được cha mẹ ủng hộ. Hôm nay đi bảo tàng nghệ thuật, anh ấy đã vui biết nhường nào.