Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 54: Vương vấn không dứt




Dương Liên Đình căn bản cũng không được Nghê Thường nhìn đến trong lòng nổi nóng, nhưng không dám biểu hiện ra, hắn biết phân lượng của mình trong lòng giáo chủ không bao nhiêu, so với hai người kia cũng không bằng, nhìn hai người kia không kiềm được ánh mắt nịnh hót lấy lòng, trong lòng lại ghim thù này.

Khi Đông Phương xuất hiện đến chút dư quang Nghê Thường cũng không cho hắn, liền nghênh đón thần thái cũng rất thân mật.

"Sao ngươi lại đến đây, không phải nói đến Lạc Dương có chuyện gì sao?" thấy Nghê Thường đến đây Đông Phương rất là vui nhưng lại bị ánh mắt Dương Liên Đình nhìn không tha. Vốn người này khác với Đồng đại ca thô mãng, biết nhìn mặt nghe lời nhưng lại không thông minh nhiều, đúng lúc có thể giúp mình giám sát động tĩnh trong giáo khi mình ra ngoài, chỉ muốn làm cho oai phong hơn mình nhiều một chút, trong lòng hắn hoài nghi người này có biết nhìn mặt nói chuyện hay không mà còn giới hạn với mình.

"Giáo chủ ~." Dương Liên Đình ủy khuất kêu một tiếng, khiến Nghê Thường đứng bên cạnh đen mặt, tên này đang làm gì vậy? Dám ở trước mặt mình công khai câu dẫn Đông Phương sao? Vừa dịu dàng vừa giận hờn thói quen như vậy xem ra là nhiều lần làm với Đông Phương rồi, nghĩ vậy Nghê Thường cảm giác lòng mình khó chịu, hơn nữa người trước mặt còn coi hắn như nữ nhân, hắn cũng là một tên nam nhân a!

Khi nãy còn nghĩ người này sẽ nhìn mặt nói chuyện với mình, đây là vẻ mặt Nghê Thường khi đứng trước người ngoài, nhưng lại nhược khí như vậy đúng là mất mặt danh tiếng Nhật Nguyệt thần giáo. Trên mặt không được tự nhiên lạnh lùng Đông Phương quát: "Lui ra." Dương Liên Đình ủy khuất chạy đi, trong lúc Nghê Thường còn đang vui vẻ cái tên này hết làm phiền mình và Đông Phương khiến mình không được thoải mái, lại thấy Dương Liên Đình điên điên chạy qua một bên ngồi ở đó nhìn mọi người, mặt Nghê Thường đen thêm.

Nghê Thường không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mấy người kia, thấy sắc mặt Nghê Thường không ổn Đông Phương xoay người nhìn thấy tên kia mày dày mày dạn ngồi cách đó không xa. Nghĩ đến cái tên này mới còn hành thuộc hạ đùa giỡn Nghê Thường, với tính nàng Đông Phương muốn biết sự thật của mình thì sắc mặt thêm lạnh hơn: "Cút xa một chút."

Dương Liên Đình lại ủy ủy khuất khuất đi nhích tới hai bước, nhjnf ba người.

Nhìn ba người trong lòng gào thét, bị Hà Ngạc Hoa nhìn thấy nhìn người này qủy dị tình cảm dây dưa đúng là khiến người khác thấy khó chịu.

Dù sao thì Luyện Nghê Thường cũng đã đưa mình đến đây nếu mình không giúp nàng giải vậy như vậy cũng không được trượng nghĩa. Vì vậy không khí có ba người thì đã có hai người phải lúng túng. ''Đông Phương giáo chủ, tại hạ là Hà Ngạc Hoa.''

Thấy có người giải vây cho mình Đông Phương lại không hề mất hứng, ấn tượng với Hà Ngạc Hoa lại tăng cao. ''Thì ra cao đồ của Bạch Thạch đạo chưởng.'' Nếu ngươi đã giải vây cho ta, Đông Phương sao có thể coi thường, mặc dù nói Hà Ngạc Hoa là nữ nhi của Bạch Thạch, nhưng nghe cũng là cao đồ có địa vị trong giang hồ. ''Không biết Hà nữ hiệp lần này đến Hắc Mộc Nhai có chuyện gì không?''

Hà Ngạc Hoa có chút do dự vì chuyện này nói ra thì cũng không tốt lắm dựa vào lời Thiết San Hô kia nói ép buộc nói không chừng chân tướng chỉ có thiên nam địa bắc.

''Ngạc Hoa, có chuyện gì ngươi đừng ngại có nói thẳng với Đông Phương. Nếu Đông Phương làm được, nàng nhất định sẽ dùng hết sức mà làm.'' Nghê Thường trực tiếp thay Đông Phương đáp ứng, coi như đang trả thù ong bướm vây quanh đối phương. Đổi lấy cái híp mắt của Đông Phương.

Thấy Nghê Thường giúp mình nói chuyện, Hà Ngạc Hoa cau mày nói: ''Nói ra cũng thật xấu hổ, tại hạ có một bằng hữu xông lầm vào chỗ quý giáo, kết quả bị bắt hôm nay ta đến xin đưa nàng đi. Xin giáo chủ nương tay tha cho, chuyện này Hà Ngạc Hoa đơn thuần cũng là vì bằng hữu, mang Đông Phương giáo chủ có thể khoan thứ cho nàng.''

''Thì ra là chuyện này a, dĩ nhiên có thể! Người này tên là gì?'' Đông Phương lơ đễnh chuyện này cũng đơn giản, chờ thêm một chút mình cho người đi tra nhìn xem ai không uy hiếp được Nhật Nguyệt thần giáo mà để bị bắt, nếu chuyện không lớn thì sẽ cho Hà Ngạc Hoa đến nhận người cũng được.

''Thiết San Hô.'' Thấy hy vọng lớn tảng đá lớn trong lòng Hà Ngạc Hoa cũng buông xuống, nhưng đối với Nghê Thường cùng Đông Phương thì lại đang suy đoán.

Thiết San Hô tên này nghe có chút quen? Những Đông Phương cho đến giờ cũng chưa từng nghe qua tên Thiết San Hô nào, mà chỉ biết có một người tên Thiết Phi Long, là sư thúc Nghê Thường 5 năm trước mình từng gặp qua. Nhưng khi nhìn thấy thân sắc kì lạ của Nghê Thường nàng rất muốn biết Thiết San Hô này là người như thế nào. ''Người nay có liên quan nhiều đến Nghê Thường, thấy bộ dạng nàng thì có vẻ giao tình không nhỏ.'' Trong lòng Đông Phương cũng đã có quyết định, người này không phải là không giữ được, chỉ là phần nhân tình này liên quan đến Nghê Thường.

''Ta cho người đến đưa ngươi đi.'' Đông Phương Bất Bại tìm một người phân phó vài câu liền tỏ ý cho Hà Ngạc Hoa đi.

''Vậy xin đa tạ Đông Phương giáo chủ cùng Luyện thiếu chủ.''

Thấy Hà Ngạc Hoa đi rồi hai người đứng một hồi Nghê Thường liền hỏi: ''Ánh mắt ngươi khi nào thì lại đặc biệt như vậy.''

''Ngươi nói hắn?'' Đông Phương cũng không ngại chỉ cái tên đứng cách đó không xa đang chuẩn bị đến phục vụ người.

''Người gì mà mày mỏng mặt đầy phấn, thái độ như nữ nhân thật là khiến người ta thấy buồn nôn.'' Ngay trước mặt Đông Phương thì Nghê Thường cũng không hề che dấu, nghĩ gì nói đó. ''Nhưng mà ta thấy người này có vài phần giống tên Lệnh Hồ Xung của Hoa Sơn kia vài phần, ngươi dùng hắn là có chủ ý gì sao?''

''Nếu như không có Nhạc Bất Quần, thì một kẻ giống như vậy không phải là cách dễ nhất sao?'' Chỉ cầm đưa người này đến phái Hoa Sơn, thì Hoa Sơn kia cũng như là vật trong túi mình rồi, ái dám nói hắn không phải Lệnh Hồ Xung chứ?

''Đáng tiếc chỉ là a!'' Đông Phương nhìn hắn một cái khom lưng khụy gối lắc đầu, ''Hắn không có khuôn mặt lăng nhiên chính khí, trong xương toàn là nịnh nọt, tính cách của hắn lại vô cùng gian trá, vật tính thấp khó đào tạo.'' Dạy hắn kiếm pháp Hoa Sơn cũng chỉ là cái vỏ, một chút gân cốt phái Hoa Sơn cũng không có, gỗ mục thì luôn khó đẽo. Như vậy thì sao có thể giả làm Lệnh Hồ Xung được, sao.có thể giúp cho nghiệp lớn của mình được?

Thấy Đông Phương thở dài, nghĩ đến Đông Phương cũng coi trọng người này, Nghê Thường nghi ngờ hỏi: ''Chỉ như vậy thôi sao?''

''Nếu không như vậy thì sao?'' Đông Phương cảm giác hình như hôm nay Nghê Thường rất là chú ý đến nguoìe này, quả nhiên Dương Liên Đình này chọc giận Nghê Thường khiến nàng có thành kiến với hắn rất lớn.

Chỉ nghe thấy Nghê Thường nói chuyện với giọng kì lạ: ''Lệnh Hồ Xung kia cũng là thiếu hiệp anh tuấn a!'' Đơn thuần như vậy sao có thể khiến Đông Phương nhọc lòng được, có phải do nàng có ý nghĩ vì với Lệnh Hồ Xung hay không, nàng cũng không hề quên khi nãy Đông Phương còn tức giận la rầy nhưng cũng không hề đụng đến cọng tóc nào của người kia, không lẽ là do hắn có bộ da giống như tên kia.

Đông Phương cũng công nhận Lệnh Hồ Xung nhưng đại không cùng chí hướng: ''Đáng tiếc tính khí của hắn vẫn như vậy, luôn nhớ ân ta cứu mạng nhưng lại không chịu quy thuận ta, nếu đã như vậy thì nên đem toàn bộ âm tình này trả hết lại cho ta đi!'' Sau đó mặt mũi Đông Phương cũng lạnh đi.

Nghe câu trả lời như vậy, Nghê Thường cũng biết tính tình Đông Phương trước sau như một, trong đầu nàng cũng không nghĩ nổi Đông Phương bỏ đi vẻ hào hoa, mặc y phục nữ nhân cử án tề mi giúp phu quân dạy con hình dáng như thế nào đây. "Lệnh Hồ Xung trên giang hồ cũng coi như là thiếu niên anh tài mỹ nhãn xuất chúng quang minh lỗi lạc, đáng tiếc."

Mặc dù Nghê Thường đối với Lệnh Hồ Xung cảm nhận cũng tạm được, nhưng cũng không chịu nổi hắn từ trước đã định phải đối lập với người này, nàng cũng không thể vì sở thích của mình mà ảnh hưởng đến phán đoán của Đông Phương, nàng cũng biết chỉ cần mình mở miệng Đông Phương nhất định sẽ thủ hạ lưu tình với Lệnh Hồ Xung, nếu như có chuyện đó thì đối với Đông Phương là không công bằng.

"Sao vậy, ngươi thích hắn?" so với Nghê Thường thì Đông Phương tình cảm có chút chậm chạp không hiểu hết, khi Nghê Thường biết mình đối với Đông Phương có hảo cảm, thì Đông Phương lại cho là đồng bệnh tương liên tỷ muội tốt, hiện tại nàng cũng biết rõ trong lòng lại trào dâng, đem mọi ghen tức của mình biểu hiện rõ ràng, nhưng nàng vẫn coi chuyện này này như là tỷ muội tốt mà quan tâm.

"Ngươi ghen?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.